Thụ Bướng Bỉnh Đã Nghĩ Thông Suốt

Chương 19: Con mồi ngươi muốn săn, có vui không?



Than trong lò cháy đỏ rