Ngoài dự kiến của hai người, người cãi nhau không phải là Hà Lạc Minh và Lý Cường Uy, mà là MC và giáo thảo kia.
Khi hai người đi ngang qua thì thấy bọn họ đang tức giận với nhau, âm thanh cãi nhau kia chỉ cần đi ngang qua là có thể nghe thấy.
Tạ Bình Qua nghe được đại khái nội dung cuộc cãi vã, dường như là một người đổ lỗi cho người kia chạy quá chậm, người kia chỉ trích lại là hắn không coi cộng sự ra gì, sau đó thì đã thuận lợi đi ngang qua rồi nên không nghe thấy gì nữa.
Tạ Bình Qua cảm thấy gần đây mình càng ngày càng không trầm ổn, lúc đi ngang qua thế mà lại có hơi tiếc vì không thể dừng lại nghe hết nội dung cuộc cãi vã của bọn họ, cũng không biết là vì bị Lộ Tiểu Phong ảnh hưởng hay là bị Lộ Tiểu Phong ảnh hưởng nữa?
(Không sai đâu, bé Qua 2 ý như 1 đó:)))
Tạ Bình Qua quăng cái nồi xa tám trăm dặm xong thì tiếp tục chạy về phía trước, rất nhanh trong tầm mắt lại xuất hiện bóng dáng một người.
Đúng vậy, một người.
Người kia không phải ai khác, chính là Hà Lạc Minh, dây đeo vẫn trên tay hắn, nhưng cộng sự đáng lẽ ở bên phía dây đeo còn lại đã biến mất không thấy đâu.
Tạ Bình Qua chưa xem phim kinh dị nên chỉ hơi bối rối, nhưng Vu Hoàn xem cả đống phim kinh dị không khỏi não bổ ra một tuồng kịch.
Chỉ là khi về đích, thấy Lý Cường Uy đã đến, bất kể là bối rối hay tuồng kịch đều đã có lời giải đáp: Ồ, hóa ra là chạy được một nửa thì chọn từ bỏ điểm số độ khó mà chọn điểm số thời gian.
Lý Cường Uy đang xem thời gian về đích, kết quả quay đầu lại thấy hai người cùng về đích, vẻ mặt hắn lập tức xấu đi.
Tạ Bình Qua lại làm lơ hắn lần nữa. Cậu và Vu Hoàn thong thả bước đi, vừa đi vừa tháo dây đeo, bắt đầu chú ý tình hình của năm người phía sau.
Không có gì ngạc nhiên, người đến thứ tư là Hà Lạc Minh, điều đầu tiên hắn làm khi về đích là xin lỗi Lý Cường Uy.
Lý Cường Uy không để ý đến hắn, nhưng cũng không tức giận với hắn, phát hiện Tạ Bình Qua đang nhìn qua đây thì trừng mắt một cái.
Tạ Bình Qua rất tò mò rốt cuộc Hà Lạc Minh đã nói gì với hắn mà khiến giá trị thù hận của hắn cao như vậy.
Chỉ là Tạ Bình Qua chỉ tò mò một chút, lực chú ý đã tập trung về hai đội khách mời còn lại.
Cậu vốn tưởng MC và giáo thảo chỉ cãi nhau một hồi sẽ kết thúc, sẽ nhanh chóng bắt đầu cuộc đua lần nữa, trăm triệu lần không ngờ bọn họ không chỉ bị cậu và Vu Hoàn vượt qua, thậm chí còn bị quán quân khiêu vũ vượt qua.
Hơn nữa bọn họ cũng giống như cặp của Hà Lạc Minh, lúc đầu tất cả đều đeo dây kéo, nhưng cuối cùng vẫn tháo dây kéo ra.
"Chúng ta vậy mà là đội thứ hai đeo dây kéo về tới đích?" Sau khi hỏi Tạ Bình Qua về tình hình đội thứ nhất, quán quân khiêu vũ - Triệu Du Phi vui mừng cảm thán.
*Hai đoạn trên thấy nó ngược ngược nhau kiểu gì ấy, cái đội tháo dây đeo là đội của MC nha, đừng nhầm.
Vốn là đội duy nhất không có cơ hội chọn cộng sự, thế mà bọn họ vẫn về hạng ba, còn là đeo dây kéo về đích, thật sự rất đáng mừng, rất đáng mừng!
Hai người Tạ Bình Qua cũng không ngờ đến kết quả này, bọn họ đều nghĩ rằng người ở thứ hạng này sẽ là đội của MC kia, kết quả đội của MC lại lót đế sau đội cậu, đội Hà Lạc Minh và đội Triệu Du Phi?
"Xem ra tính cách rất quan trọng." Vu Hoàn đứng bên cạnh Tạ Bình Qua, nhỏ giọng thì thầm.
Tạ Bình Qua gật đầu.
Bởi vì đội của Triệu Du Phi không phải là cộng sự mà bản thân bọn họ muốn chọn, nên mối quan hệ giữa họ xa lạ và khách sáo nhất, nhưng nhờ vậy mà họ có thể lắng nghe ý kiến của nhau, không cãi nhau.
Vừa hay ngược lại với đội MC, hai người tranh cường háo thắng, tính cách không chút khách sáo, cuối cùng dẫn đến kết quả này.
Thảm hơn chính là, dưới tình huống này, MC còn phải tiếp tục vai trò làm MC.
Tạ Bình Qua thấy rõ ngực hắn phập phồng kịch liệt vài cái, cố gắng ổn định lại phong độ, nhận thẻ quá trình.
Sự kiện thứ hai được cho là không phải kiểm tra thể lực, địa điểm thi đấu là hồ bơi bên cạnh vạch đích.
Sau khi tám người đi vào, nhìn bố trí trong hội trường, không hẹn mà cùng im lặng.
Đây là sợ bọn họ không cãi nhau nổi hả? Không kiểm tra thể lực hả?
"Như mọi người đã thấy, nội dung thi đấu thứ hai là bịt mắt vượt chướng ngại vật. Mỗi đội thi đấu hai lần, mỗi người lần lượt đóng vai trò chỉ dẫn và được chỉ dẫn. Người được chỉ dẫn sẽ bịt mắt, dựa theo từ ngữ của người hướng dẫn để vượt qua chướng ngại vật về đến đích. Hai bên nhất định phải chú ý tìm đúng đường, bởi vì hơn nửa chặng đường là ở trên mặt nước, một khi không cẩn thận sẽ rơi xuống nước."
MC nói xong, bầu không khí không còn là im lặng nữa rồi, biến thành tĩnh lặng luôn rồi.
Đặc biệt là hai đội vừa tháo dây kéo, sắc mặt khó coi muốn chết.
Bọn họ không ngu, vừa rồi chạy bộ mà còn chạy thành như vậy, càng đừng nói đến loại thi đấu này. Bọn họ không chút nghi ngờ lát nữa sẽ phải rơi xuống nước một vài lần, càng có thể sẽ cãi nhau trước ống kính.
Hai đội khác thì nhẹ nhàng hơn chút.
Triệu Du Phi và đồng đội thảo luận xem làm thế nào để tránh cãi nhau. Hai người bọn họ, một người thì có khả năng mỉm cười trong mọi tình huống, một người thì có khả năng kiểm soát biểu cảm tốt nhất trong thế hệ mới, hay nói cách khác, hai vị này đều được gọi là "ảnh đế". Hai vị "ảnh đế" đều rất hài lòng khi tự hiểu nhau rằng trận thi đấu này không phải để thắng, chỉ cần đừng để mất mặt là được, bầu không khí giao tiếp có thể được xem là hòa thuận vui vẻ.
Mà bọn họ đã hòa thuận vui vẻ, bên đội Tạ Bình Qua càng là hòa thuận vui vẻ.
Vu Hoàn nhìn hội trường, sau đó nhìn bộ quần áo của Tạ Bình Qua, cười đùa: "Bình Qua, cậu có cân nhắc việc xuống nước vài mang lại phúc lợi cho fans cậu không?"
Nghe hắn nói vậy, Tạ Bình Qua cũng nhìn quần áo của mình.
Mặc dù cậu chưa nhìn thấy dáng vẻ quần áo ướt đẫm sẽ ra sao, nhưng cậu có thể tưởng tượng dáng vẻ đó, lại nhớ đến tối hôm qua Tạ Minh Duệ rõ ràng rất lo lắng nhưng không nói gì...
"Vậy tôi sẽ cẩn thận để không rơi xuống nước." Tạ Bình Qua rất nghiêm túc đặt ra mục tiêu cho mình.
Mục tiêu này làm cho Vu Hoàn áp lực hơi lớn: "Đừng như vậy, cậu khiến tôi rất căng thẳng."
Tạ Bình Qua cười đắc ý: "Không sao, tôi đã nhớ kỹ lộ trình rồi, nhắm mắt cũng có thể đi."
Nghe xong, Vu Hoàn lập tức mở to hai mắt.
Hắn muốn hỏi "Cậu đang đùa phải không", nhưng xét từ những thành tích xuất sắc trong quá khứ của Tạ Bình Qua, cậu có lẽ thật sự làm được chuyện này.
Vì vậy Vu Hoàn im lặng một lát, sau đó nói một cách chân thành: "Vậy cậu đừng trách tôi kéo chân sau nha."
Tạ Bình Qua cũng rất chân thành: "Vậy cậu có bị ngã cũng đừng trách tôi nha."
Nghe vậy, áp lực trong lòng Vu Hoàn lập tức biến mất.
Nói cũng đúng, người bị ngã là hắn mà, hắn có gì phải áp lực? Người có áp lực phải là Tạ Bình Qua mới đúng nha!
Sự thừa nhận này khiến bầu không khí giữa hai người trở nên hài hòa hơn. Bọn họ thảo luận chi tiết về cách chỉ dẫn và các bước lớn như thế nào, hòa thuận đi rút thăm, sau đó hòa thuận làm đội thi cuối cùng, vừa tiếp tục thảo luận vừa ở trên bể bơi xem thi đấu.
Đội rút thăm đầu tiên là đội MC, thể lực bọn họ rất tốt, sau một tiếng nghỉ ngơi, trạng thái đã gần như hồi phục.
Bầu không khí lúc đầu giữa bọn họ không hài hòa, cả hai đều rất căng thẳng, tiến độ cũng chậm, nhưng sau khi người đầu tiên đi cả quãng đường chỉ ngã xuống nước có hai lần, bọn họ lập tức thả lỏng, bầu không khí không còn cứng ngắc nữa.
Vòng thứ hai phát huy kém hơn vòng thứ nhất một chút, rơi xuống nước bốn lần, lần thứ bốn rơi xuống thì giáo thảo làm người chỉ dẫn, đối diện với ánh mắt sâu kín của MC, hắn cũng yên lặng nhảy xuống.
Động thái này đã thành công giải quyết nguy cơ giữa hai người, khi MC bị mắt về tới đích, cả hai chủ động trao nhau cái ôm.
Tạ Bình Qua vừa vỗ tay vừa nghĩ chương trình này không tồi, xem ra khách mời của cậu có thể chọn ra rồi.
Sau đội thứ nhất là đội Triệu Du Phi.
Tốc độ của đội này chậm hơn rất nhiều so với đội đầu tiên, số lần ngã thì cũng tương tự. Nhưng khác với đội đầu tiên là người chỉ dẫn của đội này không đi theo phía sau, mà là cả quá trình đều ôm phao bơi ngâm mình trong nước. Khi người được chỉ dẫn ngã một lần, người chỉ dẫn sẽ tự động nín thở vùi đầu vào nước trong một phút, sau hai vòng, người chỉ dẫn khiến cộng sự bị ngã nhiều hơn sẽ nín thở trong một phút rưỡi, suýt nữa tự khiến mình ngạt thở đến chết.
Hình phạt này thành công xua tan chút bất bình nhỏ bé không đáng kể của đối phương, khi bọn họ đi đến bên cạnh Tạ Bình Qua xem náo nhiệt, có thể nói là kề vai sát cánh rồi.
Bầu không khí thân thiện của hai đội đầu tiên khiến nhân viên công tác mất mát, ngay lúc này, đội thứ ba lên sân.
Bởi vì hai người này từng là bạn bè nên mọi người đều cho rằng đội này có thể kết thúc thuận lợi, không ngờ đội này mới chính là hố đen của trò chơi.
Lý Cường Uy càng ngã thì chân càng mềm, càng ngã thì chân càng yếu, đến lần thứ sáu, hắn vừa đi lên mang bịt mắt, còn chưa kịp đợi Hà Lạc Minh nói gì đã ngã vào nước.
Lúc này hắn không mang bịt mắt nữa mà là quăng bịt mắt, trực tiếp rời đi.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, tổ tiết mục tốn nửa tiếng mới thuyết phục được đối phương quay lại, hơn nữa còn đồng ý chia thi đấu thành hai đợt, thời gian bị tạm dừng từ lần cuối cùng hắn lên bờ.
Sáu người khác không nói gì, bọn họ chỉ tiếp tục xem thử thách của Hà Lạc Minh, nếu nói trước đó bọn họ còn nghi ngờ liệu Lý Cường Uy và Hà Lạc Minh có phải là bạn bè hay không, qua vòng này, bọn họ chắc chắn hai người này thực sự là bạn bè.
Bởi vì sau khi bị ngã bảy lần, sắc mặt Lý Cường Uy xanh mét nhưng vẫn không trả thù lại.
Hắn chỉ dẫn cho Hà Lạc Minh chỉ ngã bốn lần đã hoàn thành khiêu chiến, sau đó lại mang bịt mắt lên, kết thúc nửa vòng còn lại của hắn.
Điều này khiến cho khí thế hai người khôi phục lại không ít, Hà Lạc Minh thậm chí còn đắc ý liếc nhìn Tạ Bình Qua.
Tạ Bình Qua vẫn tiếp tục làm lơ người này, cậu và Vu Hoàn đi đến điểm xuất phát, sau đó hướng dẫn đối phương bắt đầu tiến về phía trước.
Là một người chỉ mới quen nhau có nửa ngày, kỳ thật giữa bọn họ cũng chả có ăn ý gì, nhưng hai người đều có một ưu điểm, chính là đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc khắc khổ, hơn nữa so về mặt kỷ luật nghiêm minh thì tốt hơn hẳn so với những người khác có mặt ở đây.
Tạ Bình Qua chỉ dẫn rất bình thường, tốc độ bị bịt mắt của Vu Hoàn cũng rất bình thường, nhưng cái đội bình thường này lại thuận lợi kết thúc vòng đầu tiên mà không bị ngã lần nào.
Lúc tháo bịt mắt xuống, Vu Hoàn nhịn không được muốn ôm cậu, lại thấy Tạ Bình Qua đưa tay lên. Vu Hoàn bật cười, chuyển thành nắm đấm, vỗ lên vai cậu một cái: "Hợp tác vui vẻ."
Tạ Bình Qua cũng chân thành khen một câu: "Cảm ơn đã tin tưởng."
Hai người nói xong đều có chút tán thưởng lẫn nhau, vì có phần tán thưởng này nên khi cậu bịt mắt, Vu Hoàn có chút lo lắng không biết cậu có thật sự nhớ rõ lộ trình hay không.
Nhưng hiển nhiên hắn đã lo lắng dư thừa.
Tạ Bình Qua thật sự nhớ rõ lộ trình, bóng tối cũng không làm mờ cảm giác của cậu, ngược lại khiến cậu càng thêm nhạy bén. Cậu không chỉ có thể cảm nhận được có ai đó đang đứng ở nơi nào đó nhìn mình, thậm chí còn có thể cảm nhận được ác ý và ý tốt của người khác.
Ví dụ như Vu Hoàn sau lưng cậu, rõ ràng là ý tốt; mà sáu vị khách mời phía sau, rõ ràng có hai người có ác ý.
Nhưng điều khiến cậu hơi ngoài ý muốn chính là, trong bốn vị khách mời còn lại, có một người cho cậu cảm giác hơi kỳ quái. Giống như là... Ý tốt, nhưng lại không phải loại ý tốt như Vu Hoàn.
Tạ Bình Qua rất muốn suy nghĩ về nguyên nhân việc này, nhưng đã bắt đầu thời gian tính giờ, cậu chỉ có thể bất đắc dĩ tiến lên phía trước.
Như đã thỏa thuận, cậu tự đi một mình, khi không xác định được phương hướng sẽ dừng lại hỏi Vu Hoàn, nhưng cho đến khi cậu về đến đích, cậu vẫn chưa lần nào dừng lại để hỏi một câu.
Cậu mang bịt mắt mà như không mang, đi trên mặt đất vượt chướng ngại vật mà như đi thảm đỏ.
Vu Hoàn thì tốt hơn, hắn đã biết trước Tạ Bình Qua muốn làm gì, mà những người khác thì hoàn toàn không chuẩn bị sẵn tinh thần nên bị Tạ Bình Qua làm cho chấn động.
Hà Lạc Minh trực tiếp phản đối và nghi ngờ bịt mắt của Tạ Bình Qua có vấn đề, giây tiếp theo liền bị Tạ Bình Qua ném bịt mắt lên mặt hắn, tầm mắt bị che đi.
Nhân viên công tác xem lại đoạn phim được ghi lại, xác nhận nói: "Không có vấn đề gì, cậu ấy đã bịt mắt."
Lời này không làm cho Hà Lạc Minh giảm bớt phẫn nộ, nhưng lại khiến hắn kìm lại phẫn nộ.
Tạ Bình Qua vẫn không thèm phản ứng lại hắn, chỉ chuyển sự chú ý sang bốn khách mời khác.
Dựa theo cảm giác vừa rồi, chỗ ngồi của người kia hẳn là một mình, nếu bọn họ không thay đổi vị trí, vậy ánh mắt kỳ quái mang theo ý tốt, hẳn là...
"Sao vậy?" Tạ Bình Qua nghe thấy mục tiêu bị mình khóa chặt mỉm cười nói, "Bình Qua có gì muốn nói với tôi sao?"