[Thử Miêu] Nhặt Mèo

Chương 3: Yêu mèo



Triển... Chiêu? Bạch Ngọc Đường tỉ mỉ nghiền ngẫm hai chữ này, cảm thấy dư âm mười phần, khóe miệng dường như tràn đầy ánh nắng ấm áp, không khỏi híp mắt, cong môi lên cười, trong lòng không thể kiềm chế mà tò mò về người bên kia điện thoại.

"Chào Triển tiên sinh, cậu nói cậu là chủ nhân của mèo nhỏ, vậy có gì để chứng minh không?" Bạch Ngọc Đường có chút chờ mong, hỏi Triển Chiêu vài vấn đề nhưng trong lòng tựa hồ đã có đáp án. Nếu giọng nói cũng như người, vậy thì có thể nghe ra người nọ sẽ không vì một con mèo mà đi lừa gạt.

"A, chuyện này không thành vấn đề." Triển Chiêu dường như đã đoán được Bạch Ngọc Đường sẽ hỏi như vậy, ngừng một chút rồi mở miệng nói: "Mèo của tôi có mắt màu lam, lông đen thuần móng vuốt trắng, là mèo cỏ, đã hai tuổi, giống đực, được tiêm vaccine phòng bệnh rồi. Nửa tháng trước tôi dẫn nó ra công viên tản bộ, chỉ một lúc không theo sát nó, chờ khi phát hiện nó đã bị người bắt đi. Tôi không biết nó bị đưa đến đâu, luôn tìm kiếm, đến khi tôi tìm được phòng khám thú y của Công Tôn, hắn nói cho tôi biết mèo đã được anh cứu đi, hơn nữa còn cho tôi số điện thoại của anh."

"Là như vậy đó..." Triển Chiêu lưu loát trả lời, chắc hắn đúng là chủ nhân của mèo con không sai. Nhưng Bạch Ngọc Đường không hề vui vẻ, không thể nói rõ là do phải trả lại mèo nhỏ đã làm bạn với mình một thời gian, hay là vì lí do gì khác...

Bạch Ngọc Đường đang do dự không biết có nên đưa lại mèo nhỏ cho cậu ta hay không, Triển Chiêu đã xin lỗi trước: "Ngại quá Bạch tiên sinh, là như thế này, gần đây tôi có việc bận không thể đến đó, hơn nữa sắp phải đi công tác ngoài tỉnh, có thể vài tuần vẫn chưa về, cho nên... có thể phiền anh chăm sóc mèo nhỏ một thời gian được không?"

"A?" Bạch Ngọc Đường chưa phản ứng kịp, giọng nói theo bản năng ngạc nhiên. Triển Chiêu nghĩ lầm Bạch Ngọc Đường đang bất mãn, vội vàng nói: "Thật xin lỗi, tôi biết nhờ anh như vậy có hơi thất lễ, dù sao tôi đã làm phiền thời gian dài như vậy, nhưng tạm thời tôi chưa tìm được nơi yên tâm gửi nuôi mèo con... Nếu anh không tiện tôi lập tức đến đón mèo nhỏ về nhờ hàng xóm chăm sóc."

"A! Tôi không có ý đó." Bạch Ngọc Đường hồi thần, vội nói: "Không sao, cậu cứ để mèo nhỏ ở chỗ tôi, tôi sẽ chăm sóc nó. Bọn tôi ở chung rất được, phải đem nó trả cho cậu tôi còn luyến tiếc. nếu cậu lo lắng, mỗi ngày tôi có thể gọi điện thông báo tình trạng của mèo nhỏ cho cậu."

Triển Chiêu nghe xong thì thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy sao, anh đồng ý là tốt rồi, phải tiếp tục làm phiền anh thật sự ngại quá. Gọi điện thông báo thì không cần, tôi tin tưởng anh."

"Không phiền, không phiền." Bạch Ngọc Đường bị câu nói 'Tôi tin tưởng anh' làm rung động, trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, ý cười lan đến trên khóe mắt, giọng nói cũng vui vẻ hơn: "Không cần gọi điện, vậy bình thường có thể trao đổi với cậu vài chuyện của mèo nhỏ không? Tôi thích mèo nhưng cũng là lần đầu tiên nuôi, có chuyện gì cần chú ý cậu có thể nói cho tôi biết."

"Được, lúc nào cũng hoan nghênh." Triển Chiêu đáp ứng, nghe Bạch Ngọc Đường nói là lần đầu tiên nuôi mèo cũng không đổi ý gửi mèo nhỏ cho hắn, biết Bạch Ngọc Đường sẽ chăm sóc tốt cho mèo nhỏ.

Triển Chiêu vốn bề bộn nhiều việc, nói xong rồi thì vội vàng cúp máy. Bạch Ngọc Đường cầm di động ngẩn người, hắn dường như phát hiện mình rất quan tâm tới Triển Chiêu.

Tìm được chủ nhân của mèo nhỏ rồi, đây vốn là chuyện tốt nhưng có thể quen biết thêm một người bạn như Triển Chiêu hắn cũng rất vui vẻ. Nhưng nghĩ đến sau khi trả lại mèo con, hắn và Triển Chiêu sẽ không còn liên hệ nữa, lúc ấy hắn thật sự không muốn, dường như không chỉ đối với mèo nhỏ, mà còn... với một chủ nhân khác của mèo con mà hắn chỉ được nghe giọng.

Không hiểu tại sao lại quan tâm đến một người xa lạ chỉ mới nói với nhau vài câu như vậy? Bạch Ngọc Đường nghĩ trăm lần cũng không ra. Nghe được giọng nói của người nọ, lặng lẽ đọc tên hắn, biết hắn vẫn giữ liên lạc với mình, mỗi một khoảnh khắc tâm trạng đều rất vui vẻ, tựa như được thỏa mãn vô cùng. Loại cảm xúc xa lạ này làm Bạch Ngọc Đường không biết phải làm sao.

Sau khi tự hỏi không có kết quả, Bạch Ngọc Đường không rối rắm nữa, chỉ cần biết rằng bản thân rất thích cùng Triển Chiêu trò chuyện, cứ tùy theo ý muốn của mình là được.

Vì vậy sau đó Bạch Ngọc Đường vẫn như cũ chăm sóc cùng chơi đùa với mèo nhỏ, khác biệt chính là mỗi ngày nhiều thêm một nhiệm vụ, phải gọi điện thoại nói với Triển Chiêu nói với hắn tình huống của mèo nhỏ. Nhưng mà kì lạ là Triển Chiêu không bao giờ chịu nói với Bạch Ngọc Đường tên của mèo con, mỗi lần Bạch Ngọc Đường vừa hỏi đến, Triển Chiêu sẽ bí ẩn cười cười, dùng giọng nói vô cùng nghịch ngợm mà nói ba chữ "Ngươi đoán xem?"

Sau khi hỏi nhiều lần không có đáp án, Bạch Ngọc Đường cũng buông tha, vẫn gọi cái tên mình đặt cho mèo nhỏ, dù sao mèo nhỏ cũng nghe hiểu là đang kêu nó, không thành vấn đề. Ngoại trừ chút nhạc đệm này, hai người nói chuyện xoay quanh mèo nhỏ rất hợp ý, cơ bản không cần băn khoăng phải suy nghĩ chủ đề tán gẫu.

Đương nhiên không phải mỗi ngày đều có chuyện cần nói, sau một lúc đề tài không chỉ gói gọn là mèo nhỏ, ngẫu nhiên cũng sẽ tâm sự chuyện khác, tuy rằng không nói tới riêng tư nhưng vẫn có thể tìm được chủ đề chung. Dần dần, bọn họ càng ngày càng thấu hiểu lẫn nhau, cũng trở thành bạn bè thân thiết, quan tâm sức khỏe và cuộc sống của đối phương.

Mỗi ngày một cuộc gọi đã thành thói quen. Đôi khi nếu Bạch Ngọc Đường quên mất, Triển Chiêu sẽ chủ động gọi đến hỏi xem có phải gặp chuyện gì, lời nói lo lắng truyền qua điện thoại đến đây, làm cho Bạch Ngọc Đường vốn bình tĩnh nổi lên dao động trong lòng. Tình cảm kì lạ này Bạch Ngọc Đường cũng không rõ ràng khi nào đã chậm rãi lên men, trở nên nồng đậm mê người, làm người ta say.

Một ngày cuối tuần, Bạch Cẩm Đường đến nhà Bạch Ngọc Đường nghỉ ngơi, cùng em trai dọn nhà cửa vân vân, sau đó nói tới vấn đề tình cảm. Bạch Cẩm Đường nhìn đứa em đẹp trai đến đáng đánh, làm như vô ý hỏi: "Em đã hai mươi lăm, không định tìm người nào kết hôn sao? Anh còn chờ được ôm cháu trai cháu gái đây."

Bạch Ngọc Đường liếc mắt xem thường: "Gấp cái gì, anh còn chưa kết hôn. Hơn nữa chuyện này phải xem duyện phận, cũng không thể tùy tiện tìm một người sống cả đời, em phải thích mới được. Anh muốn ôm đứa nhỏ thì tự mình sinh một đứa đi, đừng tới tìm em."

Bạch Cẩm Đường lặng lẽ cười, không nói chuyện cũng không nhắc lại vấn đề này.

Ăn cơm chiều xong, anh em hai người ngồi trên sô pha xem ti vi nói chuyện phiếm, đột nhiên điện thoại của Bạch Ngọc Đường vang lên, lấy ra thấy tên người gọi đến là Triển Chiêu. Bạch Ngọc Đường sửng dốt, lúc này mới nhớ ra do nói chuyện hăng say với anh trai nên đã quên gọi điện cho Triển Chiêu.

Nói với Bạch Cẩm Đường một câu "Đi ra ngoài nghe điện thoại", Bạch Ngọc Đường ra ban công bấm nút nghe, giọng nói dễ nghe của Triển Chiêu từ bên kia truyền đến: "Bạch Ngọc Đường, sao anh lại quên gọi điện thoại. Lần này là nguyên nhân gì? Đang tắm cho mèo con?"

"Không có." Bạch Ngọc Đường bật cười, thỉnh thoảng Triển Chiêu vui đùa rất là trẻ con, "Cuối tuần anh trai tôi đến chơi, trò chuyện một hồi, vô ý quên mất."

Triển Chiêu "Ừ" một tiếng, dừng một chút, giọng nói hạ xuống: "Bạch Ngọc Đường, chuyện này..."

"Ừ? Làm sao vậy?" Bạch Ngọc Đường có chút kinh ngạc, thanh âm Triển Chiêu nghe qua dường như không quá vui vẻ, không biết gặp phải chuyện gì, trước kia chưa gặp qua tình huống này, hắn cảm thấy lo lắng.

Giọng nói trong trẻo của Triển Chiêu từ trước đến nay bỗng trở nên trầm thấp, chậm rãi nói: "Không có gì, chỉ là... ngày mai tôi đã xong công tác trở về..." Cho nên tôi cũng phải đón mèo nhỏ về nhà...

Bạch Ngọc Đường trầm mặc, hắn đương nhiên biết rõ ý tứ Triển Chiêu. Mèo con không thể nào để ở chỗ hắn nuôi mãi được, nói đúng ra hắn chỉ nhận gửi nuôi, chủ nhân chân chính của nó vẫn là Triển Chiêu, cuối cùng cũng phải trả nó về đúng nhà. Mà mình và Triển Chiêu nhờ có mèo nhỏ mà trở thành bạn bè, sau khi mèo nhỏ trở về, quan hệ của bọn họ cũng sẽ phai dần theo thời gian. Cho dù có tiếp tục làm bạn, sẽ chẳng thể tiến thêm một bước nào...

Nghĩ đến đây, trong đầu Bạch Ngọc Đường bỗng nhiên trống rỗng, vừa rồi hắn... suy nghĩ cái gì!? Nói cái gì 'Quan hệ càng tiến thêm một bước?' Hắn và Triển Chiêu là bạn bè, lại tiến thêm một bước, đó là cái gì? Tri kỉ bạn thân sao? Nghĩ lại thái độ bất đồng lúc trước của mình khi đối với Triển Chiêu, đã vượt qua tình cảm bạn bè, nhất thời tâm tư rối như tơ vò.

"Bạch Ngọc Đường? Tại sao không nói lời nào? Nghe phải đem mèo nhỏ trả lại cho tôi nên anh không vui? Định chiếm mèo của tôi làm của riêng sao?" Triển Chiêu bên này vẫn chưa đùa xong, cũng cố tình không quan tâm đến sự khó chịu trong lòng mình, vội vàng trêu chọc.

Bạch Ngọc Đường nghe ra Triển Chiêu miễn cưỡng cười vui an ủi mình, đáy lòng mềm nhũn, vấn đề tự hỏi khi nãy đột nhiên đã có đáp án. Không phải bạn tốt, không phải tri kỉ, chỉ muốn hắn làm bạn bên cạnh mình, càng muốn mình luôn luôn ở bên cạnh hắn. Một người sinh sống nhiều năm như vậy, một lòng tịch mịch nhiều năm như vậy cuối cùng thật vất vả mới tìm được người muốn cùng chung sống cả đời, cho dù tình cảm này vi phạm luân lí, bị người đời ngăn cản, chính mình cũng sẽ không buông tay, không muốn buông tay, càng không thể buông tay, nếu không chắc chắn sẽ hối hận cả quãng đời còn lại.

"Không có, tôi rất vui." Bạch Ngọc Đường không thể tưởng tượng ra giọng nói của mình lại ôn nhu đến thế: "Dù sao khi trả mèo lại cho cậu, tôi có thể gặp mặt cậu rồi, cũng không bị thiệt."

Triển Chiêu yên lặng hồi lâu, không biết đang nghĩ gì, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở dường như lớn hơn vài phần. Lúc mở miệng, tiếng nói khàn khàn: "Anh..."

Không để cho Triển Chiêu có cơ hội đặt vấn đề, Bạch Ngọc Đường giành trước nói: "Ngày mai tôi mang theo mèo nhỏ đến tìm cậu, không được đổi ý!"

"... Được." Triển Chiêu vẫn đáp ứng, nói cho hắn địa chỉ. Trước khi cúp điện thoại, Bạch Ngọc Đường gọi lại: "Triển Chiêu, chờ đã."

"Làm sao vậy?" Dường như Triển Chiêu đang điều chỉnh cảm xúc một chút, tiếng nói khôi phục bình thường.

Bạch Ngọc Đường cười nhẹ một tiếng: "Sau này đổi cách gọi đi, đừng kêu tên đầy đủ của tôi, rất xa lạ. Trực tiếp gọi tên đi."

"... Ngọc Đường." Thanh âm Triển Chiêu rất nhẹ nhàng, không giống với sự ôn hòa ban đầu, đã không còn xa cách, trở nên vô cùng thân thiết kèm theo một chút ngượng ngùng.

Bạch Ngọc Đường bị tiếng 'Ngọc Đường' này câu vào lòng giống như bị một con mèo nhỏ cào cào. Không đợi hắn trả lời, Triển Chiêu đã trực tiếp cúp điện thoại. Bạch Ngọc Đường nhìn di động, phụt một tiếng bật cười, Triển Chiêu đây là... thẹn thùng sao?

Bạch Cẩm Đường không biết đứng sau lưng Bạch Ngọc Đường lúc nào, đột nhiên lên tiếng: "Xem ra đã lo lắng dư thừa, em như thể này còn nói không yêu đương? Giấu thật kĩ, khi nào thì dẫn bạn gái về nhà?"

Bạch Ngọc Đường hoảng hốt, rồi thật bình tĩnh nói: Không phải bạn gái, là bạn trai."

"..." Bạch Cẩm Đường nghiêm mặt nhìn hắn, Bạch Ngọc Đường mang theo thái độ 'Anh không có nghe lầm, đúng như những gì anh nghĩ' nhìn lại. Sau một lúc lâu, Bạch Cẩm Đường hít sâu một hơi, có rút khóe miệng cố gắng trấn định nói: "Quên đi, em vui vẻ là được, em khó khăn lắm mới tìm được người muốn yên ổn cùng nhau, nếu đã quyết định thì đừng cô phụ người ta."

"Ừ, sẽ không." Bạch Ngọc Đường cười gật đầu. Bạch Cẩm Đường lần đầu nhìn thấy em trai cười đến tình cảm như vậy, muốn nổi da gà đến nơi, vì thế bình tĩnh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của em trai, thật sự không cần lo hắn chỉ vui đùa. Nhưng mà nghĩ lại thì bắt đầu rối rắm, nếu anh em hai người đều theo đuổi được rồi, vậy không phải Bạch gia sẽ tuyệt hậu?

Bạch Ngọc Đường không biết anh trai phát sầu cái gì, vẫn giữ tâm trạng kích động vượt qua một đêm. Ngày hôm sau tiễn Bạch Cẩm Đường đi rồi, cứ đúng giờ ôm mèo nhỏ đi đến địa chỉ đã hẹn trước.

Bạch Ngọc Đường nhìn xung quanh, không thấy người, vì vậy thì thầm với mèo nhỏ: "Miêu Nhi, mi nói chủ nhân của mi là bộ dạng gì, tại sao còn chưa đến? Chẳng lẽ là ngại ngùng khi xuất hiện?"

Mèo nhỏ kêu meo meo vài tiếng, từ trong ngực hắn nhảy xuống đất, mừng rỡ chạy về một hướng. Bạch Ngọc Đường lo lắng sợ mèo nhỏ chạy mất, định đuổi theo, ngay sau đó bỗng thấy một đôi tay thon dài, khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng bế mèo nhỏ lên. Mèo nhỏ vui vẻ kêu, không ngừng cọ vào quần áo trước ngực của người nọ, dính chặt vô cùng. Bạch Ngọc Đường theo bản năng ngừng hô hấp.

Người tới là thanh niên hơn hai mươi tuổi, mặc áo khoác ngoài màu lam sẫm, thân hình thon gầy, tóc ngắn đen thuần mềm mại dán trên trán, đôi mắt mèo trong suốt sáng ngời. Ngũ quan nhu hòa mà không kém phần nam tử cương nghị, khí chất ôn nhuận như ngọc càng lộ rõ. Thanh niên thấy Bạch Ngọc Đường đang ngẩn người nhìn mình, hiểu ý cười cười, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Xin chào, tôi là Triển Chiêu. Có phải... Ngọc Đường không?"

Giọng nói mềm nhẹ có chút không giống trong điện thoại, trong chớp mắt tiếng 'Ngọc Đường' kia vang lên, dường như giống với khung cảnh thật lâu thật lâu trước kia, không hiểu sao mắt Bạch Ngọc Đường có chút chua xót. Hắn nhìn Triển Chiêu phía đối diện, giống như đã tìm lại được trân bảo thất lạc nhiều năm, chậm rãi hiện lên nụ cười tươi.

"Xin chào, tôi là Bạch Ngọc Đường."

Hết chương 3. 14/1/2022

Tác giả: Duy Vi A Yêu

Edit: Thỏ Cụp Tai

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv