Chịu hậu quả trực tiếp nhất từ tối qua là Tô Mặc mặc đồ ướt nhẹp, lại còn đứng ngoài gió lạnh, đến sáng sớm hôm sau liền sốt cao. Mà Hassan lại bị ai kia “dày vò” quá trớn, chỉ thấy lò sưởi hình người ôm rất thoải mái, nên cứ thế mà ngủ đến khi trời sáng tỏ mới tỉnh lại.Sau khi dậy, Hassan dĩ nhiên là hoảng sợ vô cùng, nhìn mặt mày Tô Mặc đỏ rần do sốt, rồi vết thương trên tay cậu do không kịp thời khử trùng mà sưng đỏ lên, Hassan lập tức lấy chăn bao lấy Tô Mặc, ôm người chạy tới nhà Lucca.Lucca cảm thấy bản thân đã không còn sức mắng người nữa, lấy thuốc xử lý vết thương xong liền đuổi người đi. Dù sao cũng không chết được, mấy người cứ tự chà đạp bản thân đi!Tô Mặc đã sắp quen với tình trạng chỉ bị thương một chút thôi là đã sanh bệnh của bản thân rồi, Hassan lại tự trách bản thân vô cùng, cảm thấy chính mình không hề chăm sóc tốt cho người ta. Hắn thế mà lại để Tô Mặc đi xách nước, Tô Mặc bị ngã mà hắn lại không đỡ được, còn để Tô Mặc mặc đồ ướt đứng ngoài gió, Tô Mặc bị sốt lúc nửa đêm, vậy mà hắn không hề phát hiện!Nghe Hassan y như thím Tường Lâm [13] cứ lải nhải mấy câu này nãy giờ những N lần, còn ủ rũ đấm ngực dậm chân, Tô Mặc liền thấy đầu đau muốn nứt ra. Cuối cùng, cậu chỉ thẳng ra, nguyên nhân lớn nhất cho toàn bộ chuyện này chính là vì cậu làm Hassan quá kịch liệt! Nếu không phải do cậu làm đến mức Hassan ngất xỉu, thì sẽ không cần phải đi xách nước, rồi làm ướt quần áo, cũng sẽ không sẩy chân trượt té, lại càng không bị sốt! Cho nên toàn bộ vụ này đều do cậu tự làm tự chịu! Chẳng lan quyên một chút gì tới Hassan cả!
([13] Thím Tường Lâm [祥林嫂] : một nhân vật trong tiểu thuyết《Chúc phúc》 của Đỗ Tấn.Thím Tường Lâm là nhân vật điển hình cho người phụ nữ lao động vùng nông thôn của Trung Quốc xưa; cần cù, thiện lương, chất phác, kiên cường, nhưng sống trong xã hội cũ, cô chẳng những không thể có được những nhân quyền cơ bản, mà còn trở thành người bị chà đạp, hãm hại, bị khinh thường, thậm chí còn bị lễ giáo phong kiến và hủ tục phong kiến lạc hậu ảnh hưởng nặng nề. [Theo Baike.baidu.com]
Đã tìm hiểu rồi nhưng đa số là về cuộc đời bi thảm của nhân vật này chứ không thấy nói gì về ví dụ ẩn dụ từ tính cách của cổ, nhưng có lẽ là cổ hay lải nhải nhiều lần về một điều, hoặc nói nhiều nên bên đó thường dùng nhân vật này để ám chỉ những người hay dong dài.)
Mặt Hassan đỏ bừng, cứng họng, cứ thấy sai sai chỗ nào đó nhưng chẳng thể nói rõ ra, đành phải xấu hổ ngậm miệng lại. Tô Mặc cuối cùng đã có thể an tĩnh ngủ bù, sâu sắc cảm thấy chính mình đúng thiệt là sống không dễ dàng mà.Trong lúc dưỡng bệnh dưỡng thương thì không thể làm gì cả, Tô Mặc liền nhân cơ hội này, cùng Hassan tham khảo cường độ và tần suất làm tình. Bản thân cậu thích làm đến khi tận hứng mới thôi, nhưng như vậy thì có quá phận quá với Hassan không?Hassan ngập ngừng một chốc mới đáp, nếu làm chuyện đó trước ngày đi săn thì nhất định không được, bởi vì hôm sau, ít nhiều cũng sẽ có hơi khó chịu, nhỡ gặp nguy hiểm thì sẽ cản trở hành động của hắn. Còn những lúc khác thì hoàn toàn không thành vấn đề.Tô Mặc đồng ý. Nói như vậy, ba ngày thì có thể làm hai ngày, cũng không tồi. An toàn đương nhiên là quan trọng nhất.Nhắc tới an toàn, Tô Mặc đột nhiên nghĩ tới cậu hẳn là nên cho Hassan một “từ an toàn”. Suy cho cùng thì chuyện hiện tại cậu làm với Hassan đều có phần hơi quá, lại thường nghe mấy lời rên rỉ cầu xin như tình thú, lỡ có cái gì không ổn thật thì rất khó nhận ra kịp thời.Tô Mặc giải thích “từ an toàn” cho Hassan nghe, sau đó nói luôn, “Dùng ‘Lucca’ đi. Chỉ cần anh nói ‘Lucca’, bất kể em đang làm gì thì đều sẽ lập tức dừng lại.”Hassan mất tự nhiên. “Tại sao phải dùng ‘Lucca’?” Lúc đang làm tình mà nhắc đến tên người khác chẳng phải rất kỳ quái sao?Tô Mặc thở dài. “Bởi vì theo như tính cách của anh, lúc chịu xài từ an toàn thì cũng gần như đến lúc mời Lucca tới rồi.”Vừa nghĩ tới là đã thấy lo, dặn đi dặn lại, “Nhất định không được để mình thành ra thế kia mới chịu nói! Biết không!”Hassan ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng lại vẫn quyết định có thể không dùng thì sẽ không dùng.Sau hôm Tô Mặc bị sốt là ngày Hassan tham gia đi săn tập thể. Hassan dậy từ sớm để đưa Tô Mặc sang nhà Linarin, suốt thời gian đó đều mong mỏi được về nhà. Đây là lần đầu tiên hắn rời khỏi Tô Mặc sau khi trở thành người thủ hộ của cậu, trước đây hắn chưa từng nghĩ tới trên đời này lại có cái cảm giác làm người ta nóng ruột nóng gan như vậy, lúc nào cũng nghĩ không biết cậu đã hết sốt chưa, vết thương có còn đau hay không, đã ngoan ngoãn ăn cơm chưa, còn có… có nhớ hắn hay chăng?Tô Mặc cực kỳ nhớ hắn. Tuy rằng Linarin luôn nhiệt tình trò chuyện với cậu, tỏ vẻ vô cùng lo lắng vì cậu bị thương rồi ngã bệnh. Dù cho cả Hard cũng tới vụng về an ủi, thậm chí còn biểu diễn quỳ kiến “phiên bản chống đuôi” cho cậu xem, khiến cậu một lần nữa phải thán phục vì kỹ thuật của giống đực… nhưng cậu vẫn vô cùng thương nhớ Asan (tên thân mật của Hassan), rất lo không biết hắn có bị thương không, chừng nào hắn sẽ trở về, tầm mắt hết lần này đến lần khác cứ đảo qua cửa rồi lại thất vọng thu về, giống như cái năm cậu mười lăm mười sáu tuổi, xuyên qua cánh cửa thủy tinh của phòng học tìm kiếm bóng dáng quen thuộc và xe đạp của anh ta vậy, tìm không thấy thì lo, thấy rồi thì lại đứng ngồi không yên…Hassan vừa vào cửa liền vọt tới cạnh giường ôm chặt lấy Tô Mặc, Tô Mặc cũng chui vào lòng Hassan nhỏ giọng làm nũng, cả hai nháy mắt như keo như sơn dán chặt lấy nhau trên giường, tiếng nước chùn chụt phát ra lúc hôn nhau khiến Linarin và Hard phải mặt đỏ tim đập, vội chạy ra ngoài phòng, còn cẩn thận đóng cửa lại.“Hassan… Hassan…”Tiếng khẽ gọi của Tô Mặc cứ như rên rỉ, khiến nỗi tưởng niệm cả ngày trong lòng Hassan cũng bốc thành lửa. Hắn vội hôn lấy hôn để Tô Mặc, hai tay gấp gáp luồn vào trong lớp quần áo, vuốt ve cơ thể nhỏ nhắn mềm mại, lại vì tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể đó mà bất ngờ dừng lại.Tô Mặc đang bị bệnh mà mày lại còn muốn làm chuyện này! Hassan mày đúng là cầm thú! Hassan cắn răng nhấc người khỏi Tô Mặc, nhẫn nại mặc cho mồ hôi chảy xuống từ hai bên thái dương.Tô Mặc đang vì sự chủ động hiếm thấy của Hassan mà quên đi hết thảy, hắn bỗng nhiên rời đi, cậu liền hừ nhẹ bất mãn tự động quấn lên. Hassan không dám để cậu bám vào mình, lại lo đụng đến vết thương của cậu, chỉ đành đưa tay vịn vai Tô Mặc không để cậu lộn xộn, khàn giọng nói, “Em còn đang bệnh, không thể làm chuyện kia được.”Tô Mặc không thèm để ý tới những gì hắn nói, chỉ vặn vẹo người muốn ôm lấy Hassan. Hassan luống cuống đè lại Tô Mặc, cắn răng thở dốc, “Ngoan… mèo nhỏ.”Tô Mặc bất ngờ cứng đờ, hai má vốn vì động tình mà đỏ bừng tức thì đỏ rực, trong đôi mắt to tròn tràn ngập xấu hổ cùng hoảng hốt.Sao…sao lại đột nhiên nói cái này! Mèo nhỏ gì gì đó gớm chết được! Nhưng mà cái này lại do chính cậu nói ra, muốn giận cũng chẳng giận Hassan được. Tô Mặc tuyệt vọng rên một tiếng, nhắm chặt mắt lại, chui vào trong chăn, cuộn thành một cái núi nhỏ.Hassan khẽ cười thành tiếng. Nhìn Tô Mặc như vậy, hắn cuối cùng cũng hiểu bình thường Tô Mặc cứ tìm mọi cách khi dễ mình là do đâu.Cảm giác này… đúng thật là không tồi…