Hàm Ngư sở trường là thù dai được đặc cách thêm vào lớp mầm hoa anh đào, trở thành một học sinh chuyển lớp danh dự.
Con sen của nó rất nghi ngờ, hoàn toàn không hiểu sao thú cưng nhà mình lại có khả năng thành công vào nhóm chuyển lớp, rõ ràng lúc trước cô vội vã xông tới đăng ký, danh sách nhập học đã xếp tới tận ba tháng sau rồi.
Thế mà Hàm Ngư lại dựa vào sở trường “Chơi gì cũng ngu, chỉ thù dai là giỏi”, không những đi cửa sau thành công, còn vì cung cấp manh mối quan trọng mà được miễn học phí.
Bí Đao vỗ đỉnh đầu Hàm Ngư, động viên nó: [Chịu khó học tập ngày một tiến lên, cố gắng để sau này làm một chú chó có ích cho xã hội nha.]
Hàm Ngư nghiêm túc gật đầu, nó vừa mới hoàn thành thuận lợi nhiệm vụ học tập ngày đó, học được cách đi vệ sinh, tò mò hỏi tiền bối Bí Đao: [Thế anh đã trở thành một chú chó có ích cho xã hội chưa?]
Bí Đao rất tự hào, ngẩng đầu cún lông xù, sôi nổi hăng hái nói: [Tất nhiên rồi! Anh đây mỗi tháng đều nhận được tiền lương đó! Không chỉ giúp cậu chủ phát miễn phí bao nhiêu là “áo mưa”, còn nhận việc riêng do cô giáo sắp xếp, kiếm được bao nhiêu là tiền luôn á!]
Mắt cún của Hàm Ngư loé sáng, ngày đầu tiên đến nhà trẻ nó đã nhận ra điểm tốt của tiền rồi, hâm mộ Bí Đao quá à.
[Anh giỏi quá vậy, em cũng muốn có tiền, không những có thể mua những thứ mình thích, còn có thể chia cho bạn nhờ họ giúp em báo thù…]
Bí Đao vội dạy dỗ nó: [Không được gây lộn lung tung đâu đấy.]
Hàm Ngư ngây người, ngơ ngác trả lời: [Em không tính gây lộn đâu, em chỉ định nhờ các bạn giúp em tới cổng nhà ông chú đáng ghét kia tè bậy thui!]
Bí Đao: […]
Ai dây phải nhóc này thì đúng thật sự là quá đen đủi rồi.
Hàm Ngư mặc dù thù dai nhưng phân biệt rõ tốt xấu, nhóc con này suy nghĩ nhạy cảm, ai thật lòng đối xử tốt với nó thì trong thâm tâm nó hiểu rõ.
Ví dụ như con sen nhà nó ôm nó về nhà, dọn cho nó chuồng chó ấm áp, còn mua rất nhiều thức ăn thơm ngon cho nó, nên là cho dù con sen có đánh nó mấy lần để dạy bảo nó lúc làm đổ thùng rác, thì nó vẫn rất thích cô chủ.
Dù sao con sen cũng là người nhà mình, nên phải thương rồi.
Cố Tiểu Khả vừa chải lông cho Hàm Ngư vừa hỏi nó: “Còn nhớ chú ấy túm đoạn nào đuôi của nhóc không?”
Hàm Ngư thoải mái khẽ rên hừ hừ.
[Nhớ ạ, em còn nhớ rõ luôn á!]
[Lúc nhỏ em có nhiều anh chị em lắm, mọi người sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.]
[Nhưng có một ngày á, một ông kia chú tự nhiên tới nhà, chọn tới chọn lui bọn em á…]
Đàn cún Husky cỡ Hàm Ngư đã tới lúc có thể đưa về nhà khác rồi.
Nhóc con không hiểu lắm mấy chuyện này, lúc nó kể lại chuyện còn muốn thừa cơ bày tỏ quan điểm riêng, lén tự khen mình.
[Cuối cùng chú ấy chọn trúng chú cún khoẻ mạnh nhất, thông minh nhất, đáng yêu nhất là em đây!]
Cố Tiểu Khả: “… Sau đấy thì sao?”
Hàm Ngư lắc lắc tai lông, thở phì phì nói: [Chú ấy vuốt lông em, vuốt lông thoải mái lắm, nhưng túm đuôi thì không thích tí nào, đuôi của em bị túm đau ơi là đau ý.]
[Em không thích chú ấy, nên tìm cơ hội lén chuồn đi.]
[Chẳng được bao lâu, chủ nhân em thích nhất đã tới đón em về nhà rồi.]
[Cô chủ ấm áp tốt bụng lắm ấy, em thích cô ấy lắm, dính chặt lên người cô ấy không rời, cho nên cô ấy chỉ đành đưa em về nhà thôi, hì hì~]
[Sau đấy chúng em ở với nhau, trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc mỹ mãn đó~]
Cô sen nuôi Hàm Ngư rất cẩn thẩn, thấy nó ăn thức ăn cho chó ngon lành, đơn giản là tò mò xem thức ăn cho chó có vị thế nào, nên bốc một viên ăn thử.
Thức ăn cho chó ngửi thì rất thơm, cảm giác ăn lại cứng khá giòn nhưng không có vị gì.
Thế nhưng… Từ đấy về sau, mỗi lần Hàm Ngư ăn đều để lại cho cô sen hai viên thức ăn cho chó trong bát, vô cùng đều đặn, chỉ hai viên, sau đó chờ con sen tới ăn.
Cô sen mới đầu chẳng hiểu gì, sau vài lần mới hiểu ý của Hàm Ngư.
Hàm Ngư rất cố chấp, kiên định muốn chia sẻ đồ ăn ngon với con sen, không ăn không về.
Cô sen chỉ đành phối hợp diễn kịch với nó hàng ngày, một lời khó nói hết giả bộ ăn hai viên thức ăn cho chó mà cún cưng cố ý để phần cho mình.
Mỗi khi tới lúc ấy, Hàm Ngư lại nở nụ cười vui mừng, biểu cảm ấy giống hệt như mẹ hiền vậy.
Đối mặt với nhóc Husky nằng nặc đòi mình phải ăn thức ăn cho chó với nó, còn thích tới cửa nhà kẻ thù cố tình tè bậy, cô sen giơ hai tay ra hiệu: ‘Tôi không vui một tí nào hết’.
Cố Tiểu Khả đành câm nín với thú cưng Hàm Ngư này, sau lại hỏi nó: “Cái chú kia lúc ấy có đón anh chị em nào của nhóc không?”
Hàm Ngư ngoan ngoãn trả lời: [Không ạ.]
[Lúc em bị túm đuôi, chỉ sợ người khác không thấy được, không phát hiện ra em tủi thân thế nào, nên vừa khóc vừa gào thét.]
[Em gào to lắm luôn á, thế là, chú kia không ở lại bao lâu thì đi luôn.]
Cố Tiểu Khả xoa đầu cún của Hàm Ngư, cười trêu chọc nhóc: “Em đúng là một chú cún thông minh.”
Hàm Ngư nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt kiêu ngạo lắm luôn.
Cố Tiểu Khả hơi nghi ngờ ông chú sống trong biệt thự số 13 khu 2, luôn cảm thấy ông ta có chỗ nào đó kỳ quái, nhưng lại không nói rõ được, hơn nữa không có chứng cứ, không thể xác nhận ông ta có phải là kẻ tình nghi mà cảnh quan Lưu muốn tìm, cũng chính là [Người trả thù] đã sát hại biết bao cảnh sát đội chống ma tuý không.
Nhưng, so với nghi ngờ ông chú ấy, thật ra thứ Cố Tiểu Khả nghi ngờ nhiều hơn lại chính là căn biệt thự ấy.
Tại sao Thập Ngũ rõ ràng ngửi thấy có mùi máu tươi, sau khi mở cửa lại không phát hiện ra thứ gì?
Có khi nào trong căn biệt thự ấy có bí mật gì chăng?
Tất nhiên cũng không loại trừ các yếu tố như Border Collie lúc ấy còn nhỏ tuổi, năng lực nghiệp vụ chưa đủ tốt, vân vân, nhưng Cố Tiểu Khả không muốn bỏ qua bất cứ manh mối nào.
Cô quyết định đích thân tới nhà thăm dò tình hình kẻ địch.
Hổ Nha tính cách điềm tĩnh đáng tin cậy, Đao Đao khoẻ khoắn nhạy bén và Bí Đao trinh thám, lập thành một phân đội nhỏ hỗ trợ Cố Tiểu Khả, được bố trí ẩn nấp ở 3 hướng cách cổng ra của căn biệt thự số 13 khu 2 không xa.
Nhóm thú cưng yên lặng núp trong bụi cây, kiên nhẫn chờ đợi hiệu lệnh của Cố Tiểu Khả.
Mà bản thân Cố Tiểu Khả lại dẫn theo chú chó có liên quan là Thập Ngũ thông minh, mang hộp đồ nghề, tự nhiên bấm chuông cửa biệt thự.
Sở dĩ chọn Thập Ngũ đi cùng, một là vì nó đã từng cảm thấy sự kỳ lạ của căn biệt thự này, hai là vì Border Collie có IQ cao, đồng thời vô cùng giỏi quan sát sắc mặt, có thể chỉ dựa vào ánh mắt là hiểu được ý của Cố Tiểu Khả.
Chuông cửa vang lên năm sau tiếng, trong nhà cuối cùng cũng vang lên tiếng động.
“Lạch cạch” một tiếng, cửa lớn mở ra, một người đàn ông trung niên khoảng tầm hơn năm mươi tuổi đứng trước mặt Cố Tiểu Khả.
Thân hình ông ta cao lớn, tay chân cường tráng, da hơi trắng, vẻ ngoài đứng đắn, cười lên lộ ra tám cái răng, khí chất nhã nhặn, tạo cho người khác một cảm giác an toàn đáng tin cậy.
“Cho hỏi có chuyện gì sao?” Giọng ông ta chất phác, ngữ khí gần gũi lễ độ, vẻ mặt thoải mái.
“Là thế này.” Cố Tiểu Khả nở nụ cười nghiệp vụ, cố gắng sửa lại tật xấu không thích giao tiếp của mình, thái độ trung thực nói: “Xin hỏi chú có từng nghe nhắc tới nhà trẻ thú cưng đang kinh doanh ở khu 3 không? Tôi là Cố Tiểu Khả, là viện trưởng của nhà trẻ.”
“Tất nhiên là từng nghe tới rồi, nghe danh cô giáo Cố đã lâu, nhà trẻ thú cưng của cô đã nổi tiếng khắp cả tiểu khu này rồi.”
Sau khi người kia nghe xong lời tự giới thiệu của Cố Tiểu Khả thì cười rất nhiệt tình, cũng thân thiện niềm nở giới thiệu mình: “Xin chào, tôi họ Vương, rất vui được làm quen với cô.”
Cố Tiểu Khả nhân tiện hỏi dò: “Xin hỏi trong nhà chú có nuôi thú cưng không?”
Chú Vương hơi ngập ngừng, sau đó gật đầu: “Chỉ nuôi một con nhím, tên là Ăn Vạ.”
Mục tiêu của Cố Tiểu Khả rất rõ ràng, đó là muốn vào trong nhà điều tra.
Cô không tiện tự mình ra tay tránh bứt dây động rừng, cho nên tính để Thập Ngũ hỗ trợ nghe ngóng thông tin.
Nên Cố Tiểu Khả tiếp tục trò chuyện với chú Vương: “Là thế này, nhà trẻ thú cưng chúng tôi định mở rộng lĩnh vực mới, cho nên hôm nay đặc biệt tới đây tặng chú một lần kiểm tra sức khỏe cho thú cưng.”
“Kiểm tra sức khoẻ lần này hoàn toàn miễn phí, tốn không bao nhiêu thời gian, lại có thể giúp chú càng hiểu thêm về tình trạng sức khoẻ của thú cưng nhà mình, tôi còn có thể căn cứ vào kết quả kiểm tra sức khoẻ, đề xuất thêm cho chú về cách nuôi dưỡng khoa học hơn.”
“Xin hỏi, tôi có thể vào nhà kiểm tra sức khỏe cho bé Ăn Vạ nhà chú không?”
Vớ được chuyện tốt kiểm tra sức khỏe miễn phí thế này, con sen thường đều không từ chối, hễ thật lòng yêu quý thú cưng của mình, đều rất quan tâm tới tình trạng sức khoẻ cơ thể của nó, theo nguyên tắc “Có lỗi thì phải sửa, không có lỗi cũng cần cố gắng thêm”, muốn bản thân hiểu biết cách nuôi thú cưng càng nhiều, càng khoa học hơn.
Do đó, từ chối kiên quyết trái lại khiến người ta nghi ngờ.
Nhưng biểu cảm của chú Vương lại có phần do dự.
Cố Tiểu Khả không định cho ông ta cơ hội từ chối, vội nói: “Nếu như giờ chú không tiện, cũng có thể hẹn thời gian chú rảnh tôi lại tới nhà kiểm tra sức khoẻ cho Ăn Vạ.”