Khi xem xong toàn bộ hệ thống cấp nước sinh hoạt, Lucca thật sự kinh sợ ngây người! Cộng thêm phòng bếp và nhà vệ sinh riêng biệt mà Hassan đã sửa lại trước đó… Nhà cửa thế này sống thoải mái hơn rất nhiều!“Anh nhìn người ta đi!” Lucca hung dữ ngắt tay tộc trưởng: “Nhìn người ta làm nhà tốt biết bao nhiêu kìa! Ai mà thèm ở cái nhà rách nát của anh chứ!”Tộc trưởng nhe răng xuýt xoa vì đau, lại cứ phải mỉm cười đáp lại: “Về anh sẽ làm cho! Về là làm ngay! Làm giống như vầy được không?”Lucca hừ một tiếng: “Có quỷ mới tin anh! Ai mà biết chừng nào anh mới làm xong! Lăn qua một bên! Đừng có cản đường!”Tô Mặc tò mò nhìn tộc trưởng với mái tóc nâu đỏ xuề xòa, mới vào cửa còn giống một ông chú uy nghiêm, vậy mà trong nháy mắt đã biến thành một tên chân chó hoàn toàn không nỡ nhìn thẳng.“Lucca, tộc trưởng là bạn đời của anh?” Tô Mặc không nghĩ ra nguyên do nào khác có thể biến một giống đực thành như vậy.Không nghĩ tới Lucca lại hằng giọng một cái rồi nói: “Ai thèm làm bạn đời của anh ta. Tôi đã không cần anh ta từ lâu rồi, là tại anh ta cứ quấn lấy tôi thôi.”Tô Mặc còn chưa kịp kinh ngạc, tộc trưởng đã thảm thiết kêu: “Lucca! Lucca em đừng nói vậy chứ! Anh đương nhiên là bạn đời của em! Chúng ta đã thành đôi ba mươi năm rồi!”Lucca khựng chân, quay đầu lại nhìn tộc trưởng, đôi mắt tràn ngập phẫn nộ, thất vọng: “Anh cũng biết chúng ta đã kết đôi ba mươi năm sao! Ba mươi năm này, anh đã giúp tôi hái thảo dược, hái trái cây, dạo phiên chợ được bao nhiêu lần? Nhà tôi ở là do tôi tự xây, đồ ăn cũng do bộ lạc phân phối, quần áo thì tôi dùng phí khám bệnh để đổi lấy, còn anh? Anh làm được gì cho tôi? Có một bạn đời như anh thì có ích gì? Còn không bằng tôi ở một mình, như thế còn thoải mái hơn!”Mặt mày tộc trưởng trắng bệch, lắc đầu lùi về sau, cứ như có vô số cây gậy nện liên tiếp vào đầu gã vậy, không nhìn thấy rõ những gì trước mắt cả. Lucca… không ngờ Lucca lại thấy thất vọng về gã như vậy. Gã nghe ra được, khác với những lời mắng vu vơ lúc bình thường, những câu vừa rồi đều là thật, Lucca thật sự không cần gã nữa.Mình đã làm cái gì chứ. Gã yên lặng tự hỏi. Không bao lâu sau khi kết hôn với Lucca, gã đã trở thành tộc trưởng. Làm một tộc trưởng, đúng là có rất nhiều việc, bận rộn đủ thứ, thế nhưng gã thật sự bận đến nỗi không có thời gian đi hái thảo dược với Lucca sao? Không, đương nhiên không. Gã chỉ là… cảm thấy mình có quá nhiều việc, gã chỉ cần dồn tâm sức một chút thì nhất định có thể làm tốt hơn nữa. Mà Lucca luôn giỏi như vậy, em ấy nhất định có thể chăm sóc tốt cho bản thân.Sự thật chứng minh, Lucca quả thật sống rất tốt. Nhưng đồng thời, Lucca cũng không còn cần gã nữa.Không ngờ gã lại… lại khiến bạn đời của mình thấy thất vọng như vậy…“Lucca…” Giống đực cao to uy phong của sư tộc chậm rãi quỳ xuống, giơ hai tay bụm lấy mặt: “Lucca, xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi…” Những giọt nước mắt tuyệt vọng, hối hận cùng với âm thanh nghẹn ngào khàn khàn chảy ra qua khe hở giữa các ngón tay.Tô Mặc đứng cạnh câm nín nhìn bộ phim tình cảm gia đình luân lý ngược tâm đột nhiên bay ra
