Phòng nghỉ của đoàn phim là trung tâm của khu du khách sau này, nơi này được quy hạch có sức chứa rất lớn, cho dù cộng tất cả nhân viên đoàn phim và các trang thiết bị lại với nhau cũng không chật.
Nhưng dù không chật, bầu không khí nơi này... Lại không tốt chút nào.
Do mưa quá lớn nên lời vừa rồi Mục Tuần nói không có lọt vào lỗ tai ba người, nhưng có người ở bên cạnh đã hết chịu nổi, nghe xong sẽ "truyền lời" lại!
Sau khi được truyền lời, hầu hết người đoàn phim đều biết lý do Lộ Hàn Lâm kêu ngừng, toàn bộ phòng nghỉ đều rơi vào bầu không khí cứng đơ vi diệu.
Lộ Hàn Lâm giả bộ như không thấy những người khác "mắt đi mày lại", hắn thấy bốn người đều đã thay quần áo, lập tức kêu bọn họ và Mục Tuần đến phòng họp nhỏ bên cạnh mở một cuộc họp.
Hắn không phải là người ba phải, thấy người cuối cùng tiến vào đã đóng cửa lại, hắn lập tức nói: "Các cậu hẳn cũng đoán được lý do tôi gọi các cậu vào đúng không? Tôi tạm thời không phát biểu ý kiến về vấn đề này, nghe cái nhìn của các cậu trước đã. A Tuần, cậu nói suy nghĩ của cậu trước đi, để tránh xuất hiện hiểu lầm."
Mục Tuần tìm ghế ngồi xuống, nói thẳng ra: "Tôi vẫn cảm thấy Tạ Bình Qua cần thay đổi cách xử lý đánh diễn của cậu ta, cách đánh diễn hiện tại của cậu ta thật sự gây cảm giác áp bách rất lớn cho người khác. Dựa theo kịch bản, vào giai đoạn sau, trình độ của hai người Lương Phong và Ngô Vọng Sơn không ngừng kéo gần khoảng cách với Tạ Bình Qua đúng không? Đặc biệt là nhân vật của Ngô Vọng Sơn, đến cả khí chất cũng đang kéo gần khoảng cách. Với trình độ chênh lệch hiện tại của ba người bọn họ, giai đoạn sau của kịch bản căn bản không cách nào quay được."
Mặc dù bản thân hai người Lương Phong cũng cảm thấy như vậy, nhưng khi bị người ta nói thẳng ra, trên mặt hai người vẫn có chút không nhịn được.
Chỉ là bọn họ không phản bác, chỉ im lặng ngồi ở kia, chờ người tiếp theo nói.
Người tiếp theo nói chính là Tạ Bình Qua.
Cậu liếc nhìn ba người đang ủ rũ héo úa bên kia, bình tĩnh nói: "Tôi không nghĩ như vậy."
Tạ Bình Qua vừa nói ra, ba người đều ngẩng đầu lên.
Mặc dù mặt ngoài bốn người trạc tuổi nhau, nhưng do Tạ Bình Qua đánh diễn và diễn giải quá thành thạo, bình thường còn tiến hành chỉ đạo bọn họ đánh diễn, hơn nữa lúc ba người đóng phim, Tạ Bình Qua quan sát kỹ biểu cảm của bọn họ thật sự rất giống bạch y nhân thông qua thủy kính để quan sát kỹ biểu cảm của đội nhân vật chính, vì vậy bọn họ đối với vị trí của Tạ Bình Qua, thật ra có hơi phức tạp.
Tuy nhiên bởi vì ngoài thời gian đóng phim Tạ Bình Qua không có cự người ngàn dặm như bạch y nhân, hơn nữa cũng đã từng gặp dáng vẻ Tạ Bình Qua gọi điện cho Tạ Minh Duệ, vì vậy hầu hết thời gian, cách ở chung của ba người và Tạ Bình Qua không khác gì trước kia, cũng chỉ khi nhắc đến loại công nhận này, bọn họ đối với Tạ Bình Qua mới bất giác toát ra một... Tâm thái đối với tiền bối.
Tạ Bình Qua đã quen với ánh mắt như vậy, không nghĩ nhiều, tiếp tục nói: "Trong câu chuyện này, chính là câu chuyện "Thí Thần", diễn giải của bọn họ vốn chính là ba nhân vật có vai trò "Thí Thần", chuyện bạch y nhân tạo áp lực lên tâm trạng của bọn họ cũng chính là một phần của "Thí Thần" đúng không? Bỏ đi bộ phận đánh diễn, với năng lực của bọn họ, bọn họ hẳn có thể hoàn thành cái diễn giải này mới đúng."
Lúc Tạ Bình Qua nói câu đầu tiên, ba người đã sửng sốt, tiện đà rơi vào trong trầm tư.
Đúng vậy, vốn dĩ bọn họ chỉ diễn một nhân vật thôi mà? Nếu diễn viên khác tạo áp lực mà cũng không đột phá được, vậy bọn họ diễn giải nhân vật có lực thuyết phục gì?
Nghĩ đến đây, mê man luôn đè ở trên ba người tức khắc biến mất, nếu nhiệm vụ vốn dĩ là vậy, thì không cần suy nghĩ nữa, bọn họ nhất định phải hoàn thành.
Lộ Hàn Lâm rốt cuộc cũng mỉm cười, hắn khen ngợi liếc nhìn Tạ Bình Qua một cái, sau đó nhìn về phía Mục Tuần: "Đây là lý do vì sao vừa rồi tôi muốn tiếp tục quay. Đột phá khốn cảnh, đột phá áp lực, đây là quá trình diễn giải nhân vật của bọn họ cần đột phá."
Mục Tuần nhíu mày.
Không nghĩ tới điểm này là hắn sai, nhưng mà...
"Trò văn thì tôi không hiểu, nhưng mà đánh diễn, giống như tôi vừa nói, bọn họ có khả năng "đột phá" được sao?"
Tạ Bình Qua không trả lời thấy ba người, mà là nhìn về phía ba người.
Ba người đều là diễn viên trẻ tuổi lợi hại, sau khi thoát khỏi cảm xúc mê man, đầu óc bọn họ cũng dần tỉnh táo lại.
Bọn họ liếc nhìn nhau một cái, cuối cùng Lương Phong nói trước: "Tôi thừa nhận trong hoàn cảnh vừa rồi, tôi và Bình Qua chênh lệch quá lớn, nhưng tất cả áp lực đó không phải là do Bình Qua tạo thành, còn là do biểu hiện của bản thân."
Thẩm Thiến cũng gật đầu: "Đúng là như vậy. Mưa lớn quá, dội đến nỗi chúng tôi ngốc luôn rồi. Nếu như trong hoàn cảnh này, chúng tôi chỉ cần diễn trò văn và chút cảm xúc bi thương quen thuộc thì vẫn ổn, nhưng dưới hoàn cảnh này lại phải duy trì trạng thái đánh diễn căng thẳng... Cái này thật sự ảnh hưởng đến ý chí của tôi."
Ngô Vọng Sơn càng thẳng thắn đưa ra ý kiến: "Chủ yếu vẫn là do tố chất thân thể chúng tôi không quá tốt. Câu chuyện này là kể về "Thí Thần", chúng ta cũng đang "Thí Thần", mặt ngoài, cuối cùng cũng thành công "Thí Thần" nhưng trên thực tế, cuộc "Thí Thần" là thất bại, "thần" không hoàn toàn chết trên tay chúng ta. Vì vậy nói một cách nghiêm túc, chúng tôi cũng không cần phải siêu việt như Bình Qua, đặc biệt là ở phương diện giá trị vũ lực. Vì vậy, chỉ cần chúng tôi tăng tố chất thân thể lên, phục vụ cho hoàn cảnh ác liệt, vậy vấn đề kế tiếp đều có thể giải quyết thông qua huấn luyện. Dù sao chúng tôi cũng không phải thật sự muốn đánh thắng Bình Qua, chỉ là nhân vật của chúng tôi đánh thắng bạch y nhân trong lúc quay tác phẩm thôi, này là đủ rồi."
Lộ Hàn vui mừng gật đầu: "Không sai, chính là như vậy. Vấn đề hiện giờ chỉ có một, đó chính là làm thế nào để các cậu phục vụ cho hoàn cảnh ác liệt, hoàn thành một phần cảnh quay này."
Cái này thì ba người cũng không biết, bọn họ chỉ có thể im lặng.
Lộ Hàn Lâm suy tư nói: "Nếu tạm thời không cách nào thực hiện được, vậy cảnh diễn này có thể hoãn lại một thời gian. Nhưng không thể hoãn quá lâu, bởi vì các cậu, đặc biệt là trạng thái thay đổi của Thẩm Thiến... Là có trình tự thời gian."
"Nếu chỉ là phục vụ cho hoàn cảnh ác liệt thì không mất quá nhiều thời gian," trong lúc mọi người hết đường xoay sở, Tạ Bình Qua đột nhiên mở miệng,"Nếu mọi người tin tưởng tôi, cho tôi một ngày."
Lời này khiến tất cả mọi người sửng sốt.
Lộ Hàn Lâm có chút cảm động, ba người cũng có chút cảm động, Lương Phong trực tiếp mở miệng nói: "Đặc huấn hả? Nếu độ khó vừa phải thì..."
Tạ Bình Qua không chút do dự đáp: "Chắc chắn vừa phải."
Từ khi vào thế giới này, cậu vẫn luôn rất đúng mực, sao có thể chọn huấn luyện khó khăn không thích hợp?
Mặc dù Tạ Bình Qua trả lời rất dứt khoát, nhưng ba người tự dưng cảm thấy có điềm xấu. Bọn họ bắt đầu do dự rốt cuộc mình có nên tiếp nhận đặc huấn này không, nhưng trước khi bọn họ kịp hiểu tại sao, Lộ Hàn Lâm đã nói: "Được, vậy giao cho cậu. Cậu có cần trợ thủ không?"
Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi gật đầu, hỏi: "Người bên ngoài đoàn phim được không? Tôi muốn mời Chương tiên sinh hỗ trợ."
Người bình thường bên ngoài đoàn phim đương nhiên không được, nhưng Chương Nghị Duy không phải người bình thường.
Hắn từng là minh tinh đánh diễn nổi tiếng, trong lòng Lộ Hàn Lâm, mức độ đáng tin cậy của hắn thậm chí còn cao hơn Tạ Bình Qua một chút.
Điều này cũng không phải nói hắn không tin Tạ Bình Qua hoặc là cảm thấy Chương Nghị Duy mạnh hơn, mà là cho đến nay, hắn vẫn cảm thấy trên người Tạ Bình Qua có hơi thở nguy hiểm đã từng tiếp xúc với tử vong mà người khác không có.
Dưới loại tình huống này, có một người hắn cảm thấy là người thật sự ôn hòa vô hại giúp đỡ, đương nhiên là chuyện tốt.
Mục Tuần không muốn đồng ý chuyện này, nhưng hắn chưa kịp phản đối, Tạ Bình Qua đã nói một câu chặn lại "Ngài không ngăn cản ngài ấy giao lưu với tôi là vì biết ngài ấy muốn gì đúng không".
Đúng vậy, hắn biết, lúc giao lưu đánh diễn với Tạ Bình Qua, ánh mắt Chương Nghị Duy giống hệt như ánh mắt trước khi hắn bị thương vậy, kích động hưng phấn mang theo một chút đam mê vô hạn.
Vì vậy hắn không nói, giao quyền quyết định cho Chương Nghị Duy.
Chương Nghị Duy sau khi bị gọi vào thì có chút giận mình, nghe Tạ Bình Qua giải thích xong, thần sắc hắn lập tức sáng hơn: "Được sao?"
Tạ Bình Qua nhìn về phía Lộ Hàn Lâm, Lộ Hàn Lâm gật đầu: "Cậu đồng ý là được. Chỉ là tôi nói trước, chuyện này không có thù lao đâu, cùng lắm là sau khi xong sẽ mời ngài một bữa tiệc lớn."
Chương Nghị Duy cười ha ha: "Lộ ca vẫn keo kiệt như vậy. Được rồi, vì bữa tiệc lớn này, tôi đồng ý."
Chương Nghị Duy nói xong mới đối diện tầm mắt của Mục Tuần. Hắn giật mình, bất giác thu lại nụ cười, há miệng thở dốc muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ nói một câu "Thật xin lỗi".
Mục Tuần đột nhiên phát hiện, điều khiến mình khổ sở nhất không phải là suy nghĩ của hắn và mình khác nhau, mà là hắn sẽ vì cố kỵ mình, đến cả cười cũng không dám cười.
Nhận ra điều này khiến hắn im lặng một lúc lâu, sau đó đi lên, cúi người ôm lấy đối phương: "Xin lỗi gì chứ? Cũng đâu phải lần đầu tiên anh đối nghịch với em, bây giờ hiếm khi có cơ hội được đánh một lần nữa, hãy xem ý tưởng của ai mới đúng, anh không lo nắm chắc cơ hội, còn suy nghĩ miên man cái gì?"
Nghe Mục Tuần nói vậy, Chương Nghị Duy lại mỉm cười. Hắn nhìn người bạn nhỏ mà mình vô cùng yêu thích thậm chí có thể nói là tôn kính, lại nhìn người yêu của mình, uyển chuyển khuyên nhủ: "Thật ra Bình Qua không có ý đối nghịch với em..."
Tạ Bình Qua nhìn hắn một cái, thấy đối phương vẻ mặt khẩn cầu, lại dời tầm mắt đi.
Được rồi, xét thấy mình cần người khác hỗ trợ, tạm thời không phản bác.
Có Chương Nghị Duy tham gia, ba người trẻ tuổi đều có chút hưng phấn.
Hồi còn nhỏ bọn họ có xem tác phẩm của Chương Nghị Duy, chỉ biết đối phương đánh diễn rất tuấn tú, sau khi chân chính vào nghề mới biết đối phương lợi hại đến cỡ nào. Đáng tiếc đối phương đã bị thương lui khỏi giới, bọn họ không có cơ hội làm cộng sự, bây giờ khó có được cơ hội có thể làm việc cùng nam thần thời thơ ấu, sao bọn họ có thể không hưng phấn được?
Chương Nghị Duy nhìn ba đôi mắt hưng phấn bên kia, tự dưng có chút áy náy, bởi vì... Khụ khụ.
"Tôi chỉ hỗ trợ thôi, Bình Qua mới là người sắp xếp cụ thể cho các cậu," Chương Nghị Duy nói, hơi ngừng lại một chút, "Ặc, tôi sẽ giám sát Bình Qua, không để cậu ấy làm vài chuyện quá đáng..."
Lời này làm trên đầu ba người xuất hiện dấu chấm hỏi. Bọn họ muốn hỏi nói vậy là có ý gì, Tạ Bình Qua đã tìm nhân viên công tác xin bốn cái áo mưa, bốn đôi giày đi mưa rồi quay lại.
Dự cảm xấu trong lòng ba người tăng lên, bọn họ nghe thấy Tạ Bình Qua dùng âm thanh vô cùng dễ nghe kia nói lời nói của ác ma: "Thẩm Thiến ba vòng, Lương Phong và Ngô Vọng Sơn năm vòng, chạy vòng quanh bên cạnh quảng trường phía trước, không thành vấn đề chứ?"
Ba người nhìn bên ngoài đang mưa to, lại sờ sờ cái bụng rỗng của mình, cảm thấy có thể vớt vát được một chút: "Bình Qua, không phải đã nói độ khó vừa phải mà?"
Trên đầu Tạ Bình Qua xuất hiện dấu chấm hỏi: "Vừa phải? Cái này có gì khó sao?"