Thú Cưng Toàn Tiểu Khu Đều Là Cơ Sở Ngầm Của Tôi

Chương 117



“Được rồi được rồi, cậu hiểu nhầm rồi, tôi không muốn tiền của bọn họ.”

Huân Tiểu Khả vội kéo Bình Đầu Ca, chỉ sợ tên thổ phỉ này hại người.

Bình Đầu Ca kinh ngạc.

[Không muốn lấy tiền vậy cô nhìn chằm chằm vào ví tiền của người ta làm gì?]

Huân Tiểu Khả: “…”

Đôi tình nhân nhỏ đứng đối diện bị Bình Đầu Ca dọa cho toàn thân cứng ngắc.

Người đàn ông vẫn còn sợ hãi, tay phải không tự chủ nắm chặt cái lưng quần của mình, mặt đầy cảnh giác nhìn Huân Tiểu Khả.

Huân Tiểu Khả: “…”

Cô xoa xoa huyệt thái dương, có chút nhọc lòng.

Người phụ nữ cầm ví tiền, sau khi tự mình nộp tiền phạt, cuối cùng cô ta cũng có thể ngẩng đầu làm người trở lại, cười nói với Huân Tiểu Khả: “À…”

“Xin chào, tôi là Hàn Viên, hôm nay cảm ơn cô, ý thức an toàn của chúng tôi kém quá, thiếu chút nữa phạm phải sai lầm lớn.”

“Hmmm… Đám chó cô nuôi đều rất hiểu biết, không biết… tôi có thể nhờ chúng giúp một chuyện được không?”

Người đàn ông sau lưng Hàn Viên nhỏ tiếng lẩm bẩm, “Em nhìn xem quần áo người ta mặc, khuyên tai, đều là hàng cao cấp, nói không chừng cũng phải hơn một trăm nghìn tệ, làm sao có thể để ý đến chút tiền nhỏ của chúng ta…”

Hàn Viên quay lại phía sau chọt chọt vị hôn phu, bảo anh ta im miệng.

“Mặc, mặc dù tiền của chúng tôi có hạn, nhưng nhất định vẫn có thể trả được thù lao.”

“Nếu như không đủ, tôi lại đưa thêm một hộp mật, nhà tôi nuôi ong mật, có rất nhiều mật nguyên chất không pha trộn thêm, có tiền cũng chưa chắc mua được hàng tốt.”

[Gì? Mật ong!?]

Từ đằng sau Huân Tiểu Khả, suy nghĩ của Bình Đầu Ca lóe lên.

[Cô giáo, mọi người đang nói gì vậy, sao tôi lại nghe thấy hai chữ mật ong vậy?]

Ngôn ngữ loài người rõ ràng là nghe không hiểu gì, vậy mà lại biết phát âm của chữ mật ong, đều là tự học thành tài.

Huân Tiểu Khả: “…”

“Cô ấy muốn mời mấy chú chó giúp đỡ.”

[Giúp đỡ? Giúp cái gì?] Bình Đầu Ca mắt sáng lên, [Đánh nhau sao?]

[Tôi phải nói là, đánh nhau vẫn là phải dựa vào Bình Đầu Ca tôi đây…]

Huân Tiểu Khả: “…”

Cô ấn đầu Bình Đầu Ca ra sau, hỏi Hàn Viên: “Giúp gì vậy, cô nói trước xem thế nào.”

Hàn Viên xiết chặt ví tiền trong tay.

“Chuyện là thế này, hai chúng tôi sắp kết hôn nên có mua lại một căn phòng đã qua sử dụng, hai ngày nay đang sửa chữa.”

“Công nhân sửa chữa phát hiện trong nhà rõ ràng là phòng trống, nhưng lại luôn nghe âm thanh leng keng tùng tùng truyền tới…”

“Mọi người tìm kiếm rất lâu đều không tìm thấy rốt cuộc là thứ gì phát ra tiếng kêu.”

“Có người nói, có thể là bị, bị ma ám…”

“Còn nói chúng tôi bị lừa, căn phòng này lúc trước cho thuê, đã từng có một bà lão chết bên trong.”

Huân Tiểu Khả nghe thấy ba từ bị ma ám, trong đầu bắt đầu cuồng loạn, cố gắng giữ tỉnh táo.

“Tôi không biết xem phong thủy, có phải cô tìm sai người rồi không.”

“Không không không,” Hàn Viên vẻ mặt lộ rõ sự mong đợi, “Nghe nói động vật nhỏ có thể nhìn thấy những thứ con người không thấy được.”

“Hôm nay nhìn thấy cô dẫn theo những chú chó kia, con nào cũng rất nhanh nhẹn, vừa nhìn đã thấy rất thông minh, hình như có thể nghe hiểu tiếng người, tựa như có thể kết nối với cô.”

“Tôi đang nghĩ, có thể mời một bé trong đó, lên nhà tôi xem thử.”

“Xem sơ qua, rồi nói với tôi xem bên trong có phải là…. Có thứ đó không…”

“Để tôi an tâm, nếu không tôi không dám vào ở mất.”

Huân Tiểu Khả: “…”

Nội tâm cô bắt đầu đấu tranh.

Hàn Viên nhìn rất đáng thương, cảm giác như suýt chút nữa là quỳ xuống trước Huân Tiểu Khả.

“Chúng tôi đã tìm qua mấy thầy xem phong thủy rồi, cũng tìm qua thầy đồng gì đó rồi, tốn một số tiền lớn, kết quả là không có chút hiệu quả nào, buổi tối vẫn là có âm thanh kỳ quái!”

“Tôi lo lắng chuyện này mà mấy đêm ngủ không yên giấc, hôn phu của tôi chính là vì thấy tôi quá lo âu phiền não, lúc này mới đưa tôi lên núi Khanh Ngọc dạo chơi cho khuây khỏa, kết quả bị các cô bắt lại.”

“Tôi cảm thấy đây nhất định là ý trời.”

“Vừa giáo dục ý thức an toàn kém của chúng tôi, vừa tránh tạo thành sai lầm lớn sau này, còn để chúng tôi thấy được bản lĩnh của bọn thú cưng nhà cô.”’

“Cho nên tôi xin cô, giúp chúng tôi một chút đi mà.”

“Tôi đưa tất cả tiền lương trong thẻ của tôi cho cô, hoặc là cô cứ đưa ra một cái giá, cô thấy như vậy được không?”

Huân Tiểu Khả: “…”

Cô do dự năm giây, cuối cùng thở dài, mềm lòng.

“Được, tôi sẽ đưa tiểu khả ái đi xem một chút, có thu hoạch được gì hay không, thì tôi cũng không dám hứa.”

“Tôi nhiều nhất chỉ có thể nói lại y nguyên cho cô những gì bọn nó nhìn thấy.”

“Vậy tốt quá.” Hàn Viên vui mừng chắp chặt hai tay vào nhau, “Cứ làm theo cô nói.”

“Còn thù lao…”

Huân Tiểu Khả nghiêng đầu nhìn Bình Đầu Ca phía sau, nhanh trí, hỏi Hàn Viên: “Có phải là chỉ cần mấy động vật nhỏ đi cùng là được rồi không, bất luận là động vật nào cũng được?”

Hàn Viên tưởng rằng Huân Tiểu Khả nói là giống chó, vội vàng gật đầu.

“Đúng đúng, đều được, thế giới trong mắt của động vật và loài người khác nhau.”

“Vậy tôi mang nó đi là được rồi.”

Huân Tiểu Khả dịch qua một bước, để Bình Đầu Ca đằng sau lòi ra.

“Nó rất thông minh, mấu chốt là gan lớn, không sợ đánh nhau.”

“Tôi thậm chí còn cảm thấy…. Cho dù là mấy thứ ma quỷ, chỉ cần chọc tới nó, nó cũng có thể đánh cho một trận, hơn nữa còn có thể đánh thắng.”

Bình Đầu Ca ngoẹo đầu: [?]

Huân Tiểu Khả hỏi hai người Hàn Viên, “Các cô thấy được không?”

Hàn Viên chần chừ một lúc, nghĩ đến vừa rồi khi bị con chồn mật này chặn đường, cảm giác lành lạnh sau lưng, nhưng vẫn gật đầu.

“Còn thù lao” Huân Tiểu Khả cười, “Tôi không cần tiền của các cô, coi như là quà tân hôn tôi tặng hai người.”

“Chỉ là mật ong cô nói kia, tôi thì không cần thù lao, nhưng tên nhóc này không thể làm không công.”

“Nó hẳn là sẽ rất thích mật ong nhà cô, cô làm cho nó một hộp, nó có thể giúp cô chinh phục cả tinh thần đại hải.”

Hai người Hàn Viên: “…”

Chúng tôi ít đọc sách, cô đừng lừa chúng tôi.

Huân Tiểu Khả ngồi xổm xuống bên cạnh Bình Đầu Ca giải thích mấy câu, ánh mắt Bình Đầu Ca vừa đen vừa sáng, đâm vào hai người Hàn Viên ánh mắt có chút đau đớn, trong lòng hơi hoảng.

Huân Tiểu Khả và Hàn Viên hẹn xong thời gian địa điểm ngày mai gặp mặt, sau khi chia tay thì cùng Bình Đầu Ca trở về sơn trang.

Lúc đi về, Mạc Thần Trạch đang thu dọn hành lý.

“Sáng mai anh phải đi Châu Âu một chuyến.”

“Lúc trước em có nói với anh, Tô Ly có tin tức mới, nhưng em lại không dám đi, vì sợ kết quả không tốt.”

“Như vầy đi, chờ anh về,” Mạc Thần Trạch xoa xoa đầu Huân Tiểu Khả, “Chúng ta cùng nhau đối mặt.”

“Ừm, được,” Huân Tiểu Khả gật đầu nhìn Mạc Thần Trạch, màu sắc đồng tử rất thẫm, cam kết, “Sau này có chuyện gì em đều sẽ nói với anh đầu tiên, không gạt anh nữa.”

Mạc Thần Trạch nhìn gương mặt thành thật của Huân Tiểu Khả, mềm lòng một cách lạ lùng.

Huân Tiểu khả chủ động khai báo, “Ngày mai em đến nhà Hàn Viên xem thử, có điều anh đừng lo lắng, em nghe qua âm thanh mà cô ấy kể, cảm giác giống như tiếng chuột kêu.”

“Ừm, trong lòng em hiểu rõ là được,” Mạc Thần Trạch đi đến bên cạnh Huân Tiểu Khả, cúi đầu hôn lên trán cô, “Lần này anh đi công tác có thể kéo dài 3 đến 5 ngày.”

Huân Tiểu Khả sợ run lên, “Lâu, lâu như vậy à?”

“Công ty xảy ra một chút chuyện,” Mạc Thần Trạch đành cười trừ, “Nhất định phải đích thân anh đi xử lý, nếu không anh cũng chẳng muốn đi.”

“Vậy…” Huân Tiểu Khả chán nản nói, “Vậy thì quả thật không có cách nào.”

“Anh sẽ sớm xử lý xong rồi về liền.” Mạc Thần Trạch nhẹ giọng nói: “Anh để Hổ Nha ở lại với em.”

“Ừm, được.” Huân Tiểu Khả gật đầu, “Từ lúc chúng ta gặp lại, dường như mỗi ngày đều có thể gặp mặt, bất tri bất giác em thành quen rồi. Thật ra anh bận rộn như vậy, thời gian đều là sắp xếp mà ra, sao có thể ở cạnh em mỗi ngày được, là em quá tham lam…”

Mạc Thần Trạch nghe Huân Tiểu Khả nói những lời “hòa nhã lịch sự” như vậy, cảm thấy rất đau lòng.

“Lại nói những lời này, em muốn bắt nạt anh thì phải.”

“Không có.” Huân Tiểu khả lắc đầu, “Em không có bắt nạt anh.”

Âm thanh rất nhẹ, ngữ khí kiên định.

“Ồ?” Mạc Thần Trạch ngớ ra, hít sâu một chút, cúi đầu nói nhỏ bên tai Huân Tiểu khả mấy câu sến sẩm, cười nhẹ, “Như vầy cũng không tính là bắt nạt?”

Huân Tiểu Khả bị mấy lời thầm thì của anh làm cho ho sặc sụa không ngừng, tai đột nhiên đỏ lên.

Thế mà Mạc Thần Trạch vẫn không dễ dàng bỏ qua cho cô, “Trò ghép hình anh đặc biệt đưa cho em đâu rồi? Sao chẳng thấy em lấy ra lắp bao giờ vậy.”

Huân Tiểu Khả căn bản chưa ghép xong, vừa nghĩ đến tư thế của hai người trên bức tranh kia đã thấy xấu hổ.

Tự mình vẽ đồng nhân của chính mình, hành động này cũng quá làm người ta hít thở không thông rồi.

Mạc Thần Trạch lại mặt dày không ngại ngùng gì.

“Có phải là không thích không? Vậy anh vẽ lại bức khác.”

“Đúng lúc gần đây lại có linh cảm mới.”

“Thật ra không chỉ có thể làm thành tranh ghép, ly nước, chìa khóa, móc khóa, gấu bông, ốp điện thoại di động gì đó, đều có thể làm một bộ.”

Huân Tiểu Khả đơn thuần chỉ là tưởng tượng cái hình ảnh kia một chút, mặt đã bắt đầu đỏ lên.

Không chỉ có hình đồng nhân, còn muốn các vật xung quanh mình, cứu mạng.

“Sao vậy, hai ta dùng đồ đôi, em không thích à?”

Mạc Thần Trạch khom người, nhìn Huân Tiểu Khả, đột nhiên cười một tiếng, “Hay là em muốn tự mình thiết kế?”

“Không không không, thẩm mỹ em có hạn, không thiết kế ra được.”

Huân Tiểu Khả lắc đầu điên cuồng, ngượng đến mức muốn đội quần.

“Vậy vẫn cứ là để anh thiết kế vậy.”

Mạc Thần Trạch khóe miệng hơi nâng lên, dịu dàng nhìn Huân Tiểu Khả, động tác tiếp theo lại càng khiến người ta nghẹt thở.

“Sau khi làm xong gửi cho tất cả bạn bè thân thích, nhiều người vẫn không biết chúng ta ở bên nhau, vừa hay mượn cớ thông báo một loạt.”

Huân Tiểu Khả trợn to đôi mắt, chỉ cảm thấy bạn trai nhà mình có phải điên rồi không.

Nhưng cô không muốn đả kích Mạc Thần Trạch, nên chỉ thử dò xét nói: “Có phải là quá phô trương rồi không, chúng ta đóng kín cửa tự mình thưởng thức là được rồi, đừng, đừng có gửi ra xung quanh có được không?”

Đơn thuần chỉ là suy nghĩ thôi đã ngượng rồi, chứ đừng nói đến thao tác thực tế.

Thấy đã đạt được mục tiêu, Mạc Thần Trạch nheo mắt cười, đổi đề tài nói: “Vậy được, nghe em hết, hai ta dùng đồ đôi với nhau thôi.”

Huân Tiểu Khả thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu anh đã nhường một bước lớn như vậy…”

“Thiên hạ đệ nhất thảm” à không, là “thiên hạ đệ nhất mặt dày” bắt đầu ác ý bán thảm.

“Có phải là em nên thưởng cho anh chút gì đó để an ủi không?”

“Anh muốn cái gì?”

“Em nói thử xem?” Mạc Thần Trạch nhỏ giọng cười: “Em cảm thấy anh muốn gì nhất?”

Mặt Huân Tiểu Khả đỏ đỏ.

“Ô?” Mạc Thần Trạch tiến lại gần, cong môi, “Nghĩ đến cái gì rồi? Mà mặt đỏ như vậy.”

Huân Tiểu Khả không nói gì, nhìn Mạc Thần Trạch xin tha.

Mạc Thần Trạch cười một tiếng, bỉ ổi vô sỉ nghiêm túc nói:

“Thứ anh muốn nhất là ….”

“Lúc anh đi công tác em ăn nhiều cơm, ngủ thật ngon, chú ý an toàn.”

“Em cũng đừng hiểu lầm.”

Mặt Huân Tiểu Khả càng đỏ hơn.

“Được rồi, không trêu em nữa.” Mạc Thần Trạch cười đứng dậy, tiếp tục chuẩn bị thu dọn hành lý.

Đột nhiên mặt biến sắc.

Mạc Thần Trạch đè huyệt thái dương bất dắc dĩ cúi đầu cười một cái, những lời này… Ngay cả bản thân anh cũng có chút nói không nên lời.

Có điều…

“Cái đó, vốn ý của anh không phải như vậy, đều là bị ép buộc đấy.”

Mạc Thần Trạch khom người, nói nhỏ bên tai Huân Tiểu Khả:  “Người yêu ở ngay bên cạnh, không làm chút chuyện thì là không bình thường, hay là tối nay hai đứa mình động phòng? Anh nhất định biểu hiện như hổ báo.”

Mặt của Huân Tiểu Khả lại càng đỏ thêm một chút, đỏ toàn bộ.

Gì chứ, anh mà thật sự không có ý đó, em đi bằng đầu luôn ấy!!!!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv