Thú Nhân Chi Đặc Chủng Binh Xuyên Việt

Chương 104: Nam nhân mang thai đều là thiên sứ gãy cánh (hạ)



Địch Nãi nhận lấy sơn dương, sau đó cột một sợi dây thừng lên cổ nó rồi cột vào một gốc cây cạnh bãi cỏ trước sơn động, để nó tự ăn cỏ.

Tiểu Nhị cảm thấy hứng thú với con thú ăn cỏ vừa xuất hiện này, liền chạy tới quan sát nửa ngày. Tiểu sơn dương chỉ mãi ăn cỏ, không thèm để ý tới nó. Một lúc sau, tiểu sơn dương nhìn tới Tiểu Nhị, cảm thấy vật nhỏ này có chút dễ thương, sáp qua muốn liếm nó. Tiểu Nhị nâng vuốt tát tiểu sơn dương một cái, sau đó ‘véo’ một tiếng trở lại bên cạnh Tuyết Linh. Nó cảm thấy Tuyết Linh đáng yêu hơn, trừ bỏ chủ nhân, nó chỉ để Tuyết Linh liếm mình.

Tuyết Linh trấn an liếm liếm lông Tiểu Nhị, liếc mắt nhìn tiểu sơn dương một cái, xem thường quay đầu đi.

Lúc này, Phất Lôi đã đổ số nghêu luộc chín xuống mặt đất trước sơn động. Địch Nãi lấy một cái chậu gỗ tới, ngồi tách thịt nghêu. Phất Lôi thấy vậy liền nói: “Để ta để ta, ngươi ngồi nghỉ đi!”

Địch Nãi liếc trắng mắt: “Ngươi định để ta sau này chỉ biết ăn biết ngủ không cần làm gì à?”

Phất Lôi ngượng ngùng nói: “Vỏ nghêu khá bén, ta chỉ sợ ngươi bị cắt trúng tay!”

Địch Nãi vừa tách một miếng thịt nghêu vừa chậm rì rì nói: “Chẳng lẽ mang thai có thể làm người ta ngốc đi hẳn à? Trước kia ta có vụng về như vậy không?”

Phất Lôi không nói nên lời, chỉ đành nhụt chí ngồi xuống bên cạnh, nhanh chóng tách thịt nghêu. Sớm làm xong thì Địch Nãi cũng tiết kiệm được chút tinh lực. Đương nhiên, y biết thân thể Địch Nãi rất tốt, có khả năng làm chuyện này, chẳng qua y cảm thấy Địch Nãi đang mang thai cần phải đặc biệt chú ý.

Liếc nhìn Phất Lôi cắm đầu làm việc, liền dùng vỏ nghêu trong tay gõ gõ tay y: “Này, chậm thôi, đừng có liều mạng như vậy.”

Phất Lôi cười cười ngô nghê, cũng không dám làm trái ý Địch Nãi, bất quá động tác trên tay vẫn không có xu thế chậm lại.

Mã Cát ở bên cạnh hỗ trợ cười nói: “Ô ô, đau lòng dữ ta.”

Những lời này không biết nói ai, bất quá Địch Nãi cùng Phất Lôi liếc nhìn nhau một cái, đều nhìn thấy cảm động cùng ấm áp trong mắt đối phương, liền mỉm cười. Phất Lôi nhịn không được sáp qua hôn Địch Nãi một ngụm, hôn xong thì cười tủm tỉm nói: “Đương nhiên đau lòng rồi. Địch Nãi là bầu bạn của ta, không thương hắn thì thương ai. Hắn còn giúp ta sinh bảo bảo kìa.”

Mã Cát có chút chịu không nổi: “Không phải chứ? Ngươi cư nhiên cũng trở nên buồn nôn như vậy a! Ngươi là tộc trưởng đó, giờ còn chút bộ dáng nào của tộc trưởng không?”

Địch Nãi cũng vui sướng khi thấy người gặp họa, cười nói: “Phất Lôi hiện giờ quả thực có chút buồn nôn, trước kia muốn nói mấy câu dễ nghe với ta phải cân nhắc nửa ngày a. Quả nhiên da mặt dày có thể chậm rãi luyện thành.”

Phất Lôi liền ngoan ngoãn phụ họa: “Đúng, chính là sau khi ở cùng một chỗ với ngươi luyện thành a.” Những lời này vừa nói ra, mọi người liền cười vang.

