Mấy ngày kế tiếp, Tô Mặc trêu chọc Hassan thật sự cực! kỳ! sảng! khoái!
Quá trình lấy trứng ra kiểm tra rồi đặt trở lại hai lần một ngày cũng là quá trình Tô Mặc tùy ý biến hóa đủ cách khi dễ Hassan, phải nói là thấm đẫm máu và nước mắt của hắn.
Ví dụ như……
“Ưm a a a… Buông, buông ra đi… Đừng… Ưm… Hức A a a a!!!”.
Vất vả lắm mới đẩy quả trứng ra được hơn phân nửa, lại bị Tô Mặc thong thả đẩy ngược về. Hassan bỗng ưỡn lưng, thanh gỗ nhỏ trong lỗ sáo lại rút ra ngoài một đoạn nhưng vẫn bịt kín lối ra, không một dịch thể nào có thể công phá được lớp phòng ngự của nó.
“A a!!! Á a a a!”.
Hassan giật nảy dữ dội, tiếng rên rỉ bi thảm đã khản đặc khó mà nghe thấy. Hắn bị Tô Mặc đùa bỡn như vầy đã hơn cả tiếng đồng hồ, quả trứng thằn lằn ngọc không ngừng bị đẩy đến miệng huyệt, rồi lại liên tục bị đẩy ngược vào, nhưng lực đánh của hơn mười lần xuất tinh vẫn không thể đẩy thanh gỗ ra khỏi lỗ niệu đạo. Mọi cơn cực khoái đều biến thành sự đày đọa trong vô vọng.
“Hassan? Anh ổn không?”. Tô Mặc dịu dàng hôn lấy hai má mướt mồ hôi của Hassan: “Có muốn em giúp anh rút ra không?”.
“Không… Không muốn. Tôi làm được”, Hassan khàn giọng thở hổn hển. Tô Mặc đã nói, nếu hắn có thể tự mình đẩy thanh gỗ ra thì cậu sẽ mút cho hắn một lần. Vì mồi nhử ngọt ngào dịu dàng này, hắn nguyện chịu hết thảy giày vò đau đớn.
“Hassan giỏi quá”.
Tô Mặc khẽ nói, hôn môi Hassan. Chẳng qua chỉ dụ dỗ để Hassan có thể kiên trì cho cậu chơi đùa thêm vài lần thôi, cậu thật sự không ngờ, Hassan lại dốc hết toàn lực, chịu chơi đến thế vì phần thưởng nhỏ bé không đáng kể này.
Được mút một lần quan trọng đến vậy sao? Tô Mặc khó hiểu vô cùng. Tuy cậu không thích nhưng chỉ cần Hassan đưa ra yêu cầu thì cậu sẽ không từ chối mà! Không cần thiết phải thống khổ nhẫn nhịn như vậy để đổi lấy.
Hassan hôn trả lại Tô Mặc một chốc, sau đó nhắm mắt lại bắt đầu dồn sức. Hơn mười lần lên đỉnh, hơn mười lần đẩy vào đẩy ra, hắn gần như đã kiệt sức mệt lử, nếu lần này vẫn không được, hắn không biết liệu mình có thể tiếp tục hay không.
“A… Ưm… A a……”. Quả trứng chậm rãi nhô ra dưới sự cố gắng của Hassan, vỏ ngoài lấp lánh căng miệng huyệt đã bị tra tấn đến đỏ thẫm ra từng chút một, theo tiếng rên rỉ của Hassan, run rẩy dịch chuyển ra ngoài.
Tô Mặc cực kỳ nỗ lực kìm nén sự xúc động muốn đẩy nó vào. Hassan đã nhịn lắm rồi, cậu quyết định chấm dứt trò chơi có hơi quá trớn lần này.
Cuối cùng quả trứng đã ra hơn nửa không bị Tô Mặc đẩy vào nữa, mà hoàn toàn thoát khỏi hậu huyệt trong lần dốc sức cuối cùng của Hassan. Hassan không kịp đề phòng thét to một tiếng, bỗng ưỡn người bắn ra.
Tô Mặc đã có chuẩn bị, lần này lén ăn gian, rút nhẹ thanh gỗ ra ngoài một chút. Lực rút cực kỳ nhẹ nhàng, Hassan đang nhắm chặt mắt hoàn toàn không phát hiện, lại phối hợp với lực bắn của hắn, dĩ nhiên đủ để đẩy thanh gỗ khỏi lỗ sáo.
“A a a a!! A a! Ư… A a a!!!”.
Bất ngờ được giải phóng khiến Hassan gần như phát điên. Hắn thét to, điên cuồng lay động cơ thể, luồng dịch nóng tuôn ra không ngừng, vẽ nên những hoa văn dâm mỹ trên người hắn.
Phải mất một lúc lâu, cơn cực khoái của Hassan mới dần lắng xuống. Hắn run rẩy cuộn người lại, cúi đầu nức nở: “Tô Mặc…… Tô Mặc…”.
“Em ở đây, em ở đây”, Tô Mặc yêu thương vỗ nhẹ lên tấm lưng đẫm mồ hôi của Hassan.
“Tô Mặc…”. Hassan nhẹ nhàng chui vào lòng Tô Mặc, “Mút cho tôi đi…”.
“Ngay bây giờ?”, Tô Mặc bất ngờ. Mới vừa cao trào kịch liệt như vậy, cậu còn tưởng Hassan sẽ không vội đòi quà.
“Có… có được không?”, Hassan xấu hổ vô cùng. Tô Mặc nhất định cảm thấy hắn quá dâm đãng! Nhưng bị thanh gỗ lạnh lẽo và trứng thằn lằn ngọc trêu đùa lâu như vậy, hắn không đợi được muốn cảm nhận độ ấm của Tô Mặc.
“Có gì mà không được”. Tô Mặc khẽ cười, “Em đã hứa với anh rồi mà!”.
Trườn người xuống, nhẹ nhàng quỳ giữa hai chân Hassan, Tô Mặc dịu dàng hôn lấy “cậu bé” có phần uể oải, liếm nhẹ lên lỗ sáo hơi sưng đáng thương, còn dùng đầu lưỡi xoa dịu.
“A a…”, Hassan ưỡn lưng thở dốc, dương vật nhanh chóng dựng thẳng.
Dùng chóp mũi đẩy đẩy tên nhóc to xác khiến cậu chịu đủ đau khổ, Tô Mặc nhắm mắt lại, cố ngậm nó vào sâu bên trong.
Là điều kiện cậu tự đưa ra, cũng là cậu ăn gian giúp Hassan thành công. Nhưng dù phải chịu đau đớn không thở nổi, cậu cũng tuyệt đối không hối hận.