Lâm Ái Hạnh quả thật là lần đầu thấy ai khen cô khóc mà xinh đẹp. Trước đây việc khóc với cô là điều cấm kỵ, kiếp trước lúc bị ba mẹ Lâm vứt bỏ sang Hải Quỳnh, cô đã khóc lóc đến chết đi sống lại, chỉ mong ba mẹ cô có thể suy nghĩ lại việc này. Kết quả, ba mẹ Lâm trao cho cô một ánh mắt chán ghét mà trách móc: " Lúc nào cũng chỉ biết khóc lóc, thật phiền phức "
Từ đó cũng không biết đã bao lâu rồi cô không khóc, cô sợ rằng chính vì bản thân khóc lóc sẽ làm người khác chán ghét, sẽ nghĩ rằng cô thật phiền phức, sẽ gây rắc rối cho người khác.
Còn nhớ khi cô còn nhỏ, mỗi lần làm sai việc gì dù cho rất nhỏ nhặt đều bị ba mẹ Lâm đánh đòn, mỗi lần như thế ba Lâm đều không nương tay cho cô, đánh rất đau khiến cô không khỏi bật khóc, nghĩ rằng khóc sẽ không bị đánh nữa nhưng cô lại càng bị đánh đau hơn.
Lớn lên một chút, có sự xuất hiện của Lâm Gia Tuệ, cô mới hiểu được, lúc đó không phải vì cô làm sai, cũng không phải vì cô khóc, mà là vì cách ba Lâm của cô Lâm Chính Viễn đối xử với cô không giống với Gia Tuệ. Chết đi sống lại, cô càng hiểu sâu sắc hơn về vấn đề này, cô sống lại rồi, cô không muốn kìm kẹp cảm xúc của bản thân nữa, nó muốn sao thì chính là vậy.
Nghĩ lại lời Lục Cảnh Nghi vừa nói khiến Lâm Ái Hạnh không kìm được mà bật cười thành tiếng.
Lục Cảnh Nghi có chút bất ngờ, cô gái nhỏ vừa mới đây khóc như một con mèo nhỏ mắc mưa giờ lại bật cười như này rồi sao.
Cười đến bật khóc thì chắc đó là sự hạnh phúc... nhưng khóc đến bật cười thì chắc chắn đó là tận cùng của những thống khổ.
Không sao, từ sau Lục Cảnh Nghi anh không bao giờ để cho Lâm Ái Hạnh này ướt mi nữa, ai cũng không thể để mèo con của anh rơi lệ, tuyệt đối không được.
Lục Cảnh Nghi và Lâm Ái Hạnh cuối cũng cũng thỏa hiệp xong để đi về kí túc xá. Lúc đi cả hai có tán gẫu một chút, rất nhanh đã đứng trước cửa kí túc của Ái Hạnh:
Lục Cảnh Nghi cất lời, đôi mắt hướng về phía Lâm Ái Hạnh đầy dịu dàng:
- Hạnh Hạnh, ngủ ngoan, đừng khóc nhè.
Ái Hạnh cảm thấy lời nói của người đàn ông này luôn mang một vẻ mê hoặc lạ thường, nhưng lần này thì khác, có xen lẫn thêm cả chút trêu chọc của anh.
Dưới ánh điện mập mờ trước cửa kí túc xá, Ái Hạnh vẫn có thể nhìn được gương mặt anh tuấn kia, đẹp đến mức mê người. Chàng trai này cao thật cao, mái tóc đen cùng bờ vai rộng càng làm anh thêm nam tính, anh nhìn cô cười ấm áp, lúc cười còn lấp ló mà hiện lên má lúm đồng tiền bên trái. Cô rất thích má lúm đồng tiền này của anh!
- Đàn anh, ngủ ngon
Cô gái nhỏ này vừa nói, gương mặt cũng cười lên thật rạng rỡ như ánh ban mai, cô cười, má lúm đồng tiền cũng hiện rõ ra, khác với anh, cô có tận hai cái nha!
Lục Cảnh Nghi nghe được lời này thì khẽ gật đầu như đã thỏa hiệp với cô nhỏ, rất nhanh bóng dáng của Lâm Ái Hạnh cũng dần biến mất. Chờ cô đi vào trong anh mới dám rời đi bởi nếu anh đi trước, nhất định là không nỡ.
Vừa về đến sân của biệt thự Lục gia, trước mắt Lục Cảnh Nghi là chiếc xe Rolls-Royce Boat Tail đã đậu sẵn ngoài cửa. Lục phu nhân mới đó mà đã đến đây rồi, nhanh hơn so với tưởng tượng của anh nhiều!
Lục Cảnh Nghi chỉ mới vào đến phòng khách đã bắt gặp mẹ của anh, bà Lục đang ngồi ung dung trên ghế sofa mà thưởng trà xem chương trình ti-vi mới nổi gần đây, là một bộ phim tình cảm gia đình, thấy thế anh cũng khẽ cất lời chào:
- Mẹ!
Bà Lục mải xem ti-vi nãy giờ, đến khi Cảnh Nghi mở lời mới phát hiện con trai đã trở về từ bao giờ
- Về rồi đấy à?
Giọng nói của bà Lục thập phần đều là ý cười giống như muốn hỏi con và con gái nhà người ta đi chơi về rồi đấy à?
- Dạ
Bà Lục cảm thấy Lục Cảnh Nghi chính là không có ý muốn tự khai đành lén thở dài rồi tung tuyệt chiêu
- Con trai, lại đây ngồi!
Lục phu nhân vừa nói, bàn tay cũng đập đập nhẹ xuống ghế sofa như muốn gọi anh lại
Lục Cảnh Nghi chính là nghe không hiểu mẹ anh muốn làm gì mà mày kiếm khẽ nhíu lại khó hiểu, tuy vậy nhưng chân dài cũng nhanh chóng nhấc lên đi tới phía sofa nơi mẹ anh đang ngồi
- Người hôm nay chính là cô bé con thích?
- Đúng vậy
Lục Cảnh Nghi chính là thật thà khẳng định, dù sao sau này mẹ anh cũng biết, đó là chuyện sớm muộn, anh không muốn giấu diếm làm gì cho phiền phức. Bà Lục nghe thấy lời nói thành thật này của con trai thì cũng không khỏi bật cười mà nói:
- Mẹ thấy cô gái đó cũng được, có điều... không giống người Hải Quỳnh cho lắm
- Cô ấy đến từ thành phố khác
Bà Lục nghe xong cũng khá bất ngờ mà tò mò hỏi:
- Đến từ đâu?
- Nhất Xuyên
- Nhất Xuyên thì quá xa rồi, cô bé đó ở đây với gia đình sao?
- Không phải
Bà Lục cảm thấy cô bé này có chút đặc biệt, hoặc là một loại cảm giác khiến bà có chút hiếu kỳ
- Là con gái nhà họ Lâm
Câu nói này làm bà Lục thật sự sửng sốt mà khựng lại, con trai của bà vừa nói gì vậy? Cô gái kia họ Lâm? Là Lâm gia sao?
- Con chắc chứ
- Dạ
- Nhưng mẹ chưa từng nghe nói nhà họ Lâm có con gái, hơn nữa bọn họ cũng không ở Hải Quỳnh
- Nhà họ Lâm vốn dĩ không thích cô ấy
- Tại sao?
- Hình như là vì cô ấy là con gái
- Thời nào rồi còn theo cái quan niệm cũ rích trọng nam khinh nữ nữa, nhưng mẹ nghe nói nhà họ Lâm có con trai mà
- Đúng vậy, là em trai của cô ấy, nhỏ hơn hai tuổi
Bà nhớ rồi cậu con trai kia dường như rất được nhà họ Lâm coi trọng, ngày cậu con trai kia đầy tháng, Lâm gia còn tổ chức một bữa tiệc rất lớn, mời tất cả những người máu mặt trên thương trường, đương nhiên có cả Lục thị dù cho hai nhà Lâm - Lục vẫn luôn đấu đá lẫn nhau trên thương trường. Mấy năm nay Lục thị ngày càng phát triển, khác với Lâm thị lại sa sút nhiều trong giới kinh doanh, chính vì thế mà Lục thị đã bỏ xa Lâm thị một quãng dài rồi!
- Con nói mẹ xem, cô gái kia tên là gì?
Câu hỏi kia làm Lục Cảnh Nghi có chút không muốn thỏa hiệp mà trả lời. Anh sợ mẹ anh sẽ làm phiền đến cô, hoặc là gây khó dễ, hoặc là...
- Con yên tâm, mẹ không làm gì con bé cả, nếu con không nói mẹ cũng sẽ sớm tìm ra thôi, trường con có mấy người họ Lâm chứ, hơn nữa mẹ cũng đã nhớ mặt con bé, chi bằng sớm khai ra để mẹ đỡ tốn thời gian.
- Lâm Ái Hạnh, nhớ những gì mẹ vừa nói
Trả lời xong, như hoàn thành nhiệm vụ của mình, Lục Cảnh Nghi không nhanh không chậm bước chân lên tầng hai về phòng ngủ của mình
Bà Lục dường như đã đạt được mục đích của mình xong thì khẽ cong môi cười rồi cũng nhanh chóng rời đi
Lục Cảnh Nghi vừa về đến phòng đã nghe thấy tiếng động cơ xe liền thở phào nhẹ nhõm, mẹ anh đúng thật là phiền phức. Anh vẫn không biết, mẹ anh sẽ làm thế nào khi biết anh thích con gái nhà họ Lâm đây?
Vốn dĩ anh chưa từng điều tra cô, lần đầu tiên nghe nói cô tên Lâm Ái Hạnh đã vô cùng bất ngờ mà có cảm giác kì lạ, sau này bạn học đều truyền tai cô là con gái của Lâm gia kia. Lúc đó anh chính là không tin, từ trước đến giờ Lâm gia chưa từng công khai rằng có con gái. Anh còn nghe nói, Lâm Ái Hạnh chưa từng có ai đến họp phụ huynh cho, điều này càng làm anh thêm tò mò về cô gái này.
Lần thứ hai anh gặp cô chính là ở khu vườn phía sau trường học, nơi này rất kín, lại ít ai thường lui đến, vậy mà cô gái nhỏ sau giờ học lại ở đây nói chuyện với một chú mèo hoang nhỏ. Lục Cảnh Nghi khi ấy chỉ là vô tình đi ngang qua liền nghe được đoạn hội thoại này của Ái Hạnh với mèo nhỏ:
- Mèo con nhỏ, nếu không phải chị cho em ăn có phải em sẽ chết đói không?
- Meo meo
- Nhưng hôm nay chị chỉ có một ít xúc xích này cho em thôi
- Meo meo
- Mèo con nhỏ, em nói xem, tại sao ba mẹ Lâm lại không thích chị như vậy
- Meo?
- Tại sao ba mẹ Lâm mãi không đến Hải Quỳnh tìm chị
- Meo meo
Mèo con nhỏ như không hiểu mà chỉ biết kêu meo meo đáp lại lời của cô gái nhỏ
- Không nói chuyện với em nữa, em chỉ biết kêu meo meo thôi
Cô gái nhỏ chỉ biết ngồi nhìn mèo nhỏ ăn xong thức ăn rồi lặng lẽ rời đi, tưởng rằng không ai biết nhưng tất cả đã bị thu vào tầm mắt của Lục Cảnh Nghi
Sau này, anh thường có thói quen đi xem cô cho mèo ăn sau mỗi giờ học, đương nhiên là hành động này chỉ đơn thuần trong âm thầm, Lâm Ái Hạnh hoàn toàn không hay biết.
Cũng chính sau này, mới biết được càng nhiều chuyện bí mật của cô gái nhỏ mãi mãi muốn giấu kín không cho ai biết.