Địch Nãi trừng mắt: “Ý ngươi là da mặt ta rất dày à?” Phất Lôi nghẹn, vội vàng giải thích: “Không, không, là ta tự luyện thành.” Địch Nãi liền mỉm cười: “Vậy thì ngươi lợi hại rồi, vô sự tự thông a. Ta không dám nhận trọng trách làm sư phụ ngươi đâu a.”

Mã Cát bật cười: “Ta thấy da mặt ngươi cũng chẳng mỏng được được bao nhiêu, ha ha ha.”

Nhóm người đùa giỡn một hồi, thịt nghêu đều được tách ra.

Phần thịt nghêu được tách ra, rửa sạch bùn đất trong khe thịt, sau đó cho muối vào bắt đầu chà xát, thẳng tới khi rửa sạch chất nhờn. Lúc làm sạch nghêu, Địch Nãi thấy bên trong có một ít hạt ngọc, đại khái là vừa nãy bỏ sót, có chút đáng tiếc nhưng chỉ đành vứt bỏ.

Sau khi thịt nghêu được rửa sạch, Địch Nãi bắt đầu cắt miếng nhỏ để trong chậu. Hôm nay cậu định làm nghêu xào cùng canh nghêu thịt muối.

Trước đó Địch Nãi cảm thấy sơn động vừa làm phòng ngủ kiêm phòng bếp thì có chút không hợp vệ sinh, thế nên đã làm đào một cái sơn động nhỏ ở bên cạnh làm phòng bếp. Trước tiên cậu dùng nồi đất nấu cơm, sau đó mới chuẩn bị món ăn.

Địch Nãi đang bận rộn trong phòng bếp thì Phất Lôi chen tới nói: “Ngươi dạy ta nấu đi, để ta cũng biết nấu nướng!”

“Đi đi đi, đi qua một bên chơi đi, tay chân ngươi vụng về lắm, ngươi đập nát hết đồ đạc của ta ấy chứ nấu cái gì!” Này quả thực không phải nói đùa, trước kia Phất Lôi từng làm một lần, kết quả đập vỡ mấy cái nồi của Địch Nãi. Từ đó về sau Địch Nãi chỉ cho phép y làm món thịt nướng.

Hôm nay không biết vì sao, Phất Lôi nhất quyết không chịu nghe lời, cứ loay hoay ở bên cạnh. Địch Nãi bị xoay tới chóng mặt, chỉ đành bảo y đi hái lá tía tô, chốc nữa xào nghêu cần dùng.

Phất Lôi đáp một tiếng rồi vội vàng bay đi, lúc này Địch Nãi mới cảm thấy yên tĩnh, tiếp tục cắt thịt muối.

Gia vị chủ yếu của món nghêu xào chính là lá tía tô, tỏi, gừng, ớt cùng rượu. Mấy cái đầu còn dễ, thế nhưng rượu để khử đi mùi tanh thì không có cách nào tìm được. Địch Nãi chỉ đành bỏ nhiều gừng cùng tỏi một chút.

Món còn lại, Địch Nãi bỏ thịt nghêu cùng thịt muối vào nồi hầm chung, còn bỏ thêm chút hồi hương tìm được khi trước.

Nồi đất là nhóm thú nhân bên chỗ trú đưa tới, khá rắn chắc, thích hợp để làm món canh. Lúc bắt nồi xuống, Địch Nãi lại rắc thêm chút hành lá cắt nhỏ, nước canh có màu trắng ngà, thoạt nhìn vừa thơm vừa ngon, đặc biệt mê người.

Địch Nãi còn xào thêm một dĩa đậu đũa mà Phất Lôi mang về, này đúng là kinh hỉ ngoài ý muốn.

Sau khi hái lá tía tô mang về, Phất Lôi lại bị Địch Nãi sai đi nướng thịt. Nhìn Địch Nãi đang nghiêm túc xào rau, y cảm thấy bộ dáng của bầu bạn thực đẹp. Nhìn nhìn một hồi liền bốc một miếng thịt nghêu bỏ vào miệng.

Địch Nãi thấy vậy liền hô: “Này này, không được ăn vụng.” Phất Lôi không để ý, nhắm mắt say mê thưởng thức thịt nghêu. Địch Nãi liền sáp qua hỏi: “Hương vị thế nào?”

