Có lẽ, tin tức tối nay thu được từ Thu Phỉ đã có ảnh hưởng rất lớn tới Khâu Trừng khiến cô mơ về giữa mùa hè năm 2010 kia.
Với tư cách là một người ngoài cuộc trong suốt, cô đã tận mắt chứng kiến cuộc xung đột giữa cô và Thu Trình năm đó.
Trong cái nóng như thiêu như đốt của buổi trưa hè, cô đứng bên đường sau khi vừa cãi nhau với anh, vì anh sống chết cũng không chịu học lái xe, bất mãn bĩu môi.
Thu Trình đi mua nước đá, mở nắp chai và đưa cho cô, nhưng cô ấy lại không chịu uống.
Anh đưa tay kéo ngón tay của cô, nhưng cũng bị cô hất tay ra.
“Quả cam nhỏ, đừng tức giận nữa.” Anh hạ thấp tư thế, nghiêm túc dỗ dành cô.
Cô thờ ơ đối với sự dỗ dành của anh, quay đầu mà đi về phía trước, Thu Trình yên lặng đi theo sau cô.
Sau khi đi được một đoạn, cô đột nhiên dừng lại, xoay người hỏi anh: “Tại sao anh không học lái xe?”
Anh thảnh nhiên nói: “Không thích, không có hứng thú, chỉ lãng phí thời gian.”
Cô trợn to mắt, càng thêm tức giận, “Anh có thể nói lí do nào khác cho có lệ hơn không?”
Thu Trình không giải thích gì thêm, chỉ ôn tồn nói: “Quả cam nhỏ, cái gì anh cũng đều có thể đáp ứng em, nhưng chuyện này thì không được.”
Cô cao giọng và cố ý nói: “Em muốn anh phải đáp ứng em chuyện này.”
“Thật xin lỗi, anh không làm được.”
Chỉ là học lái xe mà thôi, có cái gì mà không làm được chứ.
Khi đó Khâu Trừng căn bản không thể lý giải nổi, cũng không đứng ở góc độ của anh để tự hỏi về vấn đề này một cách nghiêm túc, cô bị anh chiều hư, không biết kiêng kị gì, chỉ biết vô cớ giận dỗi anh.
“Rốt cuộc là bởi vì cái gì?” cô một chút cũng không tin cái lý do ngu ngốc kia, nhất định muốn hỏi nguyên nhân thật sự.
“Chính là không muốn học, lãng phí thời gian.” Anh vẫn dùng lý do cũ để thoái thác.
Cô thật sự tức giận, nhanh chóng cách xa anh, còn ra lệnh cho anh: “Đừng đi theo tôi, tôi ghét anh.”
Chai nước đá bị anh nắm đến hơi biến dạng.
Cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng trong mắt cậu bé.
Quả cam nhỏ không thể chán ghét anh.
Trong hai ba bước, anh đã đuổi kịp cô, nắm lấy cổ tay của cô kéo trở về.
Khâu Trừng không kiểm soát được cơ thể, và ngã vào vòng tay anh.
Anh gắt gao ôm lấy cô, cánh tay khóa chặt cô, khiến cô không thể nào động đậy.
Giọng nói của anh rất nhỏ, giống như ở bên tai cô thì thầm ngữ khí ủy khuất lại bất an: “Đừng ghét anh.”
Vốn dĩ Khâu Trừng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn cô cãi nhau với anh mà không thể làm gì, đột nhiên cô thực sự cảm thấy rằng vào lúc này cô đang được anh ôm vào.
Cái ôm ấm áp vững chãi của anh, khiến cô dễ dàng buông bỏ phòng bị trong giấc mơ.
Đã lâu lắm rồi mới có một nơi mà cô có thể tạm thời trút bỏ gánh nặng và dễ thở.
Nhưng cô vẫn còn nhớ rõ, mình đã từng đâm sâu vào nỗi đau trong tim anh bởi vì sự thiếu hiểu biết của mình.
“Thu Trình lúc đó có mặt ở hiện trường, tận mắt chứng kiến cha mẹ mình xảy ra chuyện.”
Lời nói của bà nội anh một lần nữa lại vang lên, giống như ma chú, không có cách nào biến mất, không ngừng tra tấn cô.
Khâu Trừng áy náy và khổ sở mà khóc ở trong lòng ngực anh, hết lần này đến lần khác xin lỗi anh.
“Thật xin lỗi anh Trình, thật xin lỗi.”
Cô không hề biết rằng mình đang nói mê.
Cô gọi anh là: “ Anh Trình”, đây là lần đầu tiên cô gọi anh là “Anh Trình” từ khi họ gặp lại nhau.
Trái tim Thu Trình như muốn nổ tung qua khoang ngực trái.
Trong lòng anh mừng rỡ như điên, nhưng đồng thời cũng bởi vì cô ở đang khóc nức nở trong giấc mơ của mình mà nhăn mày.
Anh không biết cô nhớ tới chuyện cũ gì, ánh mắt anh thương tiếc mà nhìn cô, dùng giọng điệu rất dịu dàng mà đáp lại cô: “Em có thể làm gì có lỗi với anh?”
Không có gì phải hối tiếc, quả cam nhỏ.
Thu Trình ôm cô và ngồi ngư vậy cho đến gần sáng trong phòng khách.
Vẫn không nhúc nhích, không chịu buông tay, thậm chí không muốn buông cô xuống.
Khâu Trừng thật sự bởi vì thể xác và tinh thần đều mệt nên ngủ rất trầm, và không hề hay biết về cái ôm của anh.
Cho đến khi sắc trời trắng bệch, anh mới ôm cô đứng dậy, đi từng bước một đến phòng ngủ của anh, lưu luyến đem cô đặt trên giường, đắp chăn cho cô, điều chỉnh nhiệt đọ của máy điều hòa.
Anh đi rửa mặt, làm cơm sáng, chờ cô tỉnh lại.
Khung cảnh ấm áp như vậy, trước đây chỉ có trong giấc mộng của anh.
Nhưng cuối cùng, anh cũng không đợi cô tỉnh lại rồi ra ngoài.
Thu Trình phải công tác vài ngày, tham gia một hội thảo học thuật.
Anh trở lại phòng ngủ và liếc nhìn cô trước khi rời đi.
Rõ ràng là một cô gái rất cao, nhưng khi ngủ lại thích cuộn tròn lại, nhìn như một quả bóng nhỏ vậy.
Cô ôm chăn trong ngực, nằm nghiêng người, dựa vào bên cạnh giường.
Chỉ cần động đậy là có thể rơi xuống giường.
Thu Trình không yên tâm mà đi vào, ôm cô đặt vào giữa giường.
Anh nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc buông xuống khuôn mặt cô, đầu ngón tay bị những sợi tóc dài mềm mại lướt qua, khiến tim anh không khỏi gợn sóng.
Cuối cùng anh thu tay lại, nắm chặt, khắc chế mà rời đi.
Khâu Trừng cảm thấy giấc ngủ này ngủ đến an ổn.
Khi cô tỉnh dậy, trời đã sáng.
Vừa mới tỉnh ngủ đại não còn ở trạng thái mơ hồ, cũng không phát hiện có điểm nào không đúng.
Cho đến khi Khâu Trừng nhìn chằm chằm vào chiếc đèn treo xa lạ trong phòng, chậm chạp suy nghĩ.
Cô đột nhiên ngồi dậy, cúi đầu nhìn mắt cái ở trên người bị tử, lại nhìn quanh bốn phía của gian phòng ngủ.
Cô căn bản là không quen.
Khâu Trừng lập tức luống cuống tay chân xuống giường, với tay lấy di động trên tủ đầu giường.
Trong chớp mắt màn hình di động sáng lên kia, Khâu Trừng liền thấy tin nhắn của Thu Trình gửi cho cô trên We Chat vào ba tiếng trước.
Qc: “Tối hôm qua, sau khi trở về thấy em ngủ quên nên anh không nỡ gọi em dậy, nên để em ngủ ở nhà anh. Anh phải đi Nam Thành để tham dự hội thảo, anh đang trên đường đi rồi, ngày mùng 01 tháng 09 anh sẽ về.”
Qc: “ Anh để phần ăn sáng cho em, nhớ phải ăn đấy nhé.”
Qc: “Anh không cầm chìa khóa mà anh đặt trên ngăn tủ ở huyền quang, em khóa cửa rồi mang về nhà em cất đi, khi anh trở lại sẽ tìm em lấy sau.”
Tay nhanh hơn não Khâu Trừng trả lời anh: “ Vâng.”
Sau khi trả lời xong, cô mới cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Tối hôm qua anh nói là anh không có chìa khóa, bảo cô ở nhà anh chờ anh trở lại thì hãy đi.
Nhưng sau đó cô ngủ rồi, chưa mở cửa cho anh, vậy anh vào bằng cách nào?
Rất nhanh, Khâu Trừng lại gửi cho anh một tin nhắn: “ Tối hôm qua anh làm thế nào vào được nhà? không phải anh không có chìa khóa nhà sao?”
Chẳng lẽ lí do anh không mang theo chìa khóa chỉ là để lừa cô, như vậy cũng quá vô lý đi.
Chắc anh đang ở trên máy bay, nên Thu Trình không lập tức trả lời cô.
Khâu Trừng cũng không cầm di động để chờ tin nhắn trả lời của anh.
Cô ra khỏi phòng ngủ, dựa theo lời dặn dò của anh mà ăn bữa sáng, và cầm chén đũa rửa sạch.
Sau đó, cô cầm chìa khóa nhà anh và đi về nhà tắm rửa, lúc này cô mới nhận được tin nhắn thoại của anh trên We Chat.
Khâu Trừng khóa cửa nhà anh lại, vừa hướng nhà mình đi về vừa mở tin nhắn lên nghe.
Giọng nói nhẹ nhàng, trầm thấp của người đàn ông truyền tới: “Anh cũng đang muốn hỏi em về chuyện này, tối hôm qua em có mở cửa không mà sao lúc anh về đến nhà thì thấy cửa khép hờ.”
Khâu Trừng nhíu mày, lập tức trả lời anh: “Em không mở cửa, khi anh nói với em là em ở nhà anh chờ anh trở lại thì em còn chưa đi tới cửa, như thế nào lại cửa lại mở hé ra được?”
Thu Trình lại gửi tin nhắn thoại đến: “Vậy có thể là khi anh đưa bà nội về không đóng chặt cửa, em cũng không phát hiện.”
Giống như là anh mới gọi được taxi đến đón, trước khi tin nhắn kết thúc Khâu Trừng còn nghe thấy anh nói: “Tài xế, tới khách sạn Vạn Đằng.”
Khâu Trừng nhíu chặt mày, nghĩ đến việc cửa đóng không chặt mà sợ hãi.
May mắn là tình hình trị an ở cái tiểu khu này không tồi, những người không rõ thân phận thì không trà trộn vào tiểu khu này được.
Cô nhấn mật mã mở, mới thay dép ở huyền quan xong thì lại nhận được tin nhắn thoại của Thu Trình gửi tới.
“Một mình em ở nhà thì nhất định phải kiểm tra xem cửa đã đóng chặt hay chưa nhé.”
Khâu Trừng trả lời: “Vâng.”
Ngay sau đó lại nói: “ thôi, anh bận gì thì làm đi.”
Gửi tin nhắn xong Khâu Trừng liền cầm quần áo đi tắm.
Đến khi cô rảnh rỗi, mới cầm lấy di động liền thấy tin nhắn trả lời của Thu Trình Trên We Chat mấy tiếng trước.
Qc: “Anh không bận.”
Khâu Trừng: “…”
Đã qua mấy tiếng đồng hồ, giờ mới trả lời tin nhắn của anh thì có lẽ là không cần thiết.
Khâu Trừng liền không trả lời lại anh, cuộc nói chuyện phiếm một cách tùy này cứ thế mà kết thúc.
Hôm nay không có lịch quay chụp, Khâu Trừng nằm lười ở trong nhà.
Cũng bởi vì nhàn rỗi, cô không khỏi nhớ tới sự việc tối hôm qua.
Về chú cá vàng nhỏ.
Về canh bổ dưỡng dạ dày.
Anh không đánh thức cô để cô về nhà mình ngủ, ngược lại, lại ôm cô đi phòng ngủ của anh, còn chuẩn bị bữa sáng.
Thậm chí sớm hơn nữa.
Anh chủ động để cô tựa vào vai mình trong rạp chiếu phim.
Đêm đó có lẽ anh vẫn luôn chờ ở bên ngoài trang viên biệt thự Cẩm Uyển không rời đi.
Anh đích thân mời cô đến dự sinh nhật.
Anh “tiện đường” đưa cô đi studio.
Khâu Trừng không muốn nghĩ đến điều đó.
Nhưng càng nghĩ cô càng không thể tránh tiếp cận không suy đoán đến hướng đó.
Bởi vì các loại biểu hiện của anh ấy có vẻ là hành vi chuẩn mực của một quý ông nhưng nghiêm túc mà nghĩ lại, lại phát hiện khắp nơi đều lộ ra hơi thở của sự ái muội.
Trong lúc nhất thời, Khâu Trừng trong lòng sinh ra một ý nghĩ.
Cô muốn cắt đứt mối quan hệ hợp tác này với anh ta và vạch ra một ranh giới rõ ràng.
Cô tâm loạn như ma vỗ về con khủng long nhỏ mà anh gắp được trong máy gắp thú khi đó cho cô, sau đó đem con thú bông ném tới bên cạnh, chạm vào điện thoại và bắt đầu chơi một trò chơi trên di động, hy vọng tìm thấy một khoảnh khắc bình yên trong game.
Ngày hôm sau.
Ở phim trường Khâu Trừng gặp lại Đường Vân Thanh.
Lần này không phải hai người chụp chung, mà sẽ lần lượt sử dụng chung một studio.
Đường Vân Thanh chụp trước, khi Khâu Trừng đến cô ấy đã chụp được một nửa.
Vốn dĩ trong vòng một giờ là đủ để hoàn thành các nhóm ảnh còn lại, nhưng Đường Vân Thanh lại tìm cách gây phiền phức, đôi khi cô ấy phải trang điểm lại, một lát lại muốn nghỉ ngơi, lúc khác lại nói ảnh chụp không đẹp, phải chụp lại lần nữa.
Sau gần ba giờ đồng hồ, phần của cô ấy còn chưa chụp xong.
Mà trong lúc Đường Vân Thanh làm khó, ông chủ trong tin đồn của cô ta Tấn tổng Tấn Dịch Chú đột nhiên tới studio.
Tấn Dịch Chú đúng lúc đi ngang qua đây, đột nhiên nhớ tới hai ngày trước Đường Vân Thanh nhắc tới rằng cô hôm nay sẽ quay chụp tại đây, nên nhất thời hứng khởi tiến vào nhìn xem.
Kỳ thật căn bản anh ta không rõ ràng lắm Đường Vân Thanh quay chụp thời gian cụ thể là vào lúc nào, anh chỉ là tùy hứng đi vào muốn xem một chút mà thôi.
Khi Tấn Dịch Chú bước vào cửa mà không gây ra tiếng động gì, hai nhân viên quay lưng về phía anh ta đang bí mật nói chuyện phiếm.
“Đường Vân Thanh hôm nay làm sao vậy nhỉ, so với bình thường còn phiền hơn, cô ta tra tấn tất cả mọi người ở hiện trường, Khâu Trừng đã đợi hai giờ đồng hồ.”
“Ai biết được, có lẽ cô ta cảm thấy tốt hơn khi hành hạ người khác. Nhưng nói về điều này, Khâu Trừng tính tình thật tốt, đều không lấy làm tức giận, nếu là bất kỳ người mẫu nào khác, ít nhiều đều sẽ phàn nàn ở một mức độ nào đó, nhưng cô ấy chỉ ngồi ở bên cạnh chơi game giết thời gian, chờ đến lượt mình quay chụp.”
“Khâu Trừng thật sự là một người đẹp có trái tim nhân hậu, cô ấy xinh đẹp còn không làm trò, lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy, tôi đã nghĩ rằng cô ấy quá xinh đẹp và hung dữ, người như vậy thì sẽ rất cao quý và lạnh lùng, tôi cũng không dám nói chuyện cùng cô ấy, tôi nghĩ rằng mắt cô ấy cao hơn đầu nên sẽ coi thường chúng ta. Tôi không ngờ rằng cô ấy có tính khí siêu tốt, và cô ấy chưa bao giờ tranh chấp với mọi người vì khi làm việc cô ấy rất hợp tác.”
“Hơn nữa cô ấy còn rất chu đáo, đến thời gian ăn cơm nếu chưa quay chụp xong cô ấy sẽ đặt cơm cho mọi người, và đôi khi cô ấy sẽ mua trà sữa cùng cà phê mời mọi người uống.”
“Ừm, thật ra cô ấy được cử đến để được mọi người ngưỡng mộ mà thôi, một cô gái tận tâm và xinh đẹp, cô ấy nên tới Bá Nhạc để mọi người đều biết đến, cho dù cô ấy chỉ cần lộ mặt trên màn hình, chỉ bằng vẻ bề ngoài của cô ấy cũng có thể đánh bại những tiểu hoa đán đó.”
Tấn Dịch Chú rất hứng thú mà yên lặng nghe hai cô gái nói chuyện phiếm, thậm chí còn rất tò mò về cô người mẫu nhỏ mà họ gọi là “Khâu Trừng” kia.
Anh rất muốn tận mắt nhìn thấy Khâu trừng, người đã được nhân viên khen hết lời này là người trông như thế nào.
Anh nhấc chân, và tiếp tục hướng vào phòng thu.
Lúc này, hai cô gái vừa lén lút buôn chuyện mới phát hiện ra Tấn Dịch Chú, lo lắng đến mức run rẩy trong giây lát, sau khi hét lên “Tấn tổng” thì nhanh chóng chạy đi.
Khâu Trừng không biết gì về những chuyện này.
Cô đã thay quần áo và trang điểm rồi.
Vì váy hôm nay có cổ chữ V, nên mái tóc dài của cô được nhà tạo mẫu tóc tết thành một búi tóc hơi lười, để lộ hoàn toàn phần gáy và sau lưng.
Lúc này, trên vai cô đang khoác áo khoác của chính mình, ngồi ở trong một góc cầm di động chơi game.
Tuy rằng cô giấu mình ở nơi kín đáo nhất, nhưng cô ấy như được sinh ra là để hấp dẫn sự chú ý của mọi người trong vô thức.
Cho dù cô ấy không làm gì, chỉ yên tĩnh ngồi đó.
Tựa như hai cô gái lúc nãy nói vậy, vẻ đẹp của cô rất có tính hủy diệt, rất bắt mắt khiến cô ấy không thể che giấu.
Sau khi Tấn Dịch Chú bước vào, anh gần như không phải tìm kiếm, chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra cô.
Lúc này nhân vật trong trò chơi của cô vừa bị một tay súng bắn tỉa, bắn vào đầu.
Khâu Trừng bất giác nhíu mày, cúi đầu quan sát đối thủ, nhưng kẻ giết cô cũng bị người khác bắn vào đầu trong giây tiếp theo.
Khâu Trừng trở nên vui vẻ.
Lông mày và mắt cô ấy hơi cong lên, khóe miệng cô khẽ nở một nụ cười nhạt.
Ngón tay trắng nõn thon dài, ở trên màn hình di động chọc chọc, nhưng động tác tùy ý, tự nhiên lại luôn có loại gợi cảm câu người.
Tấn Dịch Chú vừa rồi chỉ nghe từ miệng người khác rằng cô ấy xinh đẹp, cao quý và quyến rũ, lúc này anh tận mắt nhìn thấy, đột nhiên những lời miêu tả đó thật nhàm chán và nhạt nhẽo.
Anh không khỏi nghĩ, làm sao lại có một người phụ nữ quyến rũ trong từng cái nhăn mày và nụ cười như thế, giống hệt như trong cổ thư đã miêu tả: “tay như nhu đề, da như ngưng chi, trán ve mày ngài, xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề.”
Tấn Dịch Chú vừa tới phòng thu, Đường Vân Thanh cũng không hành hạ người khác nữa, ngoan ngoãn nhanh chóng hoàn thành bộ cuối cùng, sau đó lon ton chạy về phía Tấn Dịch Chú.
“Anh Dịch Chú, sao anh lại ở đây?”
Khâu Trừng đã cất điện thoại di động của mình đi, và đang được một chuyên gia hóa trang trang điểm.
Tấn Dịch Chú thu hồi tầm mắt như không có chuyện gì xảy ra, nhìn xuống Đường Vân Thanh với nụ cười trong mắt, thản nhiên nói: “Đương nhiên là tới thăm em.”
Đường Vân Thanh mím môi cười, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô ôm cánh tay Tấn Dịch Chú, ngữ khí vui vẻ mà nói: “Em đói quá, chúng ta đi ăn cơm tối đi, anh Dịch Chú.”
Vào lúc Đường Vân Thanh ôm cánh tay anh và quay lại, Tấn Dịch Chú lại giả vờ lơ đãng mà nhìn về phía Khâu Trừng.
Khâu Trừng đã đứng dậy, cởi áo khoác ở trên người ra, chuẩn bị đi quay chụp.
Quay lưng về phía này, cô ấy đang mặc một chiếc váy thắt eo cổ chữ V màu đỏ rượu, chiếc váy dài đến đầu gối, để lộ bắp chân săn chắc và thon thả của cô.
Vì đường viền cổ áo phía sau là chữ V sâu, nên hai chiếc xương bướm của cô thấp thoáng ở viền cổ áo, sống lưng lộ ra ngoài không khí mượt mà gợi cảm.
Chỉ nhìn từ phía sau thôi cũng khiến cho Tấn Dịch Chú cảm thấy cô vừa trong sáng cũng dâm đãng đến tột độ.
“Được.”
Tấn Dịch Chú không chút để ý trả lời Đường Vân Thanh, đồng thời, ánh mắt của anh ra tự nhiên lướt qua bóng đỏ động lòng người kia.
Khâu Trừng.
Thật là một sự khác biệt.
Tấn Dịch Chú cong môi.