” Cái kia…Đại tẩu a…. Chúng ta nói chuyện một chút…” Triển Chiêu đem kinh nghi trong lòng của Lư phu nhân kéo qua một bên, cười lấy lòng nói.
Do dự liên tục, cảm thấy tình huống hiện tại, mình cũng tương đối thành thật, ít nhất còn có thể được niệm tình mà xử khoan hồng, may mắn còn có thể tranh thủ một chút đồng tình. Dù sao nếu cùng nàng dây dưa mà đánh thức người bên trong kia… Đây cũng không phải vấn đề dùng để đùa giỡn nha.! Không kể đến việc mình lừa gạt Ngọc Đường lâu như thế nếu bị y biết có thể hay không sẽ đem mình ra băm thây vạn đoạn, giống như chuyện tối hôm qua… Triển Chiêu nghĩ đến đây, cảm thấy cuộc sống của mình quả là tối tăm mù mịt. Chính là nếu Bạch Ngọc Đường không động thủ mà chém mình thì bản thân cũng không còn mặt mũi nào mà sống trên đời này nữa TAT….
Thế là thừa dịp Mẫn Tú Tú còn chưa thực sự hoàn hồn, Triển Miêu Miêu cẩn cẩn dực dực mở miệng nói:” Đại tẩu, ngài đoán không lầm…Ta…Thật ra thì….Chính là…”
Thật ra Mẫn Tú Tú cũng chỉ suy đoán, mặc dù chẩn ra độc hắn trúng phải đúng là ” Hạc phản” chi độc ( nha vô năng đặt tên QRZ cho nên không cần quan tâm nhiều đến tên loại độc = =+). Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia lớn lên cùng Triển Chiêu có mấy phần tương tự, mà dù sao Triển Chiêu trong lòng mọi người cũng được nhận thức là đã chết. Cho nên thân thích của hắn lớn lên giống cũng chẳng có gì lạ. Vì vậy nghe Triển Miêu Miêu khẩu khí tựa hồ như muốn chứng thực suy đoán của mình nhất thời kinh hãi một lần nữa thất thanh sợ hãi kêu lê:” Ngươi thật sự là Triển, ngô…”
nhưng tiếng kêu sợ hãi của nàng còn chưa ra khỏimiệng, liền bị cánh tay bé nhỏ nộn thịt đô đô của Triển Chiêu ngăn lại ( Miêu đại nhân ngươi xác định rằng móng vuốt của Tiểu Miêu ngươi có thể che được miệng của đại tẩu sao →→): ” Đại tẩu, ngài chớ ồn ào a,n đừng làm cho Ngọc Đường nghe thấy được không!”
Mẫ Tú Tú nghe ý tứ của hắn xem ra lão Ngũ nhà mình còn chưa có biết chuyện này. Nghĩ đến Ngũ đệ mặc dù tính tình lỗ mãng nhưng trí thông minh tuyệt đối là không hề thấp thế nhưng đối với con mèo này lại…..Cùng tiểu Miêu sớm tối chung đụng, sao có thể không đoán ra thân phận của hắn chứ?! Đang định mở miệng hỏi thăm lại đột nhiên chú ý tới một chuyện khiến nàng cảm thấy quỷ dị:” Như thế nói Ngũ đệ còn…Chờ một chút, ngươi vừa rồi mới… gọi ta là cái gì?”
Lại thấy con mèo kia trong nháy mắt trên mặt hiện ra một mảng mây hồng, ngượng ngùng nắm lấy vạt áo, chà xát y phục nói:” Ách….đại, đại tẩu a”
“Ngươi cùng lão Ngũ…” Lư phu nhân tròng mắt đã muốn trợn ngược. MẶc dù mình cận kề với đại lão gia sơ ý kia nên sức quan sát cũng muốn nhạy cảm hơn một chút, sớm phát hiện giữa hai người này có chút bất thường, mập mờ. Nhưng con mèo nhỏ dáng dập bộ dạng này, huống chi Ngũ đệ cũng không biết hắn là Triển Chiêu, bọn họ trong lúc này không nên có tiến triển gì đột phá!
Chỉ thấy trên khuôn mặt đỏ ửng của Triển Miêu Miêu lại hồng đậm hơn vài phần, đầu nhỏ cũng vì ngượng ngùng mà cúi thấp xuống, lấp bấp nói:” Chúng ta … chúng ta đã…Chúng ta đã có….” Nghĩ đến sau này cho Ngọc Đường an thai hay đỡ đẻ các loại đều dựa vào vị đại tẩu này ( hãn..Đại tẩu quả nhiên là BH đồng nghiệp nữ toàn năng a) Huống chi lấy y thuật của đại tẩu chuyện này sẽ không qua được mắt nàng. Thế là Triển Chiêu làm một quyết định rất sáng suốt: Dứt khoát đem toàn bộ mọi chuyện nói rõ ràng.
Nhưng người của Hãm Không Đão cũng không như hắn có thể nhẫn nại, nghe hắn ấp a ấp úng như thế, nhất thời mất kiềm chế, lớn tiếng thúc giục:” Có cái gì rồi! Đừng có dông dài, nói mau.!”
Triển Miêu Miêu cũng không dám chọc giận vị chủ nhân kinh khủng này, vừa thấy nàng nổi đóa gấp gáp lại chạy qua che miệng nàng, vội la lên:” Ta nói! Ta nói! Ngài nhỏ giọng một chút! Ta cùng Ngọc Đường đã có kết quả như những cặp phu thê mong muốn.” Triển Chiêu vừa nhắm mắt vừa quyết tâm một hơi nói ra toàn bộ.
” Cái gì?! Lão Ngũ này, con thỏ chết tiệt sao có thể làm vậy?! Thế nhưng đã đem ngươi, đem ngươi….Nhìn ta. Sao có thể thu thập y vậy?” Lư phu nhân lòng đầy căm phẫn thay Triển Chiêu bất bình vì những bất công mà hắn phải chịu. Tiểu tử này trước đây vẫn luôn được người nhà dạy bảo. Hiện tại làm sao có thể thấy người ta nhỏ liền lợi dụng khi người khác gặp khó khăn như thế này chứ?!
Bất quá rất hiển nhiên, nàng đã lý giải sai ý của hắn rồi = =+.
Triển Chiêu chỉ đành phải tiếp tục gian lao giải thích cho nàng hiểu:” Đại tẩu! Ngài lầm rồi! Không phải Ngọc Đường đối với ta…Là ta….” Bất quá lúc này xem ra khuôn mặt nhỏ nhắn đã có thể sánh với con cua chín mọng. (Bàn thái sư: Ta vừa trêu chọc người nào sao? Tự nhiên sao lại muốn nấu chín ta đây TAT?!)
” Cái gì?! Là ngươi chủ động để cho y thượng ngươi?!” ( Đại tẩu ngài quả nhiên là BH. Tiểu nhân kính phục ORZ) Lư đại tẩu cuối cùng cũng bỏ qua thân là nữ nhân đoan trang rất không có hình tượng mà kêu lên!.
” Ách…. Không phải là, là ta… Cái kia…. Ngọc Đường…” Đại tẩu ngài cũng quá thẳng thắng đi! Loại chuyện phòng the này làm sao bắt nhân gia không biết xấu hổ mà nói ra chứ ôi 口...
o(^﹏^)o.
” Nga này không phải kém nha…Gì?!!! Ngươi làm sao có năng lực kia?!!!” Mẫn Tú Tú lần nưã kinh ngạc đến nỗi cằm có thể rụng xuống, ánh mắt to cỡ cửa sổ! Lão tử nhà mình kiêu ngạo đến nỗi ngay cả Thiên Vương cũng không coi vào mắt lại tự cho là phong lưu tiêu sái thiên hạ đệ nhất lại bị một kẻ nhỏ bé như hạt đậu chưa dứt sữa biến thành món ăn sao?! Ách…Dĩ nhiên bản chất của tên giá đỗ này là một nam nhân trưởng thành khỏe mạnh. Nhưng hắn hiện tại…( Đại tẩu, ngài xác định tiểu giá đỗ này là chỉ vóc người của Miêu đại nhân mà không phải là…cái bên trong của hắn chứ →→?!)
Nhưng nói ra rồi mới ý thức được nó tựa hồ có chút đả kích người khác. Thấy đậu đỏ kia… A không. Là Triển Tiểu Miêu vùi đầu xuống thấp hơn, một bộ dạng bị đả kích vô cùng xuống dốc không phanh, trong bụng lại có chút đau lòng. Thế là đổi đề tài:” Ách…Ta không phải ý tứ kia…”
Nhưng hiện tại quả là không thích hợp để khuyên bảo và cũng không biết khuyên bảo như thế nào. Khi đang do dự chọn lọc từ ngữ thì lại thấy Triển Tiểu Hùng chợt ngẩng đầu lên, quật cường mà tự nói:” Đại tẩu, Ngọc Đường trong bụng đã có cốt nhục cuả ta!”