Phất Lôi tán dương: “Ăn ngon, ngươi cũng nếm thử một chút đi.” Nói xong, y lại bỏ một miếng vào miệng rồi kéo Địch Nãi qua, ngậm miếng thịt nghêu áp tới bên miệng cậu.

Địch Nãi buồn cười nhìn bộ dáng có chút vô lại của đối phương, thầm nghĩ, người này càng lúc càng biết tìm cơ hội chiếm tiện nghi, bất quá cậu vẫn sáp tới cắn miếng thịt nghêu kia. Phất Lôi lập tức chế trụ ót Địch Nãi, đẩy hết miếng thịt nghêu qua miệng cậu, tiếp đó còn cường thế vói đầu lưỡi tới, nhiệt tình liếm mút răng lợi, chiếm đoạt nước bọt trong miệng cậu, cứ như nó là mỹ vị thế gian.

Miếng thịt nghêu còn chưa kịp nhai đã nuốt xuống, mới đầu Địch Nãi có chút bị động, tùy ý Phất Lôi quấn lấy đầu lưỡi mình vừa liếm vừa mút, sau đó dần dần hồi phục tinh thần, bắt đầu đáp lại.

Hai người hôn tới khó chia lìa, âm thanh của Mã Cát liền vang lên ở ngoài cửa động: “Này, hai người các ngươi đừng chỉ lo hôn, đồ ăn sắp khét rồi kìa!”

Liếc mắt nhìn nồi đậu đang xào, quả nhiên đã có chút khói bốc lên, Địch Nãi vội vàng đẩy Phất Lôi ra, luống cuống tay chân trở đậu. Bất quá số đậu đũa được cứu giúp vẫn có chút cháy xém. Cũng may có nhiều dầu nên cơ bản vẫn có thể ăn được.

Địch Nãi vỗ vỗ bả vai Phất Lôi: “Sau này ngươi cách xa phòng bếp một chút đi!”

“Khó a, ngươi yên tâm, sau này ta nhất định sẽ học nấu ăn, sau đó làm món ngon cho ngươi. Ngươi muốn ăn gì chỉ cần bảo ta làm là được.”

Địch Nãi nghe vậy thì cười cười, người này tay thô chân thô, có thể làm mấy chuyện tinh tế thế này mới lạ. Cậu không sợ phiền, chỉ sợ phòng bếp của mình chịu tội thôi!

Món ăn đã xong, cơm cũng chín, mọi người liền ngồi quanh chiếc bàn lớn dùng cơm. Sơn động của Địch Nãi hiện giờ không còn bếp lò nên rộng rãi hơn rất nhiều, cho dù đặt bộ bàn ghế gỗ vào cũng không quá chật chội.

Lúc bọn họ đang định ăn cơm thì một cái đầu ở bên ngoài lú vào, có chút nhút nhát nói: “Phất Lôi thúc thúc, Địch Nãi thúc thúc, ta có thể cùng ăn cơm với các ngươi không?”

Địch Nãi nhìn ra, hóa ra là tiểu thú nhân Lý Áo. Cậu vội vàng ngoắc tay: “Mau, vào đây!”

Lý Áo hưng phấn chạy vào, ngồi ở bên bàn. Địch Nãi đưa chén đũa qua, Lý Áo liền không khách khí ăn cơm. Nó cũng quen cọ cơm ở nhà Địch Nãi.

Địch Nãi đột nhiên nhớ ra mọi người còn chưa được nếm rượu nho, vì thế liền đứng dậy rót cho mỗi người một chén nhỏ. Ngay cả tiểu thú nhân Lý Áo, Địch Nãi cũng cho nó một chút. Nồng độ của rượu nho rất thấp, đứa nhỏ uống một chút hẳn cũng không sao.

Rượu nho này là lần thứ hai Địch Nãi nhưỡng, mẻ đầu tiên có hơi chua, bọt khí cũng nhiều, Địch Nãi đoán là khí lên men không thể thoát ra ngoài. Thế nên lần này cậu thay đổi một chút, làm một cái khe hở trên nắp bình, quả nhiên đạt được kết quả tốt hơn.

Mã Cát nếm hương vị rượu nho, quả nhiên cảm thấy hứng thú, liền hỏi Địch Nãi phương pháp chế tác. Vừa nghe thấy dễ dàng như vậy thì chỉ hận không thể lập tức đi hái nho nhưỡng rượu.

Địch Nãi rốt cuộc cũng có thể nhưỡng được rượu, tâm tình khác vui vẻ, muốn uống nhiều một chút, bất quá nghĩ tới bảo bảo trong bụng nên chỉ đành cố nhịn. Cậu thầm an ủi, rượu nho cũng không quá đã, chờ sang năm thu hoạch được nhiều lúa hoang hơn, cậu có thể nhưỡng rượu gạo, này mới đã ghiền a!

Mã Cát lần đầu tiên uống loại thức uống chua chua ngọt ngọt này, càng uống càng thích, thoáng cái đã uống không ít. Trên mặt Mã Cát nổi lên một mạt đỏ ửng, ôm cánh tay Hách Đạt bắt đầu cười ngây ngốc, còn không ngừng dùng mặt mình cọ cọ ngực đối phương: “Hách Đạt, Địch Nãi cũng có bảo bảo rồi, ta thực muốn bảo bảo nga!”

Hách Đạt có chút lúng túng trấn an: “Hảo, chúng ta rất nhanh sẽ có tiểu bảo bảo của mình.” Hắn vội vàng nhét hai ba ngụm cho đầy bụng rồi ôm Mã Cát cáo từ.

Địch Nãi bỡn cợt hô: “Hách Đạt, phải cố gắng lên a!” Quả thực chọc Hách Đạt đỏ bừng cả mặt.

Tiểu thú nhân Lý Áo cũng thích uống rượu nho, quấn quít Địch Nãi vòi thêm. Địch Nãi không lay chuyển được, chỉ đành chiều ý nó.

Lúc này Tiểu Nhị ngồi xổm dưới đất ăn cơm cũng nhảy lên đùi Địch Nãi, ánh mắt nhìn ly rượu trên bàn, bắt đầu càu nhàu càu nhàu.

Địch Nãi có chút tò mò: “Nhóc con này cái mũi thính thật a. Chẳng lẽ mi cũng muốn uống à?” Nói xong, cậu dùng đầu đũa chấm rượu nho đưa tới bên miệng nó.

Tiểu Nhị vươn đầu lưỡi liếm liếm rượu dính trên đầu đũa, híp mắt thưởng thức, tiếp đó lại hương Địch Nãi kêu càu nhàu càu nhàu.

Địch Nãi kinh ngạc: “Vật nhỏ này thực lợi hại, thích uống rượu a?” Cậu liền dứt khoát đưa ly rượu tới trước mặt Tiểu Nhị, để nó liếm chút rượu còn sót lại bên trong.

Đầu lưỡi phấn hồng của Tiểu Nhị liếm láp đáy chén, rất nhanh liền liếm sạch sẽ. Sau khi nấc một cái, Tiểu Nhị nhảy xuống khỏi đùi Địch Nãi.

Địch Nãi nhìn xuống thì thấy nó bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, phỏng chừng là say rượu. Địch Nãi buồn cười, rõ ràng là không biết tự lượng sức mình a!

Bỗng nhiên, Địch Nãi nghe ‘rầm’ một tiếng, ngẩng đầu lên thì thấy Lý Áo gục xuống bàn. Sau khi gục xuống, Lý Áo liền hóa về hình thú, nằm đó ngủ vù vù, có gọi thế nào cũng không tỉnh.

Địch Nãi quả thực có chút dở khóc dở cười. Nồng độ rượu nho vốn không cao a, sao người nào cũng dễ say như vậy? Xem ra, sau này không thể tùy tiện cho mọi người uống rượu!

Phất Lôi không bị say, đứng lên nói: “Ta đưa Lý Áo về!”

Địch Nãi gật gật đầu, nhìn lại thì thấy Tiểu Nhị đã chạy tới bên cạnh Tuyết Linh, đang dùng sức liếm mặt Tuyết Linh. Tiểu Nhị say rượu, nhất cử nhất động đều lộ ra hương vị ngây thơ, đáng yêu cực kỳ.

Tuyết Linh thấy Địch Nãi nhìn về phía bọn nó thì đột nhiên đứng lên, sau đó cúi đầu cắp cổ Tiểu Nhị kéo vào cái ổ nhỏ.

Địch Nãi bật cười, hai nhóc con này quả nhiên thú vị.



Hoàn Chương 104.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv