Bội Bội chống hông, vẻ mặt ngang ngược chỉ vào Hứa Phục Sinh, miệng cũng không khách khí, “Anh làm thế nào vậy, em bị anh làm cho tức chết rồi, nói anh sửa nhỏ lại một số, nhỏ một số, lỗ tai anh chạy đi đâu rồi.”
Hứa Phục Sinh vẻ mặt vô tội, nhưng vẫn không dám tranh luận, cẩn thận đỡ Bội Bội, “Bà xã, đừng tức giận, bảo bảo đang nằm trong bụng, cần chú ý dưỡng thai. Anh đem y phục đi sửa đây, đi ngay đây, em thấy được không?”
“Không được.” Bội Bội la to, “Hiện tại là lúc nào rồi, anh tự nhìn thời gian coi, giờ lành đều sắp qua rồi.”
Hứa Phục Sinh tực giận thầm thì, “Làm kiểu tây còn để ý giờ lành gì chứ.”
“Anh nói cái gì!”
“Không có gì, không có gì, bà xã em ngàn vạn lần đừng tức giận mà, anh đi tìm người, nhất định trong thời gian nhanh nhất giải quyết tình hình. Đừng lo lắng nha, đừng tức giận chính mình nha.”
“Y phục của Chiêu ca cầm đến chưa?” ĐNH đẩy cửa đi vào, xém chút nữa đụng trúng Hứa Phục Sinh đang chạy ra.
“Nhanh một chút, thời gian sắp không kịp rồi, Chiêu ca vẫn chưa thay đồ.”
“À, cái đó, “Hứa Phục Sinh có chút xấu hổ, “Y phục của anh ấy tôi vẫn chưa sửa cho nhỏ lại. Có thể kéo dài thêm chút thời gian được không?”
“Làm sao có thể kéo dài thời gian chứ, hiện giờ là mấy giờ rồi. Thôi được rồi, đưa tôi. Tôi mang cho anh ấy thử.”
Trong phòng thay đồ, Triển Chiêu bị mấy nhân viên trang điểm vây quanh, mấy người này cứ không ngừng động tới động lui trên mặt cậu.
“Kì thực không cần bôi mấy thứ này.” Một đại nam nhân còn đánh phấn, Triển Chiêu kì thực rất xấu hổ.
“không được, sắc mặt anh trắng bệch rồi, đánh chút phấn hồng tốt hơn.” Đinh Nguyệt Hoa vội vã cầm lễ phục quay về, lời nói ra đầy tính chuyên quyền.
“Cái này, quá khoa trương rồi.” Cậu lại không phải minh tinh, học người ta trang điểm làm gì chứ. Đôi mày Triển Chiêu nhăn lại thành một chữ xuyên (川), mà Bạch Ngọc Đường lại đang bận rộn ở nhà thờ, không giúp gì được cậu.
Nhưng thật cứ để bọn họ lăn tới lăn lui như vậy, cậu cũng không phải Triển Chiêu nữa.
Triển Chiêu lén lút nhéo đùi mình, làm ra vẻ rất khó chịu, “Không được, khụ khụ, mùi phấn này làm anh nhức đầu quá.”
Đinh Nguyệt Hoa đưa tay xua mấy nhân viên trang điểm ra, “Ai kêu mấy người bôi phấn lên mặt anh ấy, bỏ đi.”
Bội Bội cũng kéo thân thể mang thai ba tháng lắc lư chạy đến, trên tay cầm lọ thuốc, “Ah, khó chịu sao, có muốn uống thuốc không?”
“Anh không sao.” Triển Chiêu lắc đầu, “Thời gian không còn nhiều, anh đi thay đồ.”
Người trong phòng thay đồ tự động bị xua ra ngoài, nhưng……
Triển Chiêu nhìn Bội Bội đang cầm y phục không chút động đậy và Đinh Nguyệt Hoa đang dùng đôi mắt trông mong nhìn cậu.
“Hai đứa cũng đi ra ngoài đi, anh thay đồ.”
“Em giúp anh thay nha, bác sĩ nói anh hiện giờ không thể làm việc nặng.” Bội Bội đơn thuần chớp mắt, vẻ mặt hồn nhiên.
“Vẫn là để em đi, em so ra có sức hơn.”
“Anh vẫn là tự mình làm.”
Cương quyết đem người đẩy ra ngoài, Triển Chiêu bắt đắc dĩ cười cười, đem bộ vest cha cố ý đến Paris đặt may mặc vào.
Ai biết cậu gần đây gầy nhiều như vậy, y phục mặc vào đẹp thì có đẹp, nhưng cứ có cảm giác hơi rộng. Hiện giờ cũng không kịp giờ, chấp nhận vậy cũng được.
Chỉ là Triển Chiêu mặc thế này xuất hiện, vẫn khiến mọi người mở to hai mắt.
“Nhãn hiệu nổi tiếng quả nhiên là khác, mặc vào cả người lên tinh thần hẳn.” Hứa Phục Sinh ngưỡng mộ.
Mà Bội Bội không khách khí cho cậu ta một cú sau gáy, “Nói nhảm cái gì đó, đó là đo anh của em đẹp trai.”
“Đúng đúng, là anh hai đẹp trai mới đúng.”
“Ai da, y phục lớn một chút cũng không sao, như vậy có chút nhược mỹ (*xinh đẹp yếu ớt). Bạch ngũ ca nhìn thấy nhất định sẽ rớt nước miếng.” Đinh Nguyệt Hoa cũng ngắm say sưa.
Mọi người tiếp tục xuýt xoa, điện thoại bên kia đã lo lắng không yên gọi tới.
“Em gái à, mấy đứa bên đó làm xong chưa đó, bọn anh sắp đến rồi này!” Songsinh Đinh gia không nhịn được vui mừng từ đầu dây bên kia la ầm trời.
“Được rồi, lập tức xong rồi.” Đinh Nguyệt Hoa cúp điện thoại, “Nhanh, mọi người sắp đến đón chú rể rồi.”
Tất cả mọi người đều ngoan ngoãn ngồi đợi trong nhà thờ, Giang Ninh, trưởng bối Triển gia, Bạch Cẩm Đường, Liêu Kỳ Phàm, tứ thử, Triệu Trinh… mọi người đều mang biểu tình có chút khẩn trương đợi đôi tân nhân (*cô dâu chú rể, trong trường hợp này là chú rể chú rể:D) tới. Cho đến khi Bạch Ngọc Đường đỡ Triển Chiêu từ xe cưới bước ra, mọi người mới lần lượt lộ ra biểu tình an tâm.
Đôi này, cuối cùng đã thành rồi.
Tay nắm lấy Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường từng bước hướng về phía mục sư đang đứng chờ phí trước đi tới.
Lần này, hắn cuối cùng đã thực hiện được nguyện vọng ngàn năm, chấp thuận lời ước định kiên thủ cùng Triển Chiêu. Tất cả mọi người đều đến đây chúc phúc họ, đây chính là lễ vật kết hôn tốt nhất, Miêu Nhi của hắn không nói ra miệng, nhưng hắn biết cậu lúc này nhất định đang kích động, hoặc là có chút không biết làm sao. Ít nhất, bàn tay run rẩy không ngừng hắn đang nắm trong tay mình là không giả.
“Miêu Nhi.” Bạch Ngọc Đường đưa qua cho Triển Chiêu ánh mắt mê chết người, “Tất cả đã có tôi.”
“Ừm.”
Vì thân nhân bằng hữu tới rất nhiều, khiến hôn lễ đồng tính này có vẻ rất náo nhiệt. Vị mục sư lớn tuổi dường như cũng bị bầu không khí lây nhiễm, nói chuyện cũng trở nên hoạt bát sinh động hơn hẳn.
“Please follow me, ok?’
“Yes.”
“Yes.’
Mục sư xoay sang Bạch Ngọc Đường.
“I, Brian, take you Andson to be my husband, to have and to hold from this day forward, for better or for worse, for richer, for poorer, in sickness and in health, to love and to cherish; from this day forward until death do us part.”
“I, Brian, take you Andson to be my husband, to have and to hold from this day forward, for better or for worse, for richer, for poorer, in sickness and in health, to love and to cherish; from this day forward until death do us part.”
Mục sư lại xoay sang Triển Chiêu.
“I, Andson, take you Brian, to be my husband, to have and to hold from this day forward, for better or for worse, for richer, for poorer, in sickness and in health, to love and to cherish; from this day forward until death do us part.”
“I, Andson, take you Brian, to be my husband, to have and to hold from this day forward, for better or for worse, for richer, for poorer, in sickness and in health, to love and to cherish; from this day forward until death do us part.”
Mục sư gật đầu, “Are there any here who have legitimate cause to oppose this marriage?”
Không ai lên tiếng, biểu tình của mọi người đều mang theo chúc phúc.
“Now, I pronounce your husband and husband.”
Mục sư mỉm cười nói với Bạch Ngọc Đường, “Now, you can kiss the groom.”
Biểu tình Bạch Ngọc Đường lúc này mới thả lỏng, trời mới biết vì mấy câu này, hắn mấy ngày nay đều không ngủ ngon. Bội Bội ngày ngày đều cho hắn xem đi xem lại “Friends” đoạn Ross kết hôn, tuy rằng hắn hoàn toàn không thể lý giải được vì sao nam nhân đó ngay cả tên vợ mình cũng đọc sai, nhưng may mắn là, cũng coi như đã học xong, đọc lên mấy chữ này theo phát âm tiếng Mỹ cũng rất rõ ràng.
Nhưng hiện giờ không cần quan tâm thứ gì cả, không cần để ý nữa. Ôm ái nhân thân ái hảo hảo hôn một trận mới được.
Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu, hôn xuống.
Dưới đài, Bạch Cẩm Đường cũng nhìn Liêu Kỳ Phàm cười ái muội.
HOÀN