Editor: Jung Tiểu Kú
Bạch Ngọc Đường thấy hai mắt tỏa ra ánh lửa, có thể tưởng tượng nếu mình mà nổi giận chẳng khác nào thừa nhận mình đang ghen, chỉ có thể cưỡng chế lửa giận lại, im lặng không lên tiếng hờn dỗi đứng một bên, đã thấy nàng kia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ( aka được voi đòi hai bà trưng), ngay lúc nhận bạc còn cố ý làm bộ không cẩn thận mà đụng chạm tay Triển Chiêu, sau đó lại gấp như bị điện giật mà vội vàng rút ngọc thủ thon thon về, vẻ mặt còn thẹn thùng, hai má ửng đỏ, quay mặt sang chỗ khác, cúi thấp đầu nhẹ giọng nói: “Đa tạ tráng sĩ, ngài đem bạc để ở đây là được rồi, những hoa quả này là của ngài.”
Thanh âm kia thật có thể nói là đã ngọt lại càng thêm ngọt, muốn có bao nhiêu tiêu hồn thì sẽ có bấy nhiêu tiêu hồn. Nếu để nam nhân khác nghe được, sợ rằng xương cốt đều nhuyễn cả. thế nhưng khi vào tai Bạch Ngọc Đường lại chói tai không gì sánh được! Nữ nhân kia tuyệt đối là cố ý!!! ( Ngũ gia TAT đây quả thật là ta cố ý đây là nội dung vở kịch cần a lệ -ing) Quả nhiên thấy trong lúc Triển Chiêu cúi người để bạc tại mặt đất, hai mắt không chớp mà nhìn chòng chọc vào nàng kia. Sau đó cũng không đón lấy cái rổ trong tay nàng mà bày ra nụ cười hớn hở, ôn nhu nói: “Cô nương, tại hạ cùng bằng hữu chốc nữa còn phải lên đường, mang theo một cái rổ này nữa thì rất bất tiện. Những trái cây… này tặng cho ngươi cùng đệ đệ và nương ngươi ăn đi.”
Ai ngờ nữ tử nhu nhược kia lại rất có cốt khí, ngẩng mặt lên quật cường nói: ”
Kia sao thế được? Ngài tốn bạc sao không lấy đồ chứ? Tiểu nữ tuy rằng xuất thân bần hàn, những cũng không đến nông nỗi phải đi ăn xin? Ngài nếu là không cầm lấy trái cây, ta đây cũng không thu tiền của ngài.”
Triển Chiêu không còn cách nào khác, biết rằng nếu vẫn tiếp tục kiên trì thì đối với cô nương này chính là nhục nhã, nên chỉ biết nói rằng: “Như vậy đi, ta lấy hai quả này của ngươi. Dưới thời tiết này mà được quả vậy thật đúng là thiên kim khó cầu, tại hạ bỏ ra hai mươi lượng bạc mua long nhãn cũng coi như là đáng giá.”
Lúc này mới khiến nàng ta cười một cách vui vẻ với Triển Chiêu, từ trong rổ lấy ra hai quả long nhãn lớn nhất, ngon nhất đưa cho Triển Chiêu, thuận tiện tại nơi có miêu trảo sờ sờ một chút └┘( mồ hôi Ngũ gia là kẻ ghen tuông kinh khủng = =… Tiểu Bạch: Bạch gia gia mới không phải ghen!!! ><#). Sau đó mới từ dưới đất nhặt bạc lên, cười hì hì nói: “Tráng sĩ ngài thật sự là một người rất tốt bụng. Người tốt nhất định sẽ được báo đáp!”
Tiếp theo lại quay sang hướng Bạch Ngọc Đường nói: “Vị tráng sĩ này, ngài có muốn hay không cùng tới nếm thử mấy quả này một chút? Trái cây của ta thu hoạch vào mùa đông thế nhưng rất có linh tính, nếu ngài cùng người thương ăn, nhất định năm nay ngươi sẽ có quý tử.!”
Bạch Ngọc Đường vốn là nhìn nàng không vừa mắt, lại thấy lời nói này càng đúng là chọc tức không thôi, thế nhưng không thể cùng một cô nương chân yếu tay mềm phát giận, chỉ có thể bày ra bộ dạng hờn giận mà nói: “Gia ngày hôm nay ra ngoài vội vội vàng vàng, trên người không mang theo bạc!”
Hừ! Cầm hai qủa với không có quả nào thì khác gì nhau chứ? Nữ nhân này vô tâm hay là làm bộ làm tịch đây!! Bạch Ngọc Đường lúc này đã xác định rõ tâm ý của mình đối với Triển Chiêu, bởi vậy cũng sớm chuẩn bị tốt tâm lý là đời này sẽ không thể có hài tử. Mặc dù trong lòng hắn đã quyết định nhưng còn chưa biết tâm tư của Triển Chiêu, nếu hắn lo ngại về tổ tông mà sống chết muốn thú thê thì làm sao? Việc này liên quan đến hiếu đạo, bản thân nếu không giữ lễ tiết thì thôi chứ quyết không thể miễn cưỡng Triển Chiêu được. Chính là thực tế không thể sinh hài tử cho hắn được… Mỗi khi y nghĩ tới đây, những dằn vặt trong lòng bị đè nén lại ẩn ẩn đau. Bởi vậy, khi nghe cô nương này nói đến chuyện này, ngữ khí của y không nhịn được mà có nặng thêm.. Thế nhưng Triển Chiêu lại không thấy được hờn giận của Bạch Ngọc Đường, lại còn nói rằng Bạch Ngũ gia ngày thường xuất thủ phóng khoáng vậy mà hôm nay lại không mang theo bạc, nghĩ rằng vì chuyện này mà nét mặt mới tức giận buồn bực như vậy. Thế nên lại thoải mái nói: “Không quan hệ Bạch huynh, ngươi nếu là muốn ăn, Triển mỗ có thể thay huynh trả tiền mà.”
Hắn một lòng hỏi được không thế này đã trực tiếp chọc giận tới Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường tự nhiên sẽ không kiêng nể hắn nữa, nhất thời hướng hắn rống to lên: “Ai cần ngươi tốn bạc như thế a?!!!”
Nói xong giận dỗi, quay đầu liền bỏ đi. “Ngọc… Bạch huynh!”
Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường dỗi bỏ đi, mặc dù chẳng hiểu vì sao y phát hỏa, nhưng vẫn là vội vàng đuổi theo. Lại nghe nàng kia ở phía sau lưng lớn tiếng nhắc nhở một câu: “Nhớ kỹ lời của ta a, nhất định phải cùng người thương trong lòng ngài ăn nha! Khẳng định trong vòng năm nay ngài sẽ con nối dõi tức tức tức…”
Câu nói kia nghe thì giống như đối Triển Chiêu mà nói, Bạch Ngọc Đường cũng không quay đầu lại, thế nhưng lại có cảm giác được nàng ta nói nhưng tựa hồ lại hiện lên ánh mắt kỳ quái sau lưng mình. Không thể nói rõ là cảm giác kì quái gì, nhưng tóc gáy hắn đều dựng thẳng, sống lưng từng trận lạnh run. Nói chung cả người đều khó chịu. ( Ngũ gia, ngươi thật là một pho tượng cổ hũ, lạc hậu a, đó chính là ánh mắt sắc lang của hủ nữ rồi ┐()┌). Bạch Ngọc Đường nhịn không được xoay người hướng nơi phát ra thanh âm kia nhìn, nhưng lại phát hiện con đường phía sau thế nhưng sớm đã không có bóng người từ lâu rồi chỉ còn lại thanh âm mị mị ngọt ngào đó quanh quẩn thật lâu trong sơn cốc… Nữ nhân kia rốt cuộc có phải là người hay không?! Mặc dù là y hay Triển Chiêu dù có luyện được võ công cùng kinh công thượng thừa như thế này cũng không có khả năng đi nhanh đến vậy! huống chi nhìn nàng xem, cước bộ hư nhược, căn bản không giống với thể trạng của người luyện võ. Lẽ nào, nữ nhân này đúng là yêu tinh của núi?! Đúng! Phàm là thâm sơn dã lĩnh ( núi sâu hoang dã), tất có yêu nghiệt thường lui tới! Thảo nào nàng ta vừa nhìn thấy thối miêu kia liền lộ ra nhãn thần dụ dỗ như vậy. Nguyên lai là một con hồ ly tinh chuyên mê hoặc con người! ( Ngũ gia, ta là thần tiên a thần tiên không phải hồ ly tinh a TAT) Thế nhưng Triển Chiêu lại không biết điều này, hắn một mặt chỉ lo đuổi theo Bạch Ngọc Đường, căn bản sẽ không chú ý nàng kia rời đi vào lúc nào, thấy y dừng bước, vội vàng tiến lên phía trước, hỏi: “Bạch huynh, ngươi sao lại sinh khí a?”
Bạch Ngọc Đường tuy rằng trong lòng ngổn ngang trăm mối nghi ngờ, lại vẫn còn giận dữ, không muốn cho Triển Chiêu một vẻ mặt hòa nhã, mạnh miệng nói: “Ta không có tức giận! Bạch gia gia ta mới không giống ngươi keo kiệt như vậy!”
Đồ thối miêu! Còn cố giả ngu?! Trước mặt Bạch gia gia ta còn cùng hồ ly tinh mắt đi mày lại, động tay động chân ( nhân: oan uổng a Ngũ gia TAT ta chưa cùng Miêu đại nhân nhà ngươi động tay động chân a chỉ là sờ soạng đôi tay nhỏ bé mà thôi Tiểu Bạch: vậy cũng không được! Đây chính là tiểu Miêu của Ngũ gia gia, ngươi ngay cả nhìn liếc mặt một cái cũng không được! >﹏<) Thế nhưng còn làm bộ giống như chưa từng phát sinh chuyện gì hỏi Bạch gia gia tại sao tức giận! Bạch gia gia cũng không tin ngươi thật có thể trì độn đến như thế này!!! Ai biết được con mèo ngốc nghếch, đầu gỗ lại vẫn ngây thơ hồ đồ truy vấn: “Vậy ngươi đi nhanh như vậy làm cái gì?”
Bạch Ngọc Đường thấy hắn chẳng phong tình ( lẳng lơ ấy ạ) chút nào ( Ngũ gia ngươi tính toán cái gì “Phong tình”
a ORZ), bỏ qua sự chờ mong vào con mèo thiện lương sẽ nhất thời thông minh kia, tức giận nói: “Bạch gia gia đã đói bụng, nghĩ nên nhanh một chút tìm một tửu lâu ăn!”
Nói xong liền quay người lại tiếp tục đi về phía trước. Lại thấy Triển Chiêu thoáng lo lắng giữ chặt lấy chính nói: “Bạch huynh, nơi này là vùng núi hoang vắng, ngay cả một tiểu tiệm cơm cũng khó tìm, muốn tìm tửu lâu chỉ sợ càng… Bạch huynh ngươi nếu là đói bụng đến như thế, trước hết cầm lấy hai quả long nhãn này ăn đi, nhiều ít cũng cầm cự được chút.”
Vừa nói tay vừa lấy hai quả đưa tới. Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Chiêu cầm hai quả long nhãn trong tay, lửa giận vô cớ trong long nháy mắt bốc lên càng cao, nét mặt cũng méo mó mà cười, dung ngữ điệu châm chọc, mỉa mai cười lạnh nói: “Ngươi không có nghe cô nương kia nói sao? Đây là muốn cùng ‘ người trong lòng ’ ăn, ngươi cứ giữ lấy để đem về nhà cùng muội muôi Nguyệt Hoa của ngươi ăn đi!”
Lời này tuy là xuất từ trong miệng chính mình, thế nhưng trong ngưc không nén được có chút chua xót. Đúng a! Triển Chiêu còn có một vị chính thê tương lai Đinh Nguyệt Hoa, mà chính mình… Thậm chí ngay cả tư cách trách cứ hắn trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không có a… Triển Chiêu dù chậm chạp thế nào lúc nãy sợ cũng nhìn ra ít nhiều ghen tuông trong lời nói của Bạch Ngọc Đường. Tuy là vô pháp đáp lại tình cảm của y, nhưng vẫn không nhịn được trấn an nói: “Bạch huynh, cô nương kia bất quá chỉ là nói ngọt một chút để có thể bán được quả thôi mà, trên thế gian này làm gì có loại trái cây thần kì như thế. Ngươi sao có thể đem lời này là lời nói thật chứ?”
“…”
Bạch Ngọc Đường thế nhưng lại không tiếp tục trả lời, hắn biết rõ Triển Chiêu không có khả năng đối với mình nói ra “Ngươi chính là‘ người trong lòng của ta’”
. Tuy vậy, vẫn không tránh được trong lòng có chút chờ mong. Hôm nay mong muốn hoàn toàn tan biến, trong lòng không khỏi một trận mất mác. Thế nhưng trong long lại âm thầm kiên cường tự giễu nói: Bạch Ngọc Đường a Bạch Ngọc Đường, ngươi từ lúc nào đã trở nên lo được lo mất như vậy?! Ngươi không phải luôn tự nói chỉ cần mình vui vẻ, cho dù dùng hết mọi biện pháp cũng sẽ đạt được trong tay hay sao?! Như vậy thật không giống phong cách hành sự của ngươi a! Triển Chiêu lại đuổi theo, Bạch Ngọc Đường chỉ nghe thấy phía sau truyền đến thanh âm như đang khiêu khích của thối miêu kia: “Ngươi nếu không ăn Triển mỗ sẽ ăn một mình a ”
rồi lại tiếp tục tức giận nói: “Ngươi muốn ăn liền ăn đi! Cứ nói nhảm nhiều như vậy làm gì?!”
Tựa hồ là thấy phép khích tướng của mình không có thể dùng, Triển Chiêu không thể làm gì khác hơn là chạy vượt lên trước mặt người kia, cười lấy lòng nói: “Như vậy đi Bạch huynh, ngươi một quả, ta một quả, hợp lý a, như vậy được không?”
Bạch Ngọc Đường nhưng lại hơi nghiêng thân tránh khỏi cái ôm của Triển Chiêu, trong đầu còn nghĩ sẽ hướng sang một bên không để ý tới hắn, sau đó nổi giận nói: “Bạch gia gia nói không ăn sẽ không ăn!”
Triển Chiêu vô pháp, chỉ phải thở dài cúi đầu chuẩn bị đem hai quả long nhãn tươi ngon kia cất giữ vào trong người. Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu không có đuổi theo, cũng không nói gì thêm, trong lòng không khỏi lại có chút hối hận, nhịn không được quay đầu lại, đã thấy Triển Chiêu giơ lên ống tay áo muốn đem hai quả long nhãn thu vào trong tay áo, nhất thời trong lòng căng thẳng, bật thốt lên hỏi: “Ngươi đây là là có ý gì?”
Hắn không phải giữ lại để sau này cùng xú nha đầu Đinh Nguyệt Hoa ăn chứ?! Triển Chiêu tựa hồ còn chưa có phục hồi tinh thần lại từ trong mất mát lúc nãy, ngữ khí xuống dốc đáp: “Nếu Bạch huynh ngươi không muốn ăn, Triển mỗ liền lưu lại sau này ăn cũng được.”
Ai ngờ Bạch Ngọc Đường thế nhưng một cước đoạt lấy một quả long nhãn trong tay Triển Chiêu, bóc vỏ hai cái liền hoàn toàn nuốt xuống dưới, còn không có nhả hạt ra, liền mơ hồ nói rằng: “Coi kìa, nghèo kiết xác, không phải là năm đồng một qủa sao long nhãn sao? Bạch gia gia cho ngươi không phải được rồi sao? Để tránh cho ngươi không nỡ nào ăn mà lại sinh mốc, đến lúc đó ăn lại hỏng bao tử, phải phiền đến Ngũ gia ta chiếu cố ngươi. Nữ nhân kia nếu thật là một hồ ly tinh, thứ này nói không chừng thật sự sẽ có hiệu dụng, tuyệt đối không thể để cho hắn mang về cho xú nha đầu kia ăn! Triển Chiêu nghe khẩu khí Bạch Ngọc Đường như vậy, biết là y đã không còn tức giận nữa, lúc này mới yên lòng, mỉm cười khẽ thở dài, đem một quả long nhãn cầm trong tay … khác cũng bóc vỏ ăn. bạch Ngũ gia cũng ghen tuông quá đáng đi =)) chạm cũng không được chạm =))=))