Có lẽ hay lúc này cô gái nhỏ thật sự bị cái thứ hay được gọi là “ gia đình “ kia dọa cho sợ rồi. Từ phía sau nhìn lại, Lục Cảnh Nghi cảm thấy cô gái thật nhỏ bé, nhưng thật quá cô đơn. Rốt cuộc cái gia đình kia đã làm gì Lâm Ái Hạnh? Ngay lúc này, dẫu cho cô có đứng trước mặt anh, Lục Cảnh Nghi vẫn thấy cô thật xa cách, cô đứng xa anh quá, liệu Lục Cảnh Nghi anh có chạy về phía cô được hay không?
- Ba mẹ … Gia Tuệ?
Giọng nói của cô gái nhỏ có đôi phần run rẩy yếu ớt mà cất lên thành lời
Lời này vừa nói ra, ba mẹ Lâm đang quay lưng về phía Lâm Ái Hạnh lập tức liền phản ứng mà đồng loạt nhìn về phía cô gái nhỏ
Qua ánh mắt của Lục Cảnh Nghi, người phụ nữ trung niên thoạt nhìn xinh đẹp kia có lẽ là mẹ của Lâm Ái Hạnh. Có lẽ bé con nhà anh đã thừa hưởng nét đẹp của mẹ, có điều Hạnh Hạnh nhà anh là xinh đẹp nhất. Đứng bên cạnh là một người đàn ông, chắc hẳn đã chờ đợi lâu đến mức sốt ruột mà gương mặt là một tầng mồ hôi kèm theo đó là đôi nét khó chịu ra mặt. Còn có … A! Anh nhớ rồi, chàng trai độ tuổi thiếu niên kia là Lâm Gia Tuệ - em trai của Lâm Ái Hạnh nhà anh. Sở dĩ nhớ rõ được chàng trai này có lẽ là vì năm lớp mười một từng thấy cậu bé kia tìm đến tận trường của chị gái.Đối với Lục Cảnh Nghi mà nói, chàng trai này thật sự có ấn tượng với anh … không có nhiều lí do, nhưng có thể là vì liên quan đến Lâm Ái Hạnh.
Rất nhanh người phụ nữ trung niên kia cũng cất giọng, trọng lời nói còn mang đôi phần ngượng nghịu, gương mặt thoáng xinh đẹp kia cũng cố mà nặn ra một nụ cười:
- Hạnh Hạnh, ba mẹ cùng Tuệ Tuệ đến thăm con!
Lời này của mẹ Lâm thật sự đã làm cho Lâm Ái Hạnh bất ngờ rồi. Cũng là có đôi chút buồn cười, đột nhiên trong lòng muốn thầm tự giễu một cái. Lâm gia gấp gáp đến vậy ư, cười chết cô rồi! Bình thường toàn là Lâm Ái Hạnh chủ động muốn gặp mặt họ, vậy mà giờ đây thời thế lại thay đổi nhanh đến mức chóng mặt rồi. Cô có chút không quen a! Nhà họ Lâm này cũng thật sự quá khéo léo rồi, mang cả Lâm Gia Tuệ - em trai của cô đến đây?
- A!
- Lâu ngày không gặp rồi ba mẹ Lâm, còn cả Tuệ Tuệ nữa
Gia Tuệ đang trong độ tuổi dậy thì, ít nhiều cũng có chút lầm lì mà ngại ngùng. Trước lời này cũng không phản ứng quá nhiều
Câu đáp lại này như một gáo nước lạnh đến mẹ Lâm. Bên này Lâm Chính Viễn nghe được cũng thật sự mất kiên nhẫn, tiếc rằng vở kịch gia đình hạnh phúc gặp lại nhau này thật hạnh phúc, có điều diễn viên chính mang vai “bố” thật sự diễn quá tệ. Nếu cô là đạo diễn, nhất định sẽ cắt hết phân cảnh của diễn viên này, thật sự là làm người khác mất hứng quá đi!
Suy nghĩ này hiện lên phút chốc cũng làm Lâm Ái Hạnh phải khựng lại ít nhiều. Khoan đã… cô có quên gì đó không?
Thật sự là quên rồi, quên rằng đằng sau còn một chú cún con bị chủ bỏ rơi. Lâm Ái Hạnh không nhanh không chậm quay lại tìm cún con của mình. Người kia nhận ra ngay lập tức nhăn mặt như tủi thân lắm nhìn chủ nhân của mình
Nhà họ Lâm bây giờ mới để ý chàng trai từ đầu đến giờ đứng sau lưng con gái mình. Cả ba người đều không thông báo trước mà đồng loạt nhìn về phía nam nhân kia
Mọi sự chú ý phút chốc lại thay đổi bởi giọng nói của Lâm Ái Hạnh:
- Đàn anh, xin lỗi anh, hôm nay có vẻ … không thích hợp nữa rồi!
Lục Cảnh Nghi nghe lời này xong thật sự muốn khóc. Nhất thời nội tâm như muốn gào thét! Cún con đột nhiên muốn ôm lấy chân chủ nhân mà cầu xin đừng bỏ rơi nó. Anh quả thật rất đáng thương rồi!
Nam nhân anh tuấn trước mặt này thập phần đều không tự nguyện, gương mặt vẫn ôn nhu vừa cười vừa cất lời đáp:
- Được, không vội, hẹn Hạnh Hạnh lần sau
- Tạm biệt - Lâm Ái Hạnh cũng không nỡ mà cất lời chào anh
- Được, tạm biệt
Lục Cảnh Nghi thật sự phải chào cô gái nhỏ rồi, trong lòng anh nóng như lửa đốt. Nhưng hơn hết là cảm giác lo lắng cho cô gái nhỏ nhà anh. Ai biết được những người trước mặt mà Lâm Ái Hạnh nhà anh một câu kêu tiếng “ba”, hai câu kêu tiếng “mẹ” sẽ làm gì cô chứ. Thật sự chẳng đáng tin tưởng chút nào!
Rất nhanh Lục Cảnh Nghi cũng cất bước rời đi trước ánh nhìn từ ba người kia. Nghĩ lại anh càng thấy bực bội, vậy mà thực sự anh bị đuổi rồi? Cún con thật sự bị chủ nhân bỏ rơi rồi! Đột nhiên cún con này muốn cắn người cho bõ tức!
Chàng trai này trước ánh nhìn của mẹ Lâm … thật sự rất quen mắt, dường như đã từng gặp qua ở đâu đó. Nhưng càng cố lục lọi lại những suy nghĩ đang ngổn ngang kia trong đầu, bà càng không nhớ được. Dẫu sao cũng chẳng liên quan đến chuyện chính hôm nay. Rất nhanh Lâm phu nhân cũng thu lại những suy nghĩ kia mà đảo mắt trên người Lâm Ái Hạnh.
Con bé này thật sự đã thay đổi quá nhiều so với tưởng tượng của bà. Cả gương mặt đều toát lên mười phần lạnh lẽo. Đại loại giống như đặt ra một ranh giới vô hình với bà và người nhà, không muốn để cho ai bước qua. Có phải Lâm Ái Hạnh bị chuyển đến Hải Quỳnh liền học hư rồi không? Nếu là vậy, bà Lâm nhất định không để yên mà làm lớn chuyện với đứa trẻ hư này. Lần trước là từ chối cuộc hẹn với gia đình, còn lấy lí do bận bịu chuyện ở trường. Nếu như mọi lần ba mẹ Lâm đến thăm Lâm Ái Hạnh, chắc chắn sẽ bắt gặp một cô bé không giấu một chút vui vẻ nào, lúc nào cũng cười nói, miệng còn không ngớt chuyện trò, giờ thì sao? Một lời chào đàng hoàng hình như bà còn chưa nhận được.
Tiếc quá! Lâm Ái Hạnh thấy tiếc cho Lâm gia quá! Nhà họ chắc kiếp này cũng không tìm lại được Lâm Ái Hạnh trước đây, cũng không tìm được một Hạnh Hạnh nào làm quân cờ mặc cho nước đi có ngu ngốc như thế nào cũng không tiếc mà mất đi một quân tốt. Làm sao Lâm gia mới có thể tìm được Hạnh Hạnh ngoan ngoãn trước kia đây? Có lẽ tu thêm ba kiếp nữa, chưa chắc có đủ khả năng đó nha! Bởi vì Hạnh Hạnh kia, à không Lâm Ái Hạnh đã sớm chết một cách oan uổng rồi! Ai sẽ khóc than cho cô đây? Người cô yêu nhất cũng như người yêu cô nhất, cũng đã sớm chết cùng cô rồi!
Nghĩ đến đấy, sống mũi của Lâm Ái Hạnh bất giác mà cay cay lên.