Tại sao tự dưng lại… thật không chịu nổi mà!Đang suy nghĩ xem có nên tới khuyên vài câu không, lại thấy Lucca mở to mắt, trong mắt toát lên sự vui sướng.“Nordin?” Lucca chần chừ gọi tên tộc trưởng, ngồi xổm xuống trước mặt gã, tính kéo hai tay đang che mặt của gã ra, thế nhưng vị giống đực đang rấm rứt khóc này lại cứ vùi đầu, làm thế nào cũng không chịu buông tay.Thế nhưng cảm giác ươn ướt nong nóng trên tay lại đã cho Lucca đáp án. Chỉ thấy vẻ ngạc nhiên trong mắt Lucca dần biến mất, y chậm rãi đứng dậy rồi bất ngờ há miệng cười to. “Mình làm được rồi! Mình đã khiến giống đực khóc rồi! Tôi làm được rồi!”Tô Mặc và Hassan nhìn Lucca với vẻ khiếp sợ. Nổi điên cái gì vậy nè trời! Ngay cả Nordin cũng ngơ ngác ngước nhìn y.Nhìn đôi mắt ửng đỏ cùng gương mặt đẫm lệ của Nordin, Lucca liền không kiềm được nữa, kích động thét lên: “Đáng yêu quá, đáng yêu quá đi!” Tiếp đó liền nhào tới đè Nordin xuống, hôn liên hồi.Giống đực đáng thương còn chưa kịp định thần lại từ nỗi hối hận tuyệt vọng ‘bạn đời không cần mình nữa’, đã bị tiết tấu ba hồi khi thiên đường lúc lại địa ngục này làm cho choáng váng, cả người cứng đờ không dám cử động
Nhìn Lucca như muốn “tử hình” giống đực ngay tại chỗ, Tô Mặc vội vàng kéo Hassan ra ngoài, nhường chỗ cho bọn họ tiện “hành sự”. Lúc trước chẳng phải Lucca cũng làm thế sao?Đứng trước cửa sân nhà mình, hai người còn chưa nghĩ xong kế tiếp nên đi đâu, đã thấy Lemmy vội vã chạy tới. “Mới rồi tôi nghe thấy có người đã ức hiếp giống đực mình khóc thành công, là ai là ai thế? Tô Mặc cậu có nghe thấy không?”Tô Mặc thực sự cạn lời không biết phải nói gì. Lemmy à, tuy rằng cậu ở cách đây không xa, nhưng mà Lucca cũng đâu có la to lắm! Cậu nghe được bằng cách nào thế? Hơn nữa, rốt cuộc là tại sao mà mấy người cứ đăm đăm chuyện phải ép cho giống đực nhà mình khóc vậy!“Có nghe.” Nhìn bộ dáng của Lucca là biết anh ta hận không thể khoe cho toàn thế giới đều biết, nên Tô Mặc cũng không giấu giúp y.“Thật sao? Là ai vậy? Ở đâu?” Lemmy vô cùng kích động.“Ừ. Là Lucca. Ngay trong sân của tôi ấy.” Tô Mặc trề môi. Đi khi dễ giống đực của mình ngay trong nhà người ta, Lucca đúng là chẳng chừa chút mặt mũi nào cho tộc trưởng đại nhân cả!“Gì cơ! Lucca sao!” Điểm chú ý của Lemmy hiển nhiên không giống Tô Mặc. “Thế thì giống đực bị bức cho khóc… chẳng lẽ là…” Cậu ta tỏ vẻ không thể tin được.“Không sai, chính là tộc trưởng.” Tô Mặc đánh gãy lời lắp bắp của cậu ta.Vẻ mặt của Lemmy cứ như bị sét đánh vậy: “Không thể nào! Tộc trưởng, sao tộc trưởng lại…”Còn chưa dứt lời, chợt có tiếng giống đực rên rỉ khe khẽ từ trong sân truyền ra. “Lucca… Lucca… ưm a… Lucca…”Tiếng rên trầm thấp xen lẫn âm thanh nức nở run run, khiến cái giọng vốn uy nghiêm trầm trầm của tộc trưởng nhuộm đẫm màu dụ hoặc.“Là… là thật sao…” Hai má Lemmy nháy mắt đỏ bừng. Thật sự quá khó tin! Tộc trưởng lúc nào cũng cau mày rít gào rống giận… không ngờ lại kêu êm tai như vậy!Chẳng lẽ giống đực khi bị ép cho khóc rồi thì sẽ trở nên cực kỳ quyến rũ sao? Lemmy lẳng lặng siết chặt nắm đấm, quay đầu bước đi. Tối nay cậu ta nhất định phải buộc Carter khóc mới được!