"Vậy thì học vẽ tranh đi, không phải em thích vẽ tranh sao?" Ngày đó cô bỏ đi, anh sai người điều tra quá khứ của cô, thì ra cô chỉ đi Italy nửa năm rồi về nước, nhưng vẫn không đi tìm anh, cho đến khi Vệ Thần tìm được cô. Mấy năm nay cuộc sống lênh đênh không ổn định, hàng năm phải thay đổi công việc hai lần, căn bản không có thời gian đi học thứ mình thích.
Viên Lai Lai sửng sốt một chút, tuổi của mình như này còn có thể đi học ư?
Hình Diễn tiếp tục nói: "Nghe danh tiếng của Vương Tam Thạch chứ? Hiện tại ông ta chưa thu nhận học trò, em đi gặp ông ta đi, có thể đến xin ông ta thu nhận hay không còn xem năng lực của em."
"Năng lực?" Khóe miệng Viên Lai Lai giật nhẹ, thật sự cô cho là mình không có năng lực gì, làm cái gì hỏng cái đó, ngay cả ông trời cũng gây khó dễ với cô, cô lấy cái gì chứng minh năng lực của mình đây?
"Mấy ngày này em chuẩn bị một chút, Chủ nhật anh dẫn em đi gặp ông ta."
"Nhưng em không muốn đi học." Viên Lai Lai nghĩ tới nghĩ lui rồi cự tuyệt anh, hiện tại cô đã 27, hơn nữa đã bao nhiêu năm không sờ tới bút vẽ rồi, tuy ngày xưa khi còn thanh xuân cô rất có hứng thú đối với vẽ tranh.
Tốc độ xe chậm lại, Hình Diễn quay đầu nhìn cô, "Tại sao?"
"Em đã già như vậy rồi, em cần chính là hòa nhập cùng mọi người mà không phải ngày ngày ngồi ở đó vẽ tranh một mình." Nếu Thầy giáo Vương chỉ có một đồ đệ là cô, chẳng phải là ngày ngày muốn cô chỉ tiếp xúc với một người? Cô không điên mới là lạ!
Hình Diễn im lặng một lúc, Viên Lai Lai tính tình hoạt bát, để cho cô cả ngày ngồi ở đó một mình, đúng là anh suy nghĩ chưa vẹn toàn, "Vậy thì về công ty đi làm thôi." Anh đưa ra quyết định sau cùng.
Viên Lai Lai mặc dù không phản bác lại anh, nhưng buổi chiều về đến nhà tiếp tục viết mấy bộ hồ sơ lý lịch, cô không cần quay về Hình thị có được hay không!
Ngoài dự tính, đêm đó Viên Lai Lai đợi đến hai giờ sáng, Hình Diễn vẫn như cũ chưa về nhà, cô tắt ti vi trở lại phòng ngủ, tự ném mình lên trên giường, rồi bắt đầu gọi điện thoại cho Tần Miểu.
Kể từ sau lần đem cô ấy bán miễn phí cho người đàn ông kia, cũng không quan tâm tới cô ấy nữa, nhân dịp này hỏi thăm cũng thuận tiện có cơ hội phàn nàn với cô ấy.
Điện thoại vang lên ba lần mới có người nghe, "Alo?"
Viên Lai Lai sững sờ, bật thốt lên, "Tần Miểu, giọng của cậu sao biến thành giọng đàn ông?"
Trong bóng đêm, những chiếc gân ở khóe miệng của đối phương co quắp nửa ngày mới nói được: "Cô ấy ngủ rồi, cô có chuyện gì sao?"
"Tôi đương nhiên có chuyện, cô ấy ngủ rồi vậy sao anh lại ở đấy?" Có đàn ông! Có gian tình!
Đối phương tức giận, "Ngủ!" Một người đàn ông với một người phụ nữ còn có thể làm gì? Sớm đã nghe thấy Viên Lai Lai có chút ngốc nghếch, hôm nay xem ra thật đúng là không phải loại ngốc bình thường!
"Ah... Như vậy... Anh có phải người đàn ông gặp ở trên thuyền lần trước không?" Nghe giọng rất giống nha!
Người đàn ông cam chịu.
"Anh làm nghề gì vậy?" Viên Lai Lai tiếp tục hỏi.
"IT." Lưu Hằng ôm Tần Miểu ở bên cạnh vào trong ngực mình, vốn cho là Tần Miểu đã đủ bạo khí (tinh thần mạnh bạo) rồi, thì ra là có người so với cô còn bạo khí hơn.
"A, vậy chắc anh cũng là giám đốc... đúng không?" Cặp mắt Viên Lai Lai lóe sáng, giống như thấy được ngày mai tươi đẹp của nước Trung Hoa đổi mới, cô vui sướng đung đưa đôi chân.
Trực giác của Lưu Hằng cho biết có mùi nguy hiểm, cảnh giác hỏi, "Cô hỏi làm gì?"
"Anh giới thiệu cho tôi một công việc chứ sao." Rốt cuộc đã vào vấn đề chính!? Lưu Hằng thở phào nhẹ nhõm, "Sao cô không đến Hình thị?"
"Tôi không phải là con khỉ, đi để ngày ngày bị nhòm ngó à. Mà anh không biết đâu, hiện tại người nào đó không quan tâm tới tôi nữa rồi, đến bây giờ còn chưa về nhà đấy, anh nói tôi đắc tội gì với anh ta chứ? Mọi người đều nói hôn nhân sau 7 năm mới nảy sinh vấn đề, tôi đây còn chưa đến 7 năm đâu. Ngày cầm giấy đăng ký kết hôn, anh ta ném tôi một mình ở trên đường cái rồi lái xe đi. Anh đã biết sự việc rồi, anh phân tích một chút cho tôi, có phải là đàn ông trước khi kết hôn với sau khi kết hôn đều có sự khác biệt lớn như vậy hay không?"
Lưu Hằng còn chưa nói gì, lại nghe thấy Viên Lai Lai nói tiếp: "Hơn nữa sau khi kết hôn anh ta cũng chưa có chạm vào tôi nữa, có phải nơi đó có vấn đề hay không?" ( “nơi đó” là cái nơi nào vậy)
Tự nhiên biết giữa vợ chồng nhà người ta có nhiều nội tình như vậy, Lưu Hằng có chút hứng thú, "Phụ nữ các cô bình thường đều thảo luận những thứ này sao?"
"Ách...... Không sai."
"Ngày mai tới Hằng Viễn đi, cô làm chung một bộ phận với Diệu Diệu (Tần Miểu), ngày mai cô ấy sẽ đón cô, cứ như vậy đi, ngủ ngon." Nói xong không chút do dự cúp điện thoại.
Viên Lai Lai nhìn điện thoại, "Người này sao thế! Không phải đã đồng ý phân tích giúp mình sao?"
"Đã trễ thế này còn gọi điện thoại với ai?" Giọng của Hình Diễn vang lên ở cửa ra vào, Viên Lai Lai theo bản năng thu hồi điện thoại, thấy Hình Diễn nhíu mày một cái.
Viên Lai Lai có chút giật mình, "Hôm nay về sớm như vậy à? Không xã giao nữa hả?" Cô có cảm giác trước lúc hai người kết hôn, anh không có nhiều “xã giao” như vậy, tại sao sau khi kết hôn thì mỗi ngày đều có xã giao?
Hình Diễn không trả lời vấn đề của cô, mà ngồi ở bên cạnh rồi nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi một lần nữa, "Mới vừa rồi gọi điện thoại với ai?"
"Không ai cả." Viên Lai Lai có chút không tự nhiên, mới vừa rồi anh đã nghe được bao nhiêu? Có nghe đến đoạn cô nói về cuộc sống X X hay không? Trời ơi, quá mất mặt nha.
"Là đàn ông?" - Giọng nói của Hình Diễn không tốt gần như là chất vấn rồi. Viên Lai Lai ngửi thấy mùi rượu trên người của anh, "Anh uống say rồi hả? Có muốn em rót ly trà cho anh không?" Câu hỏi của anh khiến cô cũng yên tâm hơn nên không nghĩ tới việc cần phải trả lời anh. Nhưng không ngờ giọng của Hình Diễn đột nhiên lên cao 2 dB (đề xi ben – đơn vị đo âm lượng), kèm theo chút bá đạo, "Trả lời câu hỏi của anh."
Viên Lai Lai sợ hết hồn, thanh âm cũng lớn hơn, "Là Tần Miểu! Anh làm gì mà lớn giọng thế!" Cho là cô sợ anh à! Kết hôn là có thể lớn tiếng sao! Vớ vẩn!!!!
Hình Diễn lắc đầu một cái, "Không đúng, rõ ràng là giọng của đàn ông."
"Là người đàn ông của Tần Miểu mà!" Nói xong còn lấy điện thoại ra cho anh nhìn, "Nhìn đi!"
Hình Diễn không nhìn, ôm cô vào trong ngực, "Em gọi điện thoại cho anh ta làm gì?" Nói rồi tự mình cởi dép lên trên giường, giờ phút này anh chỉ muốn ôm cô một lát, tuy hơi say nhưng suy nghĩ vẫn thật tỉnh táo, nghe thấy cô cùng người đàn ông khác gọi điện thoại là sẽ tức giận bất an.
"Em gọi cho Tần Miểu, kết quả là anh ta nghe." Viên Lai Lai không nói ra chuyện nhờ anh ta giúp tìm việc làm, nếu biết Hình Diễn sẽ cương quyết không chịu.
Tối nay Hình Diễn rất khác thường, từ trước đến giờ anh là người yêu sạch sẽ, nhưng bây giờ ngay cả áo ngủ cũng không thay mà trực tiếp hôn cô. Trong lòng Viên Lai Lai có chút căng thẳng, nhất định là anh nghe được chuyện cô nói vừa rồi nên mới như vậy. Nhưng loại việc này không phải là đàn ông nên chủ động sao? Nhất định cô phải nói ra trước anh mới chịu ư? Cô không phải sắc nữ a a a a a...
Khác biệt với mọi khi là Hình Diễn dịu dàng hơn rất nhiều, nhưng lại đòi hỏi vô độ, muốn cô hết lần này đến lần khác, cho tới lúc Viên Lai Lai ngủ mê man mới thôi.
Ngày hôm sau khi Viên Lai Lai tỉnh dậy, Hình Diễn đã không còn ở đây, tâm tình của cô cực kỳ tốt, đây coi như là tình cảm vợ chồng tiến thêm một bước rồi sao?
Cầm điện thoại lên nhìn thời gian, phát hiện có tận 10 cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Tần Miểu. Lúc này cô mới nhớ tới tối hôm qua đã nhờ người đàn ông của cô ấy giúp tìm công việc, hôm nay chắc là nói về chuyện đi làm.
Sau khi rửa mặt, nhanh chóng ra cửa thuê xe, đến dưới tòa nhà Hằng Viễn, cô vội gọi điện thoại cho Tần Miểu ra ngoài đón. Tần Miểu vừa thấy cô cho luôn một cái tát, "Cậu là heo à, bây giờ đã là buổi trưa!"
"Tớ đâu có được đi ngủ sớm, hai giờ đêm gọi điện thoại cho cậu lại là đàn ông nghe máy, nói đi, lúc đó cậu đang làm gì?" Viên Lai Lai khoác cánh tay của cô, cố ý nhắc tới chuyện tối ngày hôm qua.
Ánh mắt của Tần Miểu nhấp nháy, "Cậu không phải không hiểu tớ, làm việc và nghỉ ngơi đều như vắt chanh vậy, nhất định là đã ngủ rồi... Ngày hôm qua, anh ta đưa tớ về nhà thật sự là quá muộn, nên mới có thể ngủ nhờ ở nhà tớ, cậu đừng nghĩ quá nhiều."
"Dĩ nhiên tớ sẽ không nghĩ quá nhiều, điện thoại di động là vật kề cận với cậu mà hai giờ đêm còn có người giúp cậu nghe điện thoại nha. Đừng đánh. đừng đánh, trước tiên nói một chút về công việc đã tìm cho tớ là gì đi?" Viên Lai Lai bảo vệ đầu, không hiểu nổi sao mọi người thích đánh vào đầu cô như vậy. Đầu của cô không phải là tảng đá đánh sẽ không nát nha!
"Chăm sóc khách hàng, tớ là người quản lý bộ phận khách hàng, về sau cậu chính là cấp dưới của tớ, tớ sai làm gì thì cậu phải làm cái đó, có nghe hay không!" Tần Miểu uy hiếp, lại thấy vẻ mặt không thể tin được của Viên Lai Lai.
"Không thể tin được, với tư chất của cậu lại có thể lên làm quản lý? Có phải là đi cửa sau với người đàn ông của cậu không? Nói ngay!"
"Dĩ nhiên không phải! Vừa nhìn đã biết tớ chính là nhân tài(*) kinh doanh có được hay không? Chỉ có những người vô dụng mới có thể đi cửa sau," nói xong đảo mắt một vòng nhìn ở trên người Viên Lai Lai, “Ví dụ như cậu."
(* nguyên văn là tinh anh, nhưng ta để là nhân tài cho dễ hiểu, thực ra nghe tinh anh thì hay hơn)
Viên Lai Lai đã có thói quen bị cô bạn khinh thường, không thèm để ý tới cô ấy nữa..., “Không phải là cậu học tài chính sao? Có liên quan gì đến chăm sóc khách hàng đâu?" Cô luôn có thể nói trúng điểm trọng yếu của sự vật. Nhân tài kinh doanh? Lừa dối Viên Lai Lai - cô à? Không có cửa đâu!
Mặt của Tần Miểu tối xầm, "Đương nhiên có liên quan, đều là cống hiến cho công ty phát triển tốt hơn thôi!" Nói xong kéo kéo Viên Lai Lai, "Thừa dịp buổi sáng còn chưa có nhiều việc đi vào làm thủ tục cho nhanh."
Đúng là do có người quen giới thiệu, chưa đến năm phút đồng hồ hai người đã làm xong thủ tục. Tần Miểu dẫn Viên Lai Lai vào phòng làm việc của mình, "Về sau cậu chính là thư ký của tớ, cái bàn này sẽ là của cậu!" Cô chỉ vào một góc bên trong phòng làm việc.
Viên Lai Lai nhìn mà không thể tin được, chỉ có một tủ sách cùng cái bàn với ghế gỗ lớn bằng cái bàn học sinh tiểu học, "Chị gái, mời chị nói cho tôi biết, tôi không phải tới nơi này để đi học chứ, hơn nữa cái bàn nhỏ như vậy có thể đặt được máy vi tính sao?"
Tần Miểu liếc nhìn cô một cái, "Công ty còn chưa chuẩn bị máy vi tính cho cậu đâu."
"Vậy hàng ngày tớ phải làm những gì?" Ngẩn người sao?
"Trước tiên cho cậu ngây ngô hai ngày, tớ đã sai người đi mua cái bàn lớn rồi, về sau bố trí cậu ngồi trong phòng làm việc của tớ, không có việc thì có thể lên mạng một chút. Cậu thấy không, ở ngoài kia, nhân viên chăm sóc khách hàng trên mạng và chăm sóc khách hàng qua điện thoại cực khổ muốn chết, mỗi ngày bận đến chết, cậu làm thư ký cho tớ, muốn làm gì thì làm nha, tuyệt đối không khổ cực." Đây chính là cô đặc biệt chăm sóc người bạn được coi như chị em tốt của mình trong nhiều năm qua.
Viên Lai Lai không tỏ vẻ cảm kích chút nào, mà là tò mò hỏi cô, "Vậy mỗi ngày cậu làm gì?"