Cho hỏi, đã có người nào khóc ngất với Vu vô thanh xử chưa nha =)))))))))))))))))))))))))))))))
Đâu có ngược lắm đâu nhờ
Dụi dụi chân nãy giờ che giấu dục vọng của mình ~ có chút cứng ~ dường như tê rần rồi.
Y không biết Bạch Ngọc Đường cũng đang miên man suy nghĩ ~ cũng không biết động tác rất nhỏ của mình đều rơi vào mắt người kia.
Y nghe được Bạch Ngọc Đường chợt ho lên hai tiếng ~~
Thân thể Triển Chiêu lại cứng ngắc, mặc dù không quay đầu ~ nhưng y giống như lập tức nhận ra, Bạch Ngọc Đường hắn, hắn biết!
Bạch Ngọc Đường cũng lúng túng muốn chết ~ lần đầu tiên không biết mình nên làm cái gì mới được!?
Nói tới nói lui, lần này dường như do mình gây ra…
Nam nhân cùng nam nhân, chuyện này ~~
Thấy dáng vẻ dường như rất ảo não của Triển Chiêu ~ hắn có hơi chột dạ. Dù sao nam nhân những lúc thế này đều không muốn cho người khác thấy ~ dĩ nhiên vài lúc trong số đó thì không cần phải nói!
Nhưng cái chính là, bây giờ không phải “vài lúc” đó ~~~
Không phải động phòng hoa chúc, không phải hồng nhan tri kỉ, cũng không phải mĩ nhân thanh lâu ~~
Mà hai người đàn ông này ~ đã từng là hai người đối đầu.
Có phản ứng đương nhiên là chuyện rất kì quái ~~
Nhưng, chuyện kì quái như thế cư nhiên xảy ra? Còn thuận lý thành chương, thành chuyện dĩ nhiên sẽ xảy ra!?
Thật ra nếu là nam nhân khác ~~ ở với nhau giả điên giả khùng cùng lắm cười ha ha một tiếng, đùa một chút lăn qua lộn lại ~ cũng có gì phải xin lỗi. Đằng này, người đó lại là Triển Chiêu! Là một người nghiêm chỉnh quá đáng, còn hết lần này tới lần khác đối địch với mình, Triển Chiêu ~~ mấy chuyện đó cũng bỏ qua, tình hình là bây giờ trong bụng y còn có con của mình!?
Cái, cái — cái bộ dáng này là nên hay không nên đây!?
Cảm nhận được dáng vẻ cứng ngắc của Triển Chiêu, tự hắn cũng có chút khẩn trương ~~
Bạch Ngọc Đường nhanh chóng cầm lên áo khoác, “Trời nóng ~~ không lấn với ngươi.”
Hắn cười khan, nhảy xuống giường mở cửa sổ, nhìn nhìn lại sắc mặt Triển tiểu miêu sau lưng, nhảy từ cửa sổ ra ngoài!
Nhìn cửa sổ mở rộng, Triển Chiêu thở phào nhẹ nhõm ~~
Dù gì cũng đã đi, nếu không mình sẽ hóa đá ở chỗ này mất!?
Bất quá, tìm cớ cũng thật là dở ~ đơn giản giống như chạy trối chết thôi ~
Trốn? Bạch Ngọc Đường cũng có lúc phải trốn? Là vì mình sao?
Y có chút muốn cười, lại nổi lên một cảm giác kỳ lạ ~ gió thổi vào cửa sổ có chút lạnh, nhiệt độ trên người đã sớm tan ~
Liên tiếp mấy ngày liền, Bạch Ngọc Đường buổi đêm không có qua phòng của y ~~
Ban ngày lúc ở chung với nhau, Bạch Ngọc Đường cũng có hơi chột dạ, thường chạy ra ngoài.
Giống như hôm nay —
Triển Chiêu một mình nhìn một bàn đầy đồ ăn, không ngừng ăn, chợt cảm thấy không có tư vị. liếc về bát súp nóng hổi kia, cũng chẳng muốn ăn ~~
Sau khi Bạch Ngọc Đường vào cửa, thấy Triển Chiêu đang nhìn một bàn cơm ngẩn người.
“Ai, ngươi ngốc cái gì vậy!? Đừng lãng phí bạc của Bạch gia gia!”
Thiệt tình, ngày nào cũng sai người mang đồ ăn mới đến, mèo này lại làm cái mặt không muốn ăn. Như vậy không được đâu nhé ~
Trước mắt Triển Chiêu sáng lên, “Bạch huynh…”
Bạch Ngọc Đường giận ngồi xuống, vùi đầu ăn cơm ~~
Triển Chiêu vừa ăn vừa nhìn hắn ~ tâm tư Bạch Ngọc Đường không biết đã sớm chạy đi đâu, hắn dường như rất mệt, đang nghĩ cái gì, có lúc hơi nhíu mày ~~
“Bạch Ngọc Đường!” Triển Chiêu gác lại đôi đũa ~~ rốt cuộc mở miệng~
Nhìn bộ dáng Bạch Ngọc Đường, nhất định là có chuyện! Nếu hắn vì mình là không thoải mái, thật không quen, mình vẫn nên mở miệng nói sớm một chút thì tốt, không thể cứ như vậy mãi được.
“?!” Bạch Ngọc Đường giống như mới thấy y.
Nhìn dáng vẻ thành thật của Triển Chiêu, hắn thở dài. “Triển Chiêu, ta trước phải rời đi một thời gian.”
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị, Triển Chiêu vẫn hi vọng sắc mặt của mình trông bình thản một chút, “Triển mỗ đã sớm không còn gì đáng ngại, Bạch huynh không cần theo ta.”
Thanh âm của y rất khổ sở, hơi có mùi tức giận. Bạch Ngọc Đường hơi kinh ngạc ~~ vốn không định nói cho mèo này biết, bất quá xem ra cũng không gạt nổi y~~
“Ta đã sớm gửi tin cho Hãm Không đảo ~~ nhưng mấy ngày qua vẫn chưa có hồi âm.”
“A!?” Triển Chiêu ngẩn người ~ trong lòng đầu tiên là vui mừng, sau đó là kinh sợ ~~
Thầm chửi mình hồ đồ! Bạch Ngọc Đường người này thoạt nhìn vô tâm, thật ra đối với huynh đệ, mẫu thân đều xem trọng hơn bất cứ gì, hắn ngày ngày ở chỗ này, nói vậy trong lòng cũng lo lắng không chịu được.
Chuyện như thế mà hắn cũng không tự nói với mình!
Mình chẳng những không phát hiện ra, mà nghĩ một chút cũng không nghĩ!?
Triển Chiêu nhất thời xấu hổ chồng chất xấu hổ~~
Bạch ngọc đường cũng không có chú ý, hắn do dự, “Ta sợ đại ca họn họ có chuyện gì khó đối phó? Bằng không sẽ không gửi cho ta chút tin tức nào.”
Triển Chiêu nóng nảy. “Hắc phong trại ở trong tối, một mực không có hành động, sao ngươi không nói sớm!?”
Bạch Ngọc Đường thấy y phản ứng kịch liệt, trong lòng có chút ấm áp, lại vẫn như cũ cười vô tâm vô phế, “Đại ca ta cũng không phải đại ca ngươi, ngươi gấp cái gì!?”
Triển Chiêu tức giận trừng hắn, “Ngươi đứng đắn chút có được không? Chuyện này là chuyện giỡn sao?”
Bạch Ngọc Đường nghiêm mặt nói, “Nhất thời không vội ~~ hai ngày nữa chúng ta cùng đi. ~~ ta về tửu phường xem một chút, biết đâu bọn họ ở cùng chỗ mẹ ta.”
Thật ra trong lòng hắn đã có ý định khác, về Giang Trữ thuận tiện ném Triển Chiêu về phủ Khai Phong, mình thì đi tìm các ca ca.
Mang theo mèo này gặp chuyện nguy hiểm không tốt ~ để ở đây mình đi rồi cũng không được, biện pháp duy nhất là trở về phủ Khai Phong. Ở đó mặc dù bận bịu, những bộ dáng này của y cũng không mong bận được cái gì. So với chuyện bỏ y một mình ở ngoài đường vẫn tốt hơn ~ lại nói chỗ của Bao đại nhân xem như cũng tương đối để người ta an lòng. (Quăng vợ ở đó cái mốt xách đi không được lại gào nha)
Đang trầm tư, liền bưng chén lên uống một hơi cạn sạch, uống rất ngon, “Chậc chậc, không ngờ súp Miêu đại nhân ngươi nấu cũng không tệ.”
Triển Chiêu trợn to mắt, “chén này không phải ngươi mua sao?”
Hắn về phòng liền thấy chén súp này ở cùng với một bàn đồ ăn, dĩ nhiên sẽ nghĩ là do tửu lâu đưa tới ~
Sắc mặt Bạch Ngọc Đường cũng đổi, hôm nay hắn cũng không gọi canh.
Chợt nghĩ tới cái gì, “Mau điều lý nội tức xem một chút, coi có gì khác thường không!”
Vừa mới vận khí, trong bụng đã giống như có một đốm lửa phừng lên!
Đáng chết, quả nhiên có vấn đề!
“Có, hơi nóng…”
Triển Chiêu uống sớm hơn hắn, lúc này đã có hơi chóng mặt đau đầu, giống như cảm giác bị hun say, cả người nóng rực mềm nhũn.
Bạch Ngọc Đường xanh cả mặt ~~ mới nãy mình không có ở nha, chén canh này vốn dĩ là để Triển Chiêu uống!
“Trương Lão Thực, ngươi cút ra đây cho ta!”
Nhấc lên kiếm chạy vào sân, tìm trong trong ngoài ngoài cũng không thấy nửa cái bóng ~~ khốn kiếp!
Bạch Ngọc Đường lại chạy về trong phòng, Triển Chiêu chân bước vòng vo, còn xoa xoa mắt nhìn mình một chút, lại đi lòng vòng bên cạnh bàn.
Một tay gấp gáp kéo kéo y phục, tay chân lóng ngóng té lên giường~~
Bạch Ngọc Đường sợ hết hồn, vội vàng tới dìu y ~ da lại nóng như vậy!
Theo phản xạ hắn chợt nhớ, lần trước mình bị y nhào lên hình như cũng là bộ dáng đó!? – -||||
“Ngươi làm gì!?”
Hai chân Triển Chiêu đột nhiên lơ lửng ~ dĩ nhiên bị dọa sợ không nhẹ ~ Bạch Ngọc Đường lại bế bổng y lên ||||||| – –
“Ngươi đừng động có được không? Thật nặng!”
Đương nhiên là sợ ngươi té xuống a! Bạch Ngọc Đường dùng hết sức ôm ~ cộng thêm Triển Chiêu từ chối, có chút không chịu nổi ~ thiếu chút nữa lơi tay làm y ngã xuống đất! Muốn chết nhất chính là, trong lúc Triển Chiêu giãy dụa còn đụng trúng chỗ này chỗ kia trên người mình, cả người nhất thời nóng ran, chịu không nổi!
Oành!
Triển Chiêu gần như bị hắn ném lên giường ~ nhất thời choáng váng, mắt hoa, “Bạch Ngọc Đường, ngươi!”
Bởi vì đối phương đột nhiên làm ra cử động quái dị, làm mặt Triển tiểu miêu một trận hồng trận trắng ~ bị bế ngang thế này dĩ nhiên nam nhân nào cũng sẽ không chịu được! Huống chi còn là bị Bạch Ngọc Đường ẵm!?
Chút giận lại thêm một chút ngượng ~ bật ngồi dậy ~ trên gương mặt vốn hồng có đôi mắt như tóe lửa, đang nhìn chăm chăm Bạch Ngọc Đường!
Y chợt ngồi dậy làm Bạch Ngọc Đường đang ngồi ở mép giường sợ hết hồn, cảnh giác lui ra sau một bước!
“Đừng động! Ngươi đừng làm loạn nha!”
Triển Chiêu giật mình, không biết biểu lộ như gặp quỷ của Bạch Ngọc Đường đây là vì cái gì ~~ còn quan sát mình từ trên xuống dưới, làm như mình là dã thú không bằng.
Ánh mắt nghi hoặc của Triển Chiêu làm Bạch Ngọc Đường lập tức thở phào nhẹ nhõm ~ Bạch gia gia nhất thời hồ đồ, mèo này còn chưa tới mức thần trí mơ hồ như đêm hôm đó! Hơn nữa, ta cũng không có say tới bất tỉnh nhân sự, sợ y làm cái gì!? Cho dù mèo này muốn bá vương mạnh thượng cung, cũng phải xem người tới a ~ Coi như trước đó, hai chúng ta là bên tám lạng người nửa cân ~ bất quá tình hình bây giờ như thế, nhìn bộ dáng kia của y ~ bụng bự, đi bộ cũng chậm chạp, đừng nói đấu với gia gia ta ~ ta đẩy ngã y cũng dễ!
Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Đường trấn định lại, hai chữ “đẩy ngã” này đang xoay vòng vòng trong óc ~
Chảy mồ hôi ~ Ta đang nghĩ cái gì vậy?
Những lúc thế này không phải nên nghĩ biện pháp cấp cứu sao?
Đúng đúng, ta chính là muốn giúp y ~ nếu không sẽ bị hỏa dục đốt người giống như lần trước ~~
Ai, mèo này sao lại trợn mắt nữa rồi? Ta là sợ y té mới bế y, có gì quá đáng đâu ~ mặc dù hồi nãy hình như thả tay hơi nhanh – –
Ừm, đừng nghĩ bậy! Tập trung tinh lực, lần này tuyệt đối không thể giống như lần trước! Tất cả ưu thế đều là của ta!
Triển Chiêu không hiểu cứ nhìn Bạch Ngọc Đường có chút kỳ kỳ ~ cái loại ánh mắt quét tới quét lui trên người mình làm y có hơi sợ hãi ~ hình như hắn còn đang nghĩ hạ miệng ở chỗ kia tương đối khá nữa hả? = =
Đáng tiếc đầu y hôn mê, tứ chi mềm nhũn như say rượu, muốn ngủ ~ ánh mắt trừng lên cũng không có khí thế lúc trước ~ trong miệng còn hơi khát ~ theo bản năng lè lưỡi liếm liếm môi, còn theo thói quen cắn một cái ~
Bạch Ngọc Đường thể phải phục thù đang suy nghĩ xem tìm tư thế nào để khiến con mèo này nghe lời mình, không dám giương nanh múa vuốt như lần trước nữa ~ chợt thấy động tác đó, nhất thời có chút há mồm cứng lưỡi ~
Một bó lửa trong bụng, phừng một cái lập tức cháy lên, vọt thẳng lên đầu!
Cái loại động tác đó… mình cũng không lạ ~ Giống các tiểu X cô nương, XX cô nương, a X cô nương ở XX lâu, XX thuyền, XX các (đm chú =)]] trăng hoa vãi nồi ý) làm phải nói là quyến rũ động lòng người ~ bên ngoài thêm ánh mắt trêu đùa. Đúng, đây gọi là trêu đùa!
Mặc dù khi đó mình không quan tâm, nhưng bây giờ, lại phá lệ quan tâm!
Mèo chết, ngươi nhưng là đàn ông, thế nào cũng có thể làm được như vậy!?
Còn nữa, tiếp theo phải là một tiếng gọi mềm nhũn, “Ngũ gia”, chứ không phải là quay đầu đi ngáp một cái!! = =|||| (cười muốn khùng =))))))))
Cư nhiên không đem ta để vào trong mắt!
Từ khiếp sợ tới bất mãn ~ đầu óc Bạch Ngọc Đường chuyển thật nhanh, chỉ dùng có một phần mấy giây ~~
Mèo này, rõ ràng là đang khiêu khích mình!?
Ánh mắt Bạch Ngọc Đường nheo lại.
“Sao ngươi còn chưa đi?”
Ý thức Triển Chiêu mông lung muốn ngủ ~ lại phát hiện trên giường nhiều thêm một người!
Bạch Ngọc Đường không phải mấy ngày nay không tới sao?Thế nào hôm nay không về phòng của hắn? Tối này mình phá lệ không có sức, cả người cũng nóng rực ~~ bây giờ chỉ muốn duỗi tay chân ở trên gường ngủ thoái mái một hồi ~~
“Đầu ngươi, có phải đặc biệt nặng hay không? Rất khó chịu?”
Bạch Ngọc Đường hết sức làm mình bình tĩnh lại ~ để mềm giọng nói một chút, hắn cũng không dám chắc mèo này sẽ không thể hiện khuynh hướng bạo lực trong lúc phát dục!
“A?”
Triển Chiêu không kịp phản ứng ~ y cảm giác có một bàn tay từ vai y trượt xuống dưới, xoa bóp ~
Ư ~ eo, chân ~ lực không nhẹ không nặng ~ ô, thật thoải mái ~
A không đúng –
“Bạch Ngọc Đường!? Không, không cần…”
Y chợt tỉnh lại, quẫn bách ngồi dậy ~ muốn ngăn cản Bạch Ngọc Đường, y vừa ngồi lên, lại đúng lúc đối mặt với Bạch Ngọc Đường ~
Mí mắt Bạch Ngọc Đường cong cong phủ ngươi lên ~ làm y giật mình!
“Ngươi ngủ đi!”
Ta, ngủ đi? Triển Chiêu không hiểu nói cách nói của hắn ~ như vậy ta làm sao ngủ được!? Tên cao ngạo như hắn lại giúp mình đấm bóp, mình sao có thể an tâm mà ngủ được!?
Cái dạng này ~ lúc hắn nói chuyện nhiệt cũng phả lên trước ngực, cổ, trên người lập tức nổi một tầng da gà ~~
Triển Chiêu cảm thấy chén canh mới nãy đúng là có vấn đề, chứ sao toàn thân cũng giống như mới xông hơi? Không được ~ đầu óc váng vất, một cỗ nhiệt nóng cũng chạy dọc hai tay~~
Giống như buổi tối mấy hôm trước hắn vuốt ve mình!
Y chợt nhận ra, quần mình lại bắt đầu căng lên! Cái này làm đầu Triển Chiêu lại càng ngất ~~Làm sao bây giờ làm sao bây giờ?
Đang lúc mê muội y vội vàng đẩy tay Bạch Ngọc Đường ra, “Được rồi! Bạch Ngọc Đường ngươi bỏ ra!”
“Ta không!”
Sao nghe khẩu khí Bạch Ngọc Đường lại giống như làm nũng! Đầu Triển Chiêu lại càng ngất ~~
Xoay người nhìn Bạch Ngọc Đường, khuôn mặt phóng đại của Bạch Ngọc Đường đang ở trước mặt mình, nhưng sao lại nhìn không rõ ~ y phát hiện tay mình đang bám lên cánh tay Bạch Ngọc Đường!?
Sự phát hiện này làm y xấu hổ, vừa muốn buông ra, thì bàn tay đang đặt nơi eo lại dời xuống phía dưới ~ xúc cảm từ hai cánh mông truyền tới làm cơ thể y căng cứng, tay theo bản năng tóm chặt Bạch Ngọc Đường!
“Ngươi làm gì vậy!?”
Triển Chiêu thở dốc từng hơi, y cảm giác quần của mình đã bị kéo xuống dưới chân, giữ lại chỗ đầu gối ~
“Không làm gì.”
Bạch Ngọc Đường nhìn phản ứng của Triển Chiêu ~ mèo này ý thức không rõ, còn nói rất chính xác ~ thừa dịp y chưa nổi điên, phải dùng thêm chút chiêu ~ để cho y ngoan ngoãn nghe lời mới được~
Vừa nói vừa vùi đầu lên lồng ngực thở dốc của Triển Chiêu, tìm kiếm điểm nhỏ từng khiến mình tò mò ~ chính xác cắn lên, kéo lên cắn mấy cái ~
Triển Chiêu uốn éo kịch liệt, tay cũng đẩy vai hắn ~ “Không, không đúng!”
“Có cái gì không đúng?” Bạch Ngọc Đường giảo hoạt trả lại câu hỏi cho y, tay còn trống liền kéo xuống y phục trên ngực Triển Chiêu ~ điểm nhỏ sưng đỏ bị vạch trần trong không khí, có lẽ đã dựng đứng sẵn rồi ~ không trách tìm rất dễ, Bạch Ngọc Đường nhủ thầm trong bụng ~ không biết có phải do bụng y lớn hay không ~ lần này có cơ hội, hắn hư tâm dùng sức nhéo mấy cái ~ mỗi lần vặn một cái, Triển Chiêu sẽ tức giận nhìn hắn, sau đó thở hồng hộc ~
Con mèo ngốc này ~ đầu óc mơ hồ còn biết trừng ta! Cho ngươi trừng, cho ngươi trừng! Bạch Ngọc Đường dưới tay không khách khí, dùng sức ngắt nhéo phần thịt mông của Triển Chiêu một cái, nơi đó vốn nhỏ, một lần siết này cũng siết gần nửa bên mông của y!
“Ô…”
Triển Chiêu rên lên một tiếng, xuất ra chính là một quyền!
“Ai da!”
Bạch Ngọc Đường không đề phòng, bị đánh trúng bả vai, đập đầu lên vách tường đầu giường, đụng đầu đau quá!
“Hay cho cái Triển tiểu miêu ngươi!”
Nổi giận quay người, đem tay Triển Chiêu vặn ra sau ~ nghĩ một chút sợ đụng trúng bụng của y, liền đẩy Triển Chiêu cái nữa ~~
Triển Chiêu mặt hướng ra ngoài nghiêng người ~ muốn kéo tay ra ~ Bạch Ngọc Đường lại thở hổn hển nằm lên bả vai y, có hơi khó chịu, “Gia gia ta đang giúp ngươi ~ đừng không biết tốt xấu như vậy!”
“Ta không cần ngươi giúp!” trực giác Triển Chiêu cho là hắn đã cưỡng từ đoạt lý, không chịu được mà mở miệng ~ Lúc ngươi không giúp ta, ta cũng đâu có khó chịu như thế!? Bây giờ người càng lúc càng nóng, lại bị hắn kiềm chế không có nơi phát tiết ~
Không cần ta giúp ngươi tìm ai a!? Ngươi nghĩ ta muốn a? Nơi này không phải chỉ có hai ta sao!? Chẳng lẽ ta chờ ngươi lại đem ta XXOO nữa!?
Bạch Ngọc Đường cười lạnh, tánh xấu của hắn nổi lên, tay dùng sức cưỡng ép một chân đang cong của Triển Chiêu kéo ra, làm nơi ở giữa hai chân đó bại lộ giữa tầm mắt của người nhìn, “Miêu đại nhân, tự ngươi nhìn một chút, ngươi không phải đang phát dục thì là gì!?”
“Ngươi! Ta…” hai mắt Triển Chiêu tối sầm ~ nơi đó mặc dù có một chút y phục trước ngươi che lại, nhưng thay đổi rõ như vậy, ai chẳng nhìn ra!? Túng quẫn quá mức làm toàn thân y run rảy, nói chuyện cũng đổi giọng, “Bạch Ngọc Đường, ngươi cũng không cần làm nhục ta như thế!”
“Ta làm nhục ngươi? Triển Chiêu vậy ngươi muốn thế nào? Để ta ra ngoài tìm nữ nhân cho ngươi? Hay ta lại để ngươi thượng một lần!?” (láo quá, chú ăn em mà còn cắn ngược)
Bạch Ngọc Đường cũng không phải Triển Chiêu, đôi lúc nói qua nói lại, sẽ không chặn được mồm ~ Triển Chiêu im lặng không nói, nhớ tới mình cũng thiếu Bạch Ngọc Đường, coi như mình làm bậy, cũng còn may lắm!