Sơn động rất nhanh đã làm xong, Địch Nãi tiếp tục chỉ huy bọn họ dùng dao đá chẻ tre làm vách. Một vài thú nhân còn lại thì đi tìm những tảng đá lớn làm giường, sẵn tiện tìm luôn da thú.
Bất quá, tảng đá dùng làm giường cũng không dễ tìm. Cũng may các thú nhân hóa thành hình thú thì chỗ nào cũng ngủ được. Thế nên, phần lớn các gian, Địch Nãi bảo mọi người hỗ trợ trải một tầng lá khô thật dày, sau đó phủ da thú lên.
Rất nhanh, lúc mặt trời gần xuống núi, hai sơn động theo hình thức quần cư rốt cuộc cũng hoàn thành. Tộc trưởng tới xem thử, hài lòng đi một vòng sơn động, không ngừng khen ngợi Địch Nãi cùng Phất Lôi.
Rất nhanh, ngoài cửa sơn động bắt đầu nhóm lửa trại, dựng kệ nướng thịt. Hai cái nồi đá lớn phân biệt nấu canh thịt với nấm cùng canh cá. Mùi thơm lan tỏa quyến rũ con sâu tham ăn chui ra.
Phất Lôi cùng Địch Nãi, mỗi người đứng cạnh một ngồi đá, chia cho mỗi người một chén. Số lượng trong nồi có hạn, vì thế chỉ có thể chia cho mỗi người một ít nếm vị.
Dực báo cùng dực xà tộc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đồ gốm cùng món canh ăn thực thơm ngon. Bọn họ thực hiếu kỳ, vừa ăn vừa quấn quít lấy Địch Nãi cùng Phất Lôi hỏi đông hỏi tây. Hai người dốc hết sức bình sinh, nói tới miệng khô lưỡi khô, tới tận nửa đêm cuối cùng mới giải quyết xong. An trí xong nhóm bạn bè dị tộc tới tham gia lễ thù thần, Địch Nãi cùng Phất Lôi quả thực mướt mồ hơi.
Sáng hôm sau, Địch Nãi cùng Phất Lôi dậy thật sớm, bắt đầu bố trí hội tràng lễ hội.
Kỳ thật lễ thù thần là ngày cử hành nghi thức hiến tế, những ngày sau đó là các hoạt động ăn mừng. Ý nghĩa chân chính là mọi người trong bộ lạc nhân cơ hội này tụ tập cuồng hoan, đồng thời cùng hai bộ lạc khác tiến hành liên hôn cùng trao đổi.
Quảng trường cử hành nghi lễ không đủ lớn, trước đó đã mở rộng không ít. Địch Nãi phát hiện trên quảng trường chất rất nhiều củi gỗ, từng đống từng đống chỉnh tề. Phất Lôi đại khái cảm thấy bếp lò hôm qua tiến hành thực thành công nên chỉ huy các thú nhân ở xung quanh làm thêm vài cái.
Địch Nãi dạo một vòng quanh quảng trường, phát hiện tảng đá phía sau tế đàn dường như có khắc thật nhiều kí tự cổ quái. Tới gần quan sát nửa ngày, phát hiện thứ này so với chữ giáp cốt còn khó hiểu hơn. Cậu nghĩ, chẳng lẽ thú nhân bộ lạc đã có văn tự rồi sao? Chưa từng thấy ai sử dụng văn tự a!
Cậu còn đang nghi hoặc thì nhìn thấy cách đó không xa Mã Cát cùng Hách Đạt dẫn theo một đám người nâng mấy cái trống lớn tới. Nhìn thấy Địch Nãi, Mã Cát liền tươi cười hớn hở chạy tới: “Hey, Địch Nãi, ngươi có khiêu vũ chung với chúng ta không?”
Địch Nãi liên tục xua tay: “Ngươi nhảy đi, ta không năng khiếu này.”
Mã Cát cùng nhóm Hách Đạt đặt trống lên kệ, tiếp đó liền gõ trống bắt đầu nhảy. Địch Nãi nhìn mà choáng váng. Hầy, đây chính là vũ đạo nguyên thủy a, Địch Nãi chỉ có thể tự an ủi bản thân như vậy. Chính là, thực sự là kinh khủng a! Trống cũng gõ thực lộn xộn.
Tuy Địch Nãi không có tài năng trời cho, nhưng nhỏ lớn cũng xem qua không ít lễ hội liên hoan. Nhìn một chút liền không kiên trì nổi, cậu bước qua chỉ Mã Cát một chút, thấy đối phương không hiểu, chỉ đành tự mình làm mẫu.
Mã Cát nhìn bộ dáng Địch Nãi, dùng ánh mắt ‘ngươi gạt ta’ mà nhìn cậu chằm chằm. Địch Nãi quả thực có chút dở khóc dở cười. Cậu thực sự không có năng khiếu, lúc trung học bị chỉ định ra khiêu vũ chuyên gia giẫm lên chân bạn nhảy. Bất quá, so với nhóm người nguyên thủy thì trình độ nhảy múa của cậu vẫn khá vượt trội.
Địch Nãi bị Mã Cát túm lấy, không tình nguyện đứng đó làm chỉ đạo nghệ thuật. Phất Lôi vô tình bị hấp dẫn, đứng bên cạnh cười tủm tỉm thưởng thức bộ dáng oai hùng của Địch Nãi.
Địch Nãi cảm thấy trình độ khiêu vũ của mình đúng là tay ngang, nếu có thêm một người địa cầu ở đây, tuyệt đối sẽ bị nước miếng của đối phương dìm chết. Chỉ là hiện giờ không thể không đảm nhiệm chức vụ giáo viên dạy nhảy. Địch Nãi luống cuống không thôi, chính là không lay chuyển được Mã Cát, chỉ đành cắn răng cố gắng kiên trì. Phất Lôi vừa xem vừa trầm trồ khen ngợi, Địch Nãi nghe mà muốn tìm một cái khe chui vào.
Bất quá, gây sức ép cả ngày, vũ đạo của bọn họ cuối cùng cũng có thể để vào mắt.
Chạng vạng, Địch Nãi cùng Phất Lôi lại tới hai sơn động vừa kiến tạo dạo một vòng. Nhìn thấy bên trong đã có rất nhiều người dọn vào, trong lòng đều cảm thấy vui sướng.
Nhìn thấy bên nồi đá có người đang học nấu canh cá, Địch Nãi liền chỉ điểm bỏ thêm chút gia vị.
Lúc này, có vài dị tộc nhân hôm qua đã gặp vây tới, cùng bọn họ chào hỏi. Địch Nãi cười tủm tỉm trò chuyện, thuận tiện hỏi thăm xem trong bộ lạc bọn họ có chuyện gì mới mẻ hay không.
Nghe hồi lâu cũng không thấy có gì thú vị. Lúc này, có một phi thú nhân lạ mặt đi tới, tò mò cầm cái chén gốm trên đất lên xem xét. Phi thú nhân này đại khái vừa tới không lâu nên vẫn chưa thấy qua đồ gốm.
Địch Nãi liếc mắt nhìn một cái thì liền ngây người. Không phải bộ dáng phi thú nhân này rất xinh đẹp, mà là thứ hắn mặc trên người không hề tầm thường. Địch Nãi xác định, nó tuyệt đối không phải da thú!
Địch Nãi kích động chạy qua, đứng bên cạnh phi thú nhân kia tỉ mỉ quan sát. Thứ này quả nhiên không phải da thú mà là một loại vải bố được dệt đàng hoàng! Tuy thoạt nhìn khá thô ráp, phía trên vẫn còn giằm nhưng nó thật sự là một khối vải bố.
Cậu thật không ngờ ở thời đại này còn có thể thấy vải bố. Kỳ thật, lúc nghĩ tới chuyện làm quần áo, cậu cũng từng nghĩ tới vải bố. Chỉ là, từ nhỏ lớn chưa từng thấy qua quần áo làm từ vải bố thủ công. Đương nhiên, loại đay dùng để dệt canh cửi thì lại càng không.
Địch Nãi chỉ biết một loại, chính là loại sợi dùng để bện dây thừng. Chỉ là nó quá thô ráp, không thể dùng trong canh cửi. Cho nên mặc dù sớm đã muốn làm quần áo tới phát điên mà Địch Nãi vẫn không đánh chủ ý tới vải bố. Thật không ngờ, hôm nay cư nhiên có thể nhìn thấy vải bố trên người dị tộc nhân. Phát hiện này quả thực làm cậu mừng rỡ như điên.
Kiềm chế tâm tình kích động của mình, Địch Nãi hướng phi thú nhân nọ mỉm cười: “Xin chào. Ta gọi là Địch Nãi, là người của bộ lạc dực hổ. Xin hỏi ngươi từ bộ lạc nào tới vậy?”
Phi thú nhân kia có chút ngại ngùng, đỏ mặt đáp: “Xin chào, ta là dực xà tộc, tên là Trác Nhã.”
Nhìn cái bát Trác Nhã đang cầm trong tay: “Đây là bát gốm, bộ lạc các ngươi có không?”
Trác Nhã lắc đầu: “Không có, ta chưa từng thấy qua thứ này. Nó thực xinh đẹp. Ngươi biết nó từ đâu tìm được không?”
Địch Nãi mỉm cười giải thích: “Này không phải từ nơi khác tìm về, là chúng ta dùng đất tự nung thành.”
Trác Nhã có chút sững sờ: “Thứ xinh đẹp thế này mà nung từ đất à? Ngươi không gạt ta chứ?”
Địch Nãi khẳng định gật gật đầu: “Tuyệt đối không gạt ngươi, có rảnh ta dẫn ngươi qua hầm trú mà bộ lạc chúng ta dành để nung đồ gốm, tới đó ngươi sẽ hiểu.”
Trác Nhã cái hiểu cái không gật gật đầu, tiếp tục cầm cái chén lật qua lật lại xem. Địch Nãi cảm thấy hai người đã làm quen rồi, liền đưa tay sờ sờ vải bố trên người Trác Nhã, hỏi: “Trác Nhã, thứ ngươi mặc trông rất đẹp, là ngươi tự làm à?”
Trác Nhã đưa tay sờ sờ vải bố trên người, có chút ngượng ngùng nói: “Ngươi thực sự cảm thấy nó rất đẹp à? Này là ta tự làm.”
Kỳ thực, thứ vải mà Trác Nhã làm ra này, rất nhiều người trong bộ lạc cảm thấy không đẹp bằng da thú nên cơ bản không ai chú ý tới. Chính là, Trác Nhã cảm thấy mùa hè quấn nó trên người sẽ mát mẻ hơn, cũng sạch sẽ nhẹ nhàng hơn da thú, vì thế mới thường xuyên mặc trên người.
Địch Nãi gật gật đầu, tiếp tục khích lệ: “Ân, rất đẹp a Trác Nhã. Ngươi làm thế nào được vậy? Có thể nói cho ta biết không?” Nói nửa ngày cuối cùng cũng vào chủ đề chính, Địch Nãi có chút kích động không thôi.
Trác Nhã cũng không giấu diếm, sảng khoái nói với Địch Nãi: “Cái này là ta ngâm cỏ vào nước rồi phơi nắng, sau đó xé ra rồi se thành sợi, sau đó dệt thành hình dạng này a.”
Trực giác mách bảo với Địch Nãi loại cỏ này chính là cây đay. Trác Nhã cười cười nói: “Nó là loại cỏ rất bình thường, ngươi xem, ở đó có một mảnh nhỏ kìa!”
Địch Nãi nhìn qua, di, loại cỏ này không phải có rất nhiều trong bộ lạc à? Hóa ra đây chính là đay a! Cậu đúng là có mắt như mù mà!
Địch Nãi quả thực muốn nhờ Trác Nhã chỉ mình phương pháp dệt sợi thành vải. Chỉ là, ngày mai chính là lễ thù thần, còn rất nhiều chuyện cần chuẩn bị. Cậu chỉ có thể tạm thời để chuyện này qua một bên, chờ lễ thù thần xong xuôi, cậu sẽ mời Trác Nhã về nhà chỉ đạo. Đến lúc đó, nhất định phải học được kỹ thuật dệt vải.
Nghĩ tới về sau rốt cuộc có thể mặc quần áo bằng vải bố, tâm tình Địch Nãi kích động không thôi, nửa ngày cũng chưa hồi phục. Mãi đến khi Trác Nhã rời đi cậu mới quay lại bên cạnh Phất Lôi cậu vẫn còn bị vây trong trạng thái bay bay bổng bổng. Phất Lôi lo lắng hỏi: “Địch Nãi, ngươi làm sao vậy?”
Địch Nãi nhảy dựng lên ôm cổ Phất Lôi, hung hăng hôn một ngụm trên mặt y, cười nói: “Ha hả, Phất Lôi, ta biết làm sao dệt vải bố rồi! Vui quá a!”
Phất Lôi sờ sờ gò má bị hôn, cũng vui vẻ mỉm cười. Đây là lần đầu tiên Địch Nãi chủ động thân thiết ở trường hợp công cộng a, thật đáng chúc mừng! Chính là cái người khởi xướng kia lại không hề hay biết, vẫn vui tươi hớn hở xoay vòng vòng.
Về phần vải bố là cái gì, Phất Lôi không để ý lắm, bất kể Địch Nãi làm gì y cũng sẽ ủng hộ, chỉ cần cậu vui vẻ là tốt rồi.
Rất nhanh, lễ thù thần mà mọi người chờ mong đã lâu rốt cuộc cũng tới. Sáng nay, Địch Nãi cùng Phất Lôi ăn qua loa một chút cho no bụng rồi bay tới quảng đường. Trên quảng trường toàn là người, chen chúc náo nhiệt phi thường.
Địch Nãi kinh ngạc, cư nhiên có nhiều thú nhân tới tham gia lễ thù thần như vậy a! Già trẻ lớn bé, đủ loại loại hình thú nhân cùng phi thú nhân, Địch Nãi có thể xem là mở mang tầm mắt. Đủ loại màu tóc, quả thực là nhìn tới loạn cả mắt.
Mã Cát từ lúc sớm đã chạy đi giữ chỗ, từ thật xa hướng Phất Lôi bay trên không trung phất tay. Phất Lôi lượn một vòng, cuối cùng cũng đáp xuống cạnh nhóm Mã Cát.
Địch Nãi từ trên lưng Phất Lôi leo xuống, đi tới bên cạnh Mã Cát, cùng hắn đứng chung một chỗ.
Trên tế đàn đã đặt rất nhiều tế phẩm, viên dạ minh châu bọn họ mang về được đặt ở vị trí rất bắt mắt. Mã Cát hiển nhiên cũng thấy được, hướng Địch Nãi nháy nháy mắt, nhỏ giọng nói: “Hey, ta cảm thấy dạ minh châu các ngươi mang về chính là tế phẩm tốt nhất a! Xem ra, năm nay Phất Lôi nhà ngươi rất có khả năng sẽ trở thành tộc trưởng đời tiếp theo!”
Địch Nãi cảm thấy buồn cười, Mã Cát quả thực là thích bát quái mà. Bất quá, nếu Phất Lôi có thể lên làm tộc trưởng thì cũng không tệ, ít nhất sau này cậu muốn làm chút thay đổi gì đó cũng tiện hơn.
Kỳ thực Địch Nãi cảm thấy, nếu phi thú nhân cũng được làm tộc trưởng, cậu quả thực muốn cùng Phất Lôi cạnh tranh một phen!
….
Hoàn Chương 82.