Triệu Tước mang theo nụ cười âm hiểm, thuần thục gọi điện cho Bạch Ngọc Đường. Đầu dây bên kia được kết nối, Bạch Ngọc Đường ngừng một lát, mở miệng, “Triệu Tước.”
Ngữ khí âm ngoan, tựa hồ chỉ hận không thể đem người ra cắn nát rồi nuốt trọn.
Triệu Tước cười đến có chút bệnh hoạn, “Ha ha, sao tức giận như vậy, tin tức cũng nhạy bén nhỉ, sao vậy, sốt ruột rồi?”
“Ông muốn sao?”
“Hừ, lúc mày cùng Bạch thị đẩy tao vào đường chết cũng đâu có lưu tình chút nào, nhưng hiện tại xem như mày cũng may mắn, tao muốn đối phó Triệu Trinh, mày có thể chọn giúp hoặc không giúp.”
Bạch Ngọc Đường không chút do dự mở miệng, “Muốn thế nào cũng được, không được làm Triển Chiêu bị thương.”
“A a, tao biết mà, có Triển Chiêu trong tay mọi việc sẽ dễ làm. Tao nói mày nghe, Bạch Ngọc Đường, tao muốn 500 vạn tiền mặt, cho mày 3 tiếng chuẩn bị, đến điểm hẹn sẽ có người liên lạc với mày.”
“Vậy Triển Chiêu đâu?”
“A, đừng gấp, máy bay của Triệu Trinh sớm nhất cũng phải mai mới tới, đến lúc đó mày đến Liêu gia, thay tao thu thập nó, tao tự nhiên sẽ đem Triển Chiêu của mày nguyên nguyên vẹn vẹn trả lại.”
“Được, cho tôi nghe giọng cậu ấy.”
Triệu Tước đem điện thoại đặt bên tai Triển Chiêu, “Nói mấy câu.”
“Miêu Nhi, là cậu phải không?” Người bên kia đã rất nóng ruột bắt đầu gọi.
“Ngọc Đường, Bội Bội cũng ở trong này, cậu…”
Lời còn chưa xong, điện thoại đã bị Triệu Tước giựt lại.
“Nghe rồi đó, Bạch Ngọc Đường, tốt nhất đừng đùa giỡn với tao, mày đưa Triệu Trinh cho tao, tao tự nhiên sẽ đưa lại thứ mày cần.”
Không đợi Bạch Ngọc Đường bên kia đáp lời, Triệu Tước đã cúp điện thoại, còn trực tiếp khóa máy, con mắt không chút hảo ý quét ngang liếc Triển Chiêu.
Chỉ một cái liếc mắt này, thần kinh toàn thân Triển Chiêu buộc chặt. Kì thực từ sớm lúc Triệu Tước và Bạch Ngọc Đường còn đang thương lượng, Triển Chiêu đã cảm thấy không đúng – Triệu Tước tuyệt đối sẽ không buông tha cậu và Bạch Ngọc Đường. Lão lần này ẩn thân lâu như vậy, đến cả tình nhân (nhận sai) của Triệu Tước cũng tìm ra được, khẳng định đã chuẩn bị rất chu đáo, với tính cách trừng mắt tất báo của lão, khẳng định hận không thể tự tay đem Triệu Trinh giết nhanh gọn, tuyệt đối không thể mượn tay người khác đến làm, huống hồ toàn bộ những việc Bạch Ngọc Đường và cậu đã làm đều là dồn lão đến đường cùng, nói như vậy, lão để Bạch Ngọc Đường bắt Triệu Trinh, kì thực chỉ là một hòn đá ném hai con chim.
Quả nhiên, Triệu Tước không để người khác nghĩ quá lâu.
“Sao nào, mày sẽ không thật cho rằng tao sẽ buông tha chúng mày chứ hả?” Triệu Tước cười điên cuồng, “Tao hận Triệu Trinh là không sai, nhưng chúng mày, tao một điểm cũng không quên, chúng mày đã làm sao đẩy tao vào đường chết.”
Liêu Kỳ Giai nãy giờ vẫn đứng bên cạnh trong phút chốc khẩn trương lên, “Không được, ông đã đáp ứng tôi, sẽ không đụng đến Triển Chiêu.”
Triệu Tước vung tay lên, một cái tát đem người bên cạnh đánh bay ra ngoài.
“Triệu Tước, ông lừa người, ông nói tôi đem Liêu Kỳ Phàm lừa đến đây ông sẽ không làm khó Triển Chiêu, ông đã đáp ứng sẽ an bài cho chúng tôi ở bên nhau.”
Sức lực Liêu Kỳ Giai rất yếu, trong phút chốc đã bị người lôi ra ngoài. Triệu Tước cũng không thèm để ý đến cô ta, tiếp tục nhìn chằm chằm Triển Chiêu.
Tc vẻ mặt hiểu rõ, cậu cũng biết Triệu Tước không phải người tốt như vậy, hiện tại khiến cậu lo lắng hơn là Bội Bội và Hứa Phục Sinh, “Tôi có thể tùy ông xử trí, nhưng hai người bên kia không hề liên quan đến việc này, ông thả họ đi, có điều kiện gì cứ nói.”
Triệu Tước lắc đầu, “Bọn chúng xem như xui xẻo, coi như tự mình đụng trúng miệng súng, nhưng cũng đúng lúc, tao cho mày xem trò hay.”
“Người tới.”
Vài người nối đuôi nhau vào, dưới chỉ thị của Triệu Tước đem Bội Bội và Hứa Phục Sinh kéo lên cột vào cây cột bên cạnh, sau đó đem Triển Chiêu và Liêu Kỳ Phàm cùng cột vào cây cột khác bên kia.
“Triển Chiêu, để mày và Bạch Ngọc Đường chết dễ dàng như vậy thật quá không đã ghiền đi, hôm nay tao muốn cho mày thưởng thức tư vị hại chết người khác. Nhớ kỹ, bọn chúng là vì mày mà chết.”
“Không, không được.”
Một thùng chất lỏng đổ lên toàn thân Bội Bội và Hứa Phục Sinh, trong phòng nhất thời đầy mùi dầu hỏa.
“Tao muốn mày, nhìn bọn chúng từ từ bị thiêu chết trước mắt.”
Bố trí xong hết thảy, Triệu Tước cười điên cuồng mang đàn em đi ra ngoài, trong giây phút cửa đóng lại, lộ ra một nụ cười ma quái.
Đầu sợi dây thừng to bị đốt cháy, từ từ bị đốt thành tro, cũng từ từ đến gần đống cỏ khô Triệu Tước đặc biệt chuẩn bị.
Trên cỏ khô có một đống pháo, một đầu của đống pháo đó nối với sợi dây thừng.
Triệu Tước thật là kẻ biến thái, cỏ khô cách Bội Bội rất gần, chỉ cần cháy đến đống pháo, các đốm lửa nhỏ sẽ đốt cháy dầu hỏa trên người cô.
Lão chính là dùng cách này, muốn cậu từ từ nhìn Bội Bội chết.
“Bội Bội, không có việc gì, đừng khẩn trương, có tôi ở đây.”
Gian nan di chuyển người, Hứa Phục Sinh dùng hết sức muốn đem mình chắn trước mặt Bội Bội, trong miệng không ngừng an ủi cô, trong mắt là một mảnh tĩnh mịch.
Cậu biết mình không có cách, mình cũng như Bội Bội, đều bị tẩm dầu hỏa, hai người bọn họ lần này đã định phải chết, nhưng cậu vẫn hi vọng có thể chắn trước mặt cô, vì cô chống đỡ được một chút sợ hãi thôi cũng tốt rồi.
Triển Chiêu từ lúc Triệu Tước đi khỏi đến giờ, vẫn không ngừng giãy dụa, biết rõ chỉ là phí công, nhưng vẫn cố sức vặn cổ tay, cậu rất hận chính mình không có một thân khí lực, đem dây thừng bứt ra, cứu Bội Bội thoát khỏi.
Nhưng tay bị ma sát đến trầy da, cũng không làm gì được.
Chỉ có thể nhìn đốm đỏ chết chóc từ từ lại gần đôi nam nữ vô tội.
“Triệu Tước, tôi nhất định giết ông, tôi nhất định giết ông. A…” Cậu không thể nhìn Bội Bội chết như vậy, không thể, không thể!
Triệu Tước mang theo nụ cười ma quái, đem cửa đóng chặt lại.
Cũng chính lúc này, Liêu Kỳ Phàm nãy giờ vẫn im lặng chợt động đậy.
Anh khe khẽ lại gần Triển Chiêu, xoay đầu, mơ hồ nói một câu, “Không cần động đậy.”
Triển Chiêu nhìn anh ta, lực trên tay cũng thả lỏng, không biết vì sao, nam nhân này có loại sức mạnh khiến người ta an tâm.
Liêu Kỳ Phàm trừ bỏ nói vài câu khi nãy với Triệu Trinh, tựa hồ chưa mở miệng, không phải không được, mà là không thể. Trong miệng của anh có ngậm một miếng sắt bén nhọn, là lúc bị người ấn xuống hung hăng tra tấn vô ý phát hiện thấy rồi ngậm trong miệng.
Vì bén nhọn, trong miệng anh đã toàn là máu, nhưng anh cái gì cũng không nói, mà đem miếng sắt chuẩn xác nhả vào tay Triển Chiêu.
“Động tay, nhanh, Triển Bội vẫn đang đợi.”
Triển Chiêu gật đầu, nắm miếng sắt, nóng nảy hướng sợi dây thừng đang trói mình cứa xuống, vì không nhìn thấy, thỉnh thoảng sẽ cứa trúng tay mình và Liêu Kỳ Phàm, chỉ có thể nói mấy câu xin lỗi Liêu Kỳ Phàm, trên tay động tác vẫn không ngừng.
“Được rồi, anh, anh đừng làm khổ mình nữa.”
Trải qua nỗi sợ hãi trong giây phút ban đầu, Bội Bội ngược lại càng ngày càng bình tĩnh.
“Không cần đâu, anh, không kịp rồi. Việc trước đây em có lỗi, em không xứng làm em của anh, hi vọng sau khi em chết anh có thể tha thứ cho em.” Sau đó cô xoay đầu nhìn Hứa Phục Sinh, “Phục Sinh, cám ơn cậu, luôn ở bên cạnh tôi, không ngờ ngay cả lúc chết, đều liên lụy đến cậu.”
“Không có, tôi tình nguyện.” Hứa Phục Sinh hướng cô lắc đầu, lại nhìn ngọn lửa sắp đốt đến đám pháo, “Anh, đừng làm khó mình nữa, mạng này của tụi em, dù có xảy ra chuyện, anh cũng không cần tự trách mình.”
Triển Chiêu kiên định lắc đầu, động tác trên tay không những không chậm lại mà còn nhanh hơn, cậu không thể dễ dàng buông tha hai lời thanh minh này, nếu không cậu đời này sẽ không thể tha thứ chính mình.
“Phựt.” Tay tuy đầy vết thương, nhưng dây thừng cuối cùng đã giải khai.
Ngay lúc dây được giải khai, Triển Chiêu và Liêu Kỳ Phàm đều động đậy, nhưng thương thế đầy người khiến Liêu Kỳ Phàm chỉ trong phút chốc ngã sấp xuống, mà Triển Chiêu, như tên rời cung, hướng bên kia phòng chạy tới.
Trong giây phút chạy tới, cậu rõ ràng thấy, ngọn lửa trên dây thừng đã tiến đến rất gần đống pháo.
“Phựt phựt phựt phựt.” Pháo bắt đầu nổ rung trời, mà trong phút đó, Triển Chiêu phi người lên, cả người hướng ngọn lửa bổ nhào tới.
“A!”
“Anh.”
“Anh.”
“Triển Chiêu”
Trừ bỏ tiếng hô đau đớn đầu tiên, toàn bộ quá trình Triển Chiêu không phát ra thêm một tiếng nào, nhưng thân thể không che được tiếng nổ bên dưới vẫn đang không ngừng truyền vào tai mọi người.
Triển Chiêu cắn răng, cố sức cắn nát đám cỏ dưới thân, dùng toàn lực đem thân thể áp xuống mặt đất, hung hăng chà sát mấy cái.
Âm thanh dần nhỏ xuống, mùi thịt bị cháy khét truyền đến, Triển Chiêu mềm oặt nằm trên mặt đất, chân vô thức co rụt mấy cái.
Từ hướng Hứa Phục Sinh nhìn lại, vừa khớp có thể nhìn thấy cơ lưng run rẩy không ngừng của Triển Chiêu.
“Anh, anh sao rồi?” Hứa Phục Sinh sốt ruột, Bội Bội bên này lại bắt đầu khóc lớn, Triển Chiêu tê liệt nằm trên đất, cả một cử động nhỏ cũng không còn đủ sức, rất lâu sau, mới xoay mặt, hướng mọi người cười trấn an, “Không có việc gì.”
Một chút cũng không phải không có việc gì, môi Triển Chiêu đã biến thành màu trắng chết chóc, tay vô lực đặt bên người, tựa hồ không còn chút khí lực để cử động.
“Anh, anh xoay người lại đây, đừng áp xuống, anh xoay người qua đây, đừng ngủ, đừng nhắm mắt. Anh!”
Triển Chiêu vô lực lắc lư đầu, hướng Bội Bội vẫn đang khóc dùng hết sức mở miệng, “Không có việc gì.”
Làm sao có thể không có việc gì, thân thể Triển Chiêu vốn đã không tốt, đợt trước Bạch Ngọc Đường cũng không dễ dàng gì mới nuôi cho tốt lên được một chút, bây giờ lại bị thương như vậy, dù là ai cũng có thể thấy được cậu đang rất gian nan duy trì.
“Triển Chiêu.” Hứa Phục Sinh đột nhiên la lớn, “Cậu cố gắng chịu đựng cho tôi, cậu không thể có việc, cậu có biết hay không Bạch Ngọc Đường lúc đó đã sống tiếp thế nào? Vì lời hứa hẹn với cậu, vì Bao đại nhân. Nhưng cậu có biết hay không, tôi nhìn hắn, đều chỉ hận không để hắn đi chết, lưu hắn lại trên thế gian như thế, là dằn vặt hắn biết bao nhiêu, cậu vẫn muốn thử thêm lần nữa, cậu vẫn muốn để hắn lại lần nữa trơ mắt mất đi cậu sao?”
“Tiểu Sinh?”
“Cậu cố lên, cậu cố lên cho tôi, Triển Chiêu, cậu đã có lỗi với Bạch Ngọc Đường một lần rồi. Lần này, Hứa đại ca sẽ không giúp cậu, nếu cậu không tiếp tục cố gắng, hãy nhớ nhất định trên đường xuống hoàng tuyền chờ hắn, lần này, chúng tôi ai cũng sẽ không ngăn cản hắn, để hắn đi theo cậu.”
“Hứa đại ca?” Trước mắt Triển Chiêu càng ngày càng mơ hồ, hốt hốt hoảng hoảng nhớ tới hình dạng Ngọc Đường mặc bạch y khi ấy.
“Cậu không biết, cậu cái gì cũng không biết, cậu cho rằng cậu ở cõi âm chờ người là rất khổ cực sao? Bạch Ngọc Đường còn khổ hơn cậu gấp trăm lần, tất cả đều là vì cậu, vì cậu không thể cố gắng, vì cậu bỏ lại hắn. Cậu lẽ nào, vẫn muốn để hắn lại đợi cậu thêm một ngàn năm?”
Không, lần này không được, tuyệt đối sẽ không để Ngọc Đường tiếp tục chờ đợi, Triển Chiêu, ngươi phải cố gắng lên.
Triển Chiêu hung hăng nhắm mắt rồi lại mở mắt, hướng Bội Bội gian nan mở miệng, “Bội Bội, nhắm mắt lại, đừng nhìn.”
“Nhắm mắt lại.” Hứa Phục Sinh xoay đầu ra lệnh cho Bội Bội, “Nhắm mắt lại, cậu ấy không muốn làm em sợ.”
Bội Bội tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Triển Chiêu từ từ, xoay người lại, y phục trước ngực đều đã rách bươm, một vũng máu lớn đọng trước ngực, không cần nghĩ, cũng biết vết thương nghiêm trọng đến mức nào.
Liêu Kỳ Phàm không nỡ nhìn, nhắm mắt lại.
Một giọt nước mắt theo gương mặt vẫn còn giả vờ mạnh mẽ của Hứa Phục Sinh khẽ rơi xuống.
“Tôi có thể cố gắng, tôi sẽ đợi Ngọc Đường.”
Ngọc Đường, lần này, nhất định sẽ không rời xa cậu.
Cùng lúc này, Bạch Ngọc Đường nôn nóng đi tới đi lui trong phòng. Tiền đã theo chỉ thị của Triệu Tước đưa đến nơi cần đến, nhưng hắn sẽ không dễ dàng cho rằng Triệu Tước cứ thế ngoan ngoãn thả Triển Chiêu.
Huống hồ, Bội Bội còn trong tay lão.
Hắn sợ nhất là con mèo ngốc này, thân thể không tốt, còn hay khoe mẽ, không biết lại vì ai mà bị làm khó hay là thương tổn chính mình nữa đây.
Mỗi lần nghĩ đến Triển Chiêu có thể bị Triệu Tước đối đãi tàn nhẫn, một nỗi hoảng sợ không rõ lại nổi lên trong lòng.
Miêu Nhi, cậu nhất định phải cố gắng, cậu nhất định phải chờ tôi đến.
Triệu Tước muốn bắt Triệu Trinh đến trao đổi, nhưng không biết rằng trước khi lão gọi đến, Triệu Trinh đã dùng tốc độ nhanh nhất phát tin cho hắn, thông báo mọi chuyện xảy ra.
Nếu là trước đây, có lẽ hắn sẽ không màng tất cả, theo chỉ thị của Triệu Tước bắt Triệu Trinh, nhưng hắn hiện nay đã có kí ức của kiếp trước, hắn biết Triệu Tước sẽ không dễ dàng buông tha Triển Chiêu, lúc này chỉ có cùng Triệu Trinh hợp tác mới có thể cứu người ra.
Triển Chiêu còn trong tay bọn hắn, Triệu Trinh nhất định sẽ giúp. Huống hồ lần này, còn có Liêu Kỳ Phàm – bạn tốt nhất của Triệu Trinh.
Bạch Ngọc Đường nhìn anh hai đang ngồi một góc, từ lúc tin tức về sự việc này truyền đến, anh cứ như vậy ngồi một góc, một câu cũng không nói. Nếu không phải sớm biết tình cảm của anh ấy và Liêu Kỳ Phàm, nếu không phải là chính hắn cũng hiểu rõ sự kiên định của loại tình cảm này, có lẽ hắn căn bản sẽ không phát hiện thấy bàn tay nắm chặt đang run rẩy.
“Anh, em nên xuất phát rồi, Triệu Trinh một giờ sau cùng chúng ta đến Liêu gia.”
Triệu Tước luôn cho rằng Triệu Trinh đang ở Mỹ, nhanh nhất mai mới có thể tới nơi, nhưng lão lại không biết, Triệu Trinh vừa khéo có việc ở thành phố kế bên, nói như vậy, bọn họ ít nhiều có thể có thêm một chút ưu thế về thời gian.
“‘Chờ chút, anh đi cùng cậu.”
Bạch Cẩm Đường đỡ xe lăn đứng dậy, gian nan mà chậm rãi đứng lên, đôi chân không ngừng hồi phục dần chưa khi nào lại khát vọng đứng lên như lúc này.
“Anh hai!”
“Anh cũng đi.” Ánh mắt Bạch Cẩm Đường khổ sở nhìn Bạch Ngọc Đường, “Cuộc nói chuyện của em và Triệu Trinh anh đều nghe được, anh nhất định phải bảo đảm chắc chắn cậu ấy không có việc gì.”
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Vậy thì, xuất phát thôi.”