Thu Nguyệt

Chương 62



Nguyên Khuê năm thứ nhất, Tân đế đăng cơ được ba tháng, thế cục ban đầu trong triều đã yên ổn. Trong ngày quốc tang, Võ Uy hầu dù đang bị thương vẫn trực linh cửu, lại còn vì cản trở Vương thị bức vua thoái vị mà phải chiến đấu cả đêm, những thân binh đi theo bên mình đều người chết người bị thương, bản thân người cũng mang thương tích nặng nề về phủ, mặc dù ngự y kinh thành hết lòng điều trị vẫn không mấy hiệu quả, giữa lúc lên triều nôn ra máu liên tục. Lòng vua – dân không yên, vì vậy Nguyên Khuê đế hạ chỉ, phê chuẩn cho Võ Uy hầu vào núi tĩnh dưỡng.

Ngày sư phụ trở lại núi Bạch Linh, sư tổ hét lớn một tiếng khiến tay chân ta cứng đờ ra, mười ngón tay rối loạn không biết bắt mạch cho sư phụ thế nào.

Sư phụ nắm tay ta, ta hơi tránh ra, người vươn người tới nắm cả hai tay ta, xong rồi mới bình thản ngẩng lên nói với sư tổ: “Sư phụ, người làm nàng sợ.”

Tay ta bị nắm chặt, không bắt được mạch của sư phụ, sốt ruột đến mức nói năng lộn xộn: “Sư phụ, để sư tổ đến bắt mạch đi, mà không, không, sư phụ, chàng để ta bắt mạch xem.”

Sư tổ lộ vẻ mặt chán nản, phẩy tay đi vào: “Con bé này, coi con nói cũng lắp ba lắp bắp, đi ra ngoài đi, lát về nói sau.”

Sư phụ đáp lời, sư tổ đi tới bên cạnh người, vỗ vỗ vào người sư phụ. Sư phụ cao nên sư tổ chỉ vỗ đến ngực người, sư tổ vỗ xong thì cũng không làm gì, chỉ nói:

“Người nhà họ Từ các ngươi… đúng là ngươi vẫn có thể chịu đựng được ha.”

Sư phụ nắm tay ta không buông, sư tổ bỏ đi rất nhanh, thoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng người đâu nữa. Sư phụ vẫn ung dung đứng yên cạnh ta. Ta không tránh được tay sư phụ, cuối cùng dứt khoát áp mặt vào ngực người, lấy tai để nghe tiếng phổi của người.

Đợt săn bắn hoàng gia dạo trước sư phụ bị tên độc bắn trúng động mạch phổi, tuy là đã cứu chữa kịp thời nhưng vẫn luôn bị ho ra máu, mãi tới ngày quốc tang cũng còn chưa khỏe lại, ta là người rõ hơn ai hết. Phổi bị tổn thương thì không phải là không thể trị hết, quan trọng nhất là phải tĩnh dưỡng, kỵ nhất việc chưa lành đã phải lao lực, ngày ấy ta đi theo Vân Kỳ vào cung cũng chỉ vì lo lắng như vậy, nhưng sự việc sau đó phát triển tới mức ta không thể nào tưởng tượng ra nổi. Ta có thể sống sót trở ra đã là kỳ tích, sư phụ cho người đưa ta về núi Bạch Linh khi ta còn đang sốt mê man, nhưng cho dù ta có tỉnh táo thì ta cũng biết đây là sự sắp xếp tốt nhất.

Mong muốn cả đời của ta chỉ là hàng ngày được ở cùng với sư phụ, nhưng nếu nguyện vọng này có khả năng gây nguy hiểm cho sư phụ, ta tình nguyện đi thật xa, đến bất kỳ đâu rồi ở đó chờ người, vẫn sẽ luôn chờ đợi người, chờ một ngày nào đó người có thể gặp lại ta thì thôi.

Ta theo sự sắp xếp của sư phụ mà rời khỏi kinh thành, ta nghĩ chỉ cần ta về núi Bạch Linh, yên lặng mà chờ sư phụ, một ngày nào đó sẽ được gặp lại sư phụ, như vậy tất cả đều có thể được. Nhưng ta không thể ngờ, thương thế sư phụ lại chuyển biến xấu đến mức này, kinh mạch trong phổi gần như vỡ nát, cây gãy cành vẫn có thể sống, nhưng đã bị đánh vỡ nát từ bên trong, làm sao để bồi bổ lại được như cũ?

Sư phụ không mặc áo giáp, tai ta áp vào ngực người chỉ cách lần vải mỏng, sư phụ ho khan một tiếng khiến ngực hơi rung động. Ta cũng không làm gì thêm, chỉ dùng bàn tay còn tự do kia vòng qua ôm lấy sư phụ, tay run rẩy dùng hết sức mà ôm lấy người.

Sư phụ nhẹ nhàng đẩy mặt ta đang dán trước ngực người ra, mỉm cười nói: “Được rồi, vẫn bám người như vậy, sao mà cứ như chưa trưởng thành thế này.”

Ta cố gắng dùng hết sức mình để buộc mình không được phép rơi nước mắt.

Sư phụ kéo ta ra ngồi bên dòng suối, trời đang hoàng hôn, ánh nắng chiều vẫn lưu luyến trên người chúng ta, gương mặt sư phụ như hòa vào cảnh vật xung qanh, như gần mà lại như xa.

“Sư phụ, chàng không đi nữa chứ?” Ta băn khoăn rất lâu mới lên tiếng hỏi người.

Nếu sư phụ không đi, có ta với sư tổ ở đây, chúng ta có thể nghĩ cách giúp người chữa trị những kinh mạch bị tổn thương đó, biết đâu sau một thời gian sẽ tốt hơn, cho dù không thể phục hồi như cũ thì chỉ cần không vào triều đình còn khốc liệt còn hơn cả chiến trường kia, cứ ở tại núi Bạch Linh này mà nhàn nhã qua ngày, có gì không tốt?

Sư phụ đã từng nói, binh lính trông giữ biên giới, tướng quân xả thân nước, nhưng nếu sức khỏe tướng quân không còn thích hợp ở trên chiến trường… Ta ôm cánh tay sư phụ, lòng đầy chua xót lẫn ích kỷ mà nghĩ, biên giới kia cứ để người khác đi mà giữ đi.

Sư phụ yên lặng trong giây lát, sau mới đáp: “Nguyệt Nhi, nàng muốn giữ ta lại?”

Ta gật đầu thật mạnh.

“Ở cùng với nàng sao?” sư phụ mỉm cười

Ta không dám nói ra hy vọng xa vời của mình, thật lâu sau mới cẩn thận dè dặt đáp lại, giọng nhẹ như sợ chỉ cần nói ra mọi thứ sẽ vỡ tan.

“Có được không?”

Sư phụ nhìn ta, mắt người chứa bóng hình ta, lâu sau mới nhẹ nhàng nói: “Được”. Nói rồi người đưa tay ôm mặt ta, cúi đầu hôn ta. Đôi môi mỏng đó mang theo cảm giác mát mẻ, ta lại cảm thấy nóng, nóng đến mức cả người ta như lửa đốt, ánh sáng trước mắt ta như mờ đi, tay ta để trước ngực sư phụ, dưới lòng bàn tay ta là nhịp tim của người khiến ta yên tâm nhất trên đời này.

Nụ hôn dài như vô tận, ta như nhìn thấy năm tháng đang dần trôi qua, bãi biển hóa nương dâu, cứ như thể cả đời đã qua. Khi tách ra, mắt ta mờ đi, sư phụ lấy ngón tay lau mặt ta, giọng dịu dàng.

“Sao lại khóc? Đúng là bé ngốc.”

Ta lắc đầu quầy quậy, muốn trưng vẻ mặt tươi cười cho người nhìn, miệng cười mà nước mắt cứ rơi, lòng thầm hô to ba lần “Đại cát đại lợi”, sốt ruột muốn tự nhéo mình cho đừng khóc.

Buổi tối, sư phụ vào phòng sư tổ rất lâu, sư tổ không cho ta vào nhà, xua ta như đuổi chó con mèo con ra bên ngoài.

“Đi đi đi, ta với Từ Trì bàn chuyện quan trọng.”

Tình thế cấp bách, ta kêu lên: “Sư phụ! Chàng còn chưa uống thuốc đó.”

Sư phụ trấn an ta: “Biết rồi, có sư tổ ở đây nên không sao đâu, nàng đi ngủ trước đi, ban đêm trời lạnh lắm.”

Ta biết đây là trên đỉnh núi Bạch Linh, sư tổ đã ẩn cư ở đây nhiều năm, trên sườn núi có trận pháp kỳ môn độn giáp, đừng nói là người bình thường, cho dù là ta thỉnh thoảng nhớ nhầm trận pháp cũng bị nhốt ở bên trong, vì vậy sư phụ sẽ được an toàn.

Ngay khi ta còn nhỏ, sư tổ đã nói trận pháp đó là để phòng ngừa có người tùy tiện đem con cái quăng vào trong núi, đồ đệ nhà mình lại chạy tới nhặt về. Lúc đó ta còn giận dỗi rất lâu, bây giờ lại thấy may mắn, nhất là từ khi ra ngoài một chuyến trở về lại càng cảm thấy sự yên bình, tĩnh lặng trên núi thật quý giá, nếu không cần phải ra ngoài nữa thì quá tốt. Nhưng mà chỉ cần không nhìn thấy sư phụ, ta lại cảm thấy bất an, hoảng hốt trong lòng, không thể nào nhấc chân đi ra ngoài được.

Ta vẫn không có cảm giác sư phụ đã trở lại với mình. Giống như một kho báu mất đi rồi tìm thấy lại, nhưng hơn hết là cảm giác bồn chồn lo lắng, nếu không nhìn thấy nó sẽ cảm thấy nó sẽ biến mất thêm lần nữa, nhất định phải giữ chặt nó trong lòng bàn tay mới có thể yên lòng.

Lúc sư tổ đẩy cửa ra, suýt tí đạp trúng ta đang ngồi chồm hổm ở bậc cửa, ông hoảng hồn ôm ngực nhảy dựng lên “Á”.

Sư phụ bước ra, mỉm cười nhìn bộ dạng ta với sư tổ, mắt mày người mềm mại dịu dàng, những đường nét sắc sảo do nhiều năm chinh chiến như hòa vào ánh trăng, nụ cười của người khiến sư tổ ngẩn ra.

“Sao vậy? Đang đợi ta à?” sư phụ tới kéo ta dậy.

Ta choáng ngợp với nụ cười đó, choáng váng đứng lên rồi lơ mơ đi theo sư phụ.

Sư tổ nhìn chúng ta, phất phất tay nói: “Đi đi, chuyện này còn bày đặt hỏi ta, không phải đã định sẵn rồi sao.”

Mãi tới khi về tới phòng sư phụ, ta mới sực nhớ ra, hỏi: “Sư tổ nói gì vậy ạ? Cái gì mà đã định sẵn từ lâu?”

Sư phụ đang cởi áo khoác ngoài, mấy tháng không gặp người, sư phụ đã gầy đi rất nhiều, nhưng bờ vai người vẫn thon dài, mỉm cười càng hiện rõ phong thái hơn người khiến ta không thể nhìn thẳng vào người, chỉ biết cúi đầu đỏ mặt.

Sư phụ không trả lời, chỉ hỏi ta: “Nàng có về phòng mình không? Hay là ở đây với ta?”

Ta buột miệng trả lời không cần suy nghĩ: “Ở đây với sư phụ.”

Mãi tới khi được sư phụ ôm lấy, đắp chăn lên người thì ta mới từ trong mơ hồ bừng tỉnh lại, lắp bắp: “Sư phụ… Sư phụ…”

“Đã muộn thế này mà nàng không ngủ à?” hơi thở sư phụ phả lên cổ ta, giọng như sắp ngủ.

Rất lâu sau ta mới có thể cử động, trong bóng tối ta từ từ quay người lại, úp mặt vào ngực sư phụ, cẩn thận nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy người, như ôm lấy kho báu quý giá nhất trên đời thuộc về mình.

Sư phụ không nhúc nhích, dường như người ngủ rất sâu, sư tổ cho người uống thuốc để người thả lỏng bản thân, hơi thở của người vững vàng, ta vùi mình trong lòng người, nghe tiếng đập đều đặn của tim người, tiếng khò khè của phổi cũng có thể cảm nhận được qua lớp áo, không có khả năng khôi phục lại trạng thái ban đầu.

Sư phụ không bao giờ nói dối người khác, người nói người không đi thì sẽ không đi, người nói người ở lại thì sẽ ở lại, ta nhắm mắt lại, vui buồn lẫn lộn, tim ta đập loạn xạ không biết nên làm thế nào cho phải.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv