Y không nghĩ tới Lý Doanh có thể làm ra những chuyện như này.
Đêm qua y gọi Lý Doanh đến Triều Dương cung nên cho dù có người muốn đưa tấu chương về việc Trương Tư Vĩnh cướp đoạt đồ gốm thì chắc chắn lúc đó vẫn chưa kịp đưa đến.
Sáng sớm hôm nay, y kéo Lý Doanh tới đó, thời gian từ lúc đề nghị bắn chết Trương Tư Vĩnh, đến việc Lý Doanh mở miệng đồng ý cũng rất ngắn.
Nhưng hắn vẫn có thể ứng phó rất nhanh.
Không bắn chết được thì vung đao chặt tay Trương Tư Vĩnh, còn đến mức ép Vũ Hầu không thể không tự tay giết con, mỗi một chuyện làm ra đều vô cùng ác độc, khôn khéo.
Mà Lý Doanh căn bản không có nhiều thời gian suy nghĩ kỹ lưỡng những chuyện này, cân nhắc giữa lợi và hại thì cứ như chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng cũng cực kỳ giống như đã có sắp xếp tỉ mỉ.
Hắn đúng là đế vương trời sinh.
Trong nháy mắt làm cho người khác mất đi can đảm.
Vân Thanh Từ cảm thấy nực cười, bản thân thật là nực cười.
Vậy mà kiếp trước còn vọng tưởng kiểm soát Lý Doanh trong tay, nam nhân như vậy, há có thể dễ dàng khống chế như người thường.
Âu cũng là đáng đời, rơi vào kết cục như vậy.
Nhưng cùng lúc đó, lại có một cảm xúc mãnh liệt dâng lên trong lòng, giống như là nỗi hận, cũng giống như sự không cam lòng, dựa vào cái gì, y phải bị Lý Doanh đùa bỡn trong tay?
"Ngài thật sự có tim sao?" Y chần chờ cùng dò xét, giữa mày lại tràn đầy mỉa mai lạnh nhạt.
Lý Doanh cười khổ, chậm rãi tựa vào vách xe ngựa, hắn ngẩng đầu lên, cằm nối với đường cổ thon dài, nhìn từ bên cạnh, yết hầu nhô lên phác họa ra đường cong đẹp đẽ.
Khối lồi lên lăn lên lăn xuống, rồi lại trở về vị trí cũ.
Lý Doanh nói: "Có phải bây giờ ta làm gì cũng là sai phải không?"
Vân Thanh Từ có chút ngoài ý muốn.
"Sao lại vậy được." Y nói, "Ngài là thiên tử, tất nhiên làm gì cũng đúng."
Lý Doanh hình như rất mệt mỏi, hắn mở mắt ra, ngay từ đầu, chỉ lẳng lặng nhìn nóc xe, không biết đang suy nghĩ cái gì, một lát sau, hắn nghiêng đầu nhìn Vân Thanh Từ.
Ánh mắt như vậy, Vân Thanh Từ rất quen thuộc.
Rất nhiều năm sau này, Lý Doanh thường cũng xuyên nhìn y như vậy, trong con ngươi như xen lẫn dịu dàng và quyến luyến vô hạn, cũng giống như là khổ sở và gian nan mãnh liệt khó nói thành lời.
Hắn chỉ cần lẳng lặng nhìn Vân Thanh Từ là sẽ nhận được cái ôm ấm áp cùng sự an ủi, sau đó hắn sẽ thở dài một hơi, giống như rất thâm tình ôm chặt Vân Thanh Từ vào lòng.
Trong những năm đó, Vân Thanh Từ vẫn luôn chờ đợi.
Chờ đợi hắn giống như khi mới thành thân, giãi bày nội tâm và chia sẻ mọi thứ.
Sự mỉa mai trên mặt Vân Thanh Từ càng đậm.
Y cuối cùng cũng hiểu được vì sao Lý Doanh lại nhìn y như vậy, bởi vì y yêu hắn, hắn chỉ cần tỏ vẻ như vậy thì Vân Thanh Từ sẽ cảm thấy đau lòng, sau đó sẽ ngoan ngoãn, hiểu cho hắn, an ủi hắn.
Hắn cần Vân Thanh Từ làm một hoàng hậu có tài có đức, một người khôn khéo, không khoa tay múa chân với hắn, cũng là một công cụ hình người không vọng tưởng khống chế hắn.
Vân Thanh Từ không muốn chỉ đơn thuần đóng vai một công cụ hình người, y là một tên tham lam, cho đi phải được nhận lại, yêu thì muốn được yêu, chết cũng muốn kéo theo người đệm lưng.
Chính vì thế mà Lý Doanh đã ra tay với y.
Vân Thanh Từ lạnh lùng quay mặt đi.
Lý Doanh trước mặt không phải Lý Doanh kiếp trước, y không muốn đem nỗi hận kiếp trước mang đến kiếp này, kiếp này, chỉ cần hắn không động đến Vân gia, bọn họ sẽ có thể bình an vô sự.
Nếu động vào, vậy chỉ có thể chiến đấu đến hơi thở cuối cùng mới thôi.
Nhưng nếu có thể, y vẫn hy vọng có thể yên bình một chút, kiếp này, y không muốn cùng Lý Doanh tra tấn lẫn nhau nữa.
Nếu có thể một đời an nhàn, ai muốn cầm một lưỡi đao dính máu đây?
Xe ngựa chạy về cấm thành, dừng ở cửa Triều Dương cung.
Vân Thanh Từ đứng dậy, đột nhiên bị giữ lại.
Lý Doanh nói: "Nếu ngươi có thắc mắc, ta có thể giải đáp cho ngươi."
"Thần không có nghi ngờ gì." Vân Thanh Từ giựt tay ra, thản nhiên nói: "Bệ hạ làm việc tự có chủ trương."
Trên đường đi, y rốt cục cũng hiểu ý muốn giết cữu cữu của Lý Doanh, về chuyện Trương Tư Vĩnh áp bức dân thường, trước đây nhất định là đã có tấu chương dâng lên, nói không chừng hắn đã sớm muốn trừng trị Trương gia, hôm nay lấy cớ xả giận thay y, chẳng qua chỉ là thuận nước đẩy thuyền tương kế tựu kế mà thôi.
Dù sao, Vân Thanh Từ - người đưa hắn qua đó chính là một lá chắn sẵn có.
Trương gia sẽ trả thù Lý Doanh sao?
Không, bọn họ sẽ chỉ đem món nợ này tính trên đầu Vân Thanh Từ, tính trên đầu Vân gia.
Hiện tại quyền thế của Trương gia cũng không tầm thường, nếu đấu đá với Vân gia, đôi bên đều sẽ bị suy yếu lực lượng, mà hoàng đế như hắn, có thể ngư ông đắc lợi.
Quả nhiên không hổ là thiên tử, áp chế và cân bằng triều đình đối với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.
Vân Thanh Từ hồi cung, việc đầu tiên là phái người đưa đồ gốm đến tướng phủ, đồng thời thông báo chuyện Lý Doanh ở hầu phủ giết người.
Vân tướng không phải ngu dốt, nếu chủ nhân đồ gốm là Vân Thanh Từ, như vậy bên Trương gia tính toán khoản nợ này như thế nào, trong lòng ông cũng rõ.
Vân Thanh Từ đoán quả thật không sai, y hồi cung không lâu thì đã có người báo cho thái hậu vội vàng đến hầu phủ, chuyện đầu tiên bà ta trở về chính là phái Chu Triệu đến Triều Dương cung, nói là mời y qua nói chuyện.
Vân Thanh Từ dựa vào giường mỹ nhân, nhắm mắt chợp mắt, nhìn cũng không thèm nhìn Chu Triệu lấy một cái.
Chuyện này y chuẩn bị sẽ giả chết đến cùng, giả vờ như không biết gì hết, dù sao cũng không phải y giết người, thái hậu thật sự có bản lĩnh thì tìm Lý Doanh làm ầm lên, véo quả hồng mềm như y thì được gì.
Tuy rằng y biết rõ Lý Doanh nếu đã dùng độc kế này thì nhất định sẽ không chủ động ra tay giúp mình, mà hiện tại người đã mất đi đệ đệ cũng không phải Vân gia, người nên sốt ruột là Trương thái hậu mới đúng.
Biết rõ thái hậu không chừng chuẩn bị gì đó xử lý y mà còn ngoan ngoãn chạy tới để bà ta xử thì trừ phi Vân Thanh Từ lại bị điên.
Chu Triệu ba lần bốn lượt mời cũng không thể khiến y nhúc nhích, giọng điệu lập tức nặng xuống: "Quân hậu hẳn là không muốn để thái hậu tự mình đến đây chứ?"
Vân Thanh Từ rốt cục mở mắt, y nghiêng đầu nhìn Chu Triệu, chậm rãi nói: "Cầu còn không được."
Ai biết vừa đi đến Thái Từ cung, cửa đóng lại rồi, người ta sẽ làm gì y chứ, đến Triều Dương cung, ít ra thì cũng là ở địa bàn của mình.
Vân Thanh Từ hiện giờ ngay cả thái hậu cũng không coi ra gì.
Chu Triệu bực tức, nhưng Vân Thanh Từ là một người điên, không có chủ tử ở đây, gã cũng không dám láo ở chỗ này, liền xoay người muốn rời đi, lại nghe Vân Thanh Từ ngạc nhiên: "Chu công công."
Chu Triệu cảnh giác, lại không thể không cung kính với y: "Quân hậu còn có gì phân phó?"
"Tai của ngươi." Vân Thanh Từ nghi hoặc nói: "Sao lại thiếu mất một nửa?"
Chu Triệu: "... Ban đêm ngủ, bị mèo cắn."
Lúc gã nói lời này, giọng điệu buồn bực, còn mang theo nỗi hận.
Vân Thanh Từ nhíu mày, thật sự là khi nhìn vào những việc gã làm thì chắc đó không phải là mèo gã nuôi.
Chu Triệu rời đi, Vân Thanh Từ lại nằm ì ra.
Cái tai kia không giống bị mèo cắn, ngược lại giống như bị cái gì đó ngọt lẹm cắt đi một nửa.
Ai dám động đến người bên cạnh thái hậu?
Vân Thanh Từ vốn tưởng rằng, Trương Tư Vĩnh chết thảm như vậy, Trương thái hậu lẽ ra phải thiếu kiên nhẫn mới đúng, nhưng liên tục mấy ngày, Trương gia bên kia ngoại trừ cử hành tang sự như thường lệ thì vẫn sóng yên biển lặng với Vân gia.
Đương nhiên là tang sự này Vân Thanh Từ không đi, Lý Doanh cũng không đi.
Tang sự làm xong, cũng đã đến cuối năm, ngoại trừ Trương gia có người chết thì thành Thượng Dương khắp nơi đều bắt đầu giăng đèn kết hoa, cho dù là ngày tuyết rơi, cũng khó ngăn được cảnh tượng náo nhiệt, kéo dài đến tận đêm khuya.
Vân Thanh Từ ngồi trong Triều Dương cung cảm thấy cô đơn, nghe Kim Hoan nói chuyện với Ngân Hỷ việc đã về nhà thăm mẹ, trong lòng chợt khao khát.
Muốn trở về chơi với ca ca?
Nhưng gần tết, bọn họ chỉ e đều rất bận rộn, các án kiện ở hình bộ phải rõ ràng, trong thành phải phụ trách bảo vệ tuần tra qua lại, tam ca cũng phải tham dự vào phòng thủ giới nghiêm, cha thì càng bận trăm công nghìn việc, nghe nói mấy ngày nay thường xuyên bị Lý Doanh gọi vào cung nghị sự.
Tất cả đều bận rộn, chỉ có y nhàn rỗi.
Thật nhàm chán.
Y gọi Ngân Hỷ tới, nói: "Ngươi đi nhạc phường đưa mấy nhạc sư ngày đó tới đây."
Ngân Hỷ sửng sốt: "Nhạc sư?"
"Đúng, ta muốn học đàn."
Vân Thanh Từ đương nhiên cũng từng học đàn, kiếp trước cầm nghệ của y gần như vượt xa thầy dạy của nhạc phường, về phần kiếp này, rất khéo, trước khi y bị đuổi ra khỏi cung, Lý Doanh vừa hạ lệnh, để cho y học cầm kỳ thi họa, cưỡi ngựa bắn cung, thật ra học cái gì không quan trọng, chỉ cần Vân Thanh Từ không phiền hắn là được.
Một ngày trước khi xông vào Mãn Nguyệt Các mang Lý Doanh đi, y còn đang theo lão tiên sinh ở nhạc phường học mà.
Nhưng lão tiên sinh dạy làm sao bằng được một công tử tuấn tú dạy? Có thể vừa học, vừa thưởng thức sắc đẹp, còn có thể trêu chọc, ve vãn một chút. Nếu đã sống lại một đời, cũng không thể tiếp tục bám riết lấy Lý Doanh, giống như Khâu công tử, trong vạn nhành hoa không dính phiến lá nào, chẳng phải rất tốt sao?
Vân Thanh Từ phấn khởi, sự chán chường vừa rồi nhanh chóng được thay bằng sự vui mừng.
Ngân Hỷ do dự nhìn y một cái, ấp úng đáp lời.
Không bao lâu sau, mấy nhạc sư trước đó mang theo nhạc cụ của mình tiến vào Triều Dương cung.
Vân Thanh Từ lười biếng tựa trên giường, ánh mắt như nước đảo qua trên mặt mấy người này, phát hiện bọn họ có người cầm đàn, có người cầm sáo, còn có người cầm tiêu cùng đàn tranh.
Y phất phất tay, nói: "Tất cả đều ngồi xuống đi."
Mấy thiếu niên lũ lượt ngồi vào chỗ, đem nhạc cụ đặt ổn định.
Lúc sau, tiếng đàn sáo từ Triều Dương cung truyền ra, Vân Thanh Từ nhắm mắt lắng nghe, trong lòng dần dần bình tĩnh lại.
Tiếng nhạc không ngừng, Vân Thanh Từ được Ngân Hỷ đút cho bánh trái cây, y thờ ơ giương mắt nhìn, đột nhiên phát hiện trong đó có một người vô cùng tuấn tú, y khẽ động lòng, sau đó nâng má lên nhìn chằm chằm người ta.
"Ngươi, người cầm đàn." Vân Thanh Từ tò mò nói: "Tên ngươi là gì?"
"Thảo dân họ Nguyễn, tên Liên." Thiếu niên mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng: "Quân hậu trước đó đã từng hỏi."
Vân Thanh Từ nhớ ra, y nói: "Ta có phải còn uống rượu ngươi đưa không?"
Nguyễn Liên bật cười nói: "Đúng vậy."
"Hình như ngươi gầy đi."
Nguyễn Liên mím môi, ánh mắt né tránh, nói: "Thảo dân, gần đây thân thể hơi không khỏe."
"Không khỏe?" Vân Thanh Từ khoát tay với hắn, nói: "Ngươi lại đây."
Nguyễn Liên: "..."
"Ta biết chút y thuật." Vân Thanh Từ không nói dối hắn, đây cũng là Lý Doanh bảo y học: "Lại đây khám cho ngươi một chút."
Ánh mắt của những người còn lại đều hơi kỳ lạ.
Bọn họ đều nhớ rõ chuyện quỳ một đêm đó, nhưng chuyện này, Vân Thanh Từ không biết, Lý Doanh cảnh cáo tất cả mọi người, không được nói cho y biết.
Nguyễn Liên chỉ có thể đứng lên.
Người hắn cao gầy, cử chỉ lễ độ nhưng lại không quá hèn mọn, dáng vẻ cực tốt.
Ánh mắt Vân Thanh Từ sáng ngời, y bảo hắn ngồi xuống trước mặt mình, nói: "Đưa tay ra."
Nguyễn Liên rũ mi, nghe lời kéo ống tay áo lên, cổ tay trắng bệch lộ ra trước mắt, Vân Thanh Từ nghiêm túc bắt mạch cho hắn, một lát sau liếc hắn một cái, nói: "Gần đây ngủ không ngon sao?"
Nguyễn Liên giọng điệu ôn hòa trả lời: "Mấy ngày tới, trong cung sẽ có sự kiện lớn, tất cả mọi người đều rất vất vả."
"Vậy à." Đầu ngón tay trắng nõn từ cổ tay Nguyễn Liên trượt về phía lòng bàn tay hắn, đầu ngón tay Nguyễn Liên khẽ run lên, Vân Thanh Từ nghiêng đầu về phía hắn, mềm giọng nói: "Nhạc phường có an miên hương không? Ta lấy cho ngươi một ít nhé?"
Nguyễn Liên hơi sững sờ, đáp lại: "Thảo dân, tạ quân hậu ân điển."
"Thật ra hoạt động trong cung cũng không phải tất cả mọi người đều tham dự." Vân Thanh Từ chăm chú nhìn đường chỉ tay của hắn, đầu ngón tay chậm rãi vẽ vòng vòng, nói: "Bệ hạ vẫn luôn chê ta dốt nát kém cỏi, ta thấy cầm nghệ của A Liên tinh thông sâu rộng, đêm nay, ở lại dạy ta học đàn đi?"
Mấy nhạc sư còn lại nhìn nhau, có người muốn nói gì đó, nhưng nhớ lại hình tượng ngày thường tàn nhẫn của y, lại ngậm miệng lại.
Nguyễn Liên im lặng trong chốc lát, mới nói: "Chỉ sợ, không ổn."
Vân Thanh Từ sao có thể để ý suy nghĩ của hắn: "Cứ như vậy đi, những người khác về trước đi."
Ngân Hỷ và Kim Hoan liếc nhau một cái, người sau vô cùng lo lắng: "Quân, quân hậu."
"Sao nào?" Vân Thanh Từ nói, "Ta chẳng qua chỉ là tìm cho mình một thầy học đàn, vẻ mặt này của mấy người các ngươi là sao đây?"
Y nói: "Cút ra ngoài."
Mấy nhạc sư thở cũng không dám thở mạnh đi ra khỏi Triều Dương cung, đều nhao nhao thay Nguyễn Liên đổ mồ hôi.
Quân hậu đang có chủ ý gì, cũng không ai dám nói.
Các nhạc sư men theo vách tường mà đi, chợt thấy phía trước đi tới một cỗ loan giá, nhận ra con dấu trên đó, lũ lượt quỳ xuống.
Loan giá kia dừng ở phía trước.
Có một cánh tay đẩy rèm lụa ra, hỏi: "Nghe nói quân hậu gọi nhạc sư đến thưởng nhạc, sao vậy, không muốn nghe nữa?"
"Quân hậu, muốn học đàn, nhìn trúng cầm nghệ của Nguyễn Liên nên để chúng thần về nhạc phường trước."
Rèm lụa bị buông xuống, loan giá tiếp tục đi về phía Triều Dương cung.
Đợi đến khi đối phương đi xa, các nhạc sư mới đứng dậy, có người nhỏ giọng nói: "Quân hậu, giữ Nguyễn Liên lại là vì muốn học đàn thật sao?"
Những người khác vẻ mặt không chắc chắn: "Chắc, chắc vậy..."
"...... nhỉ?"
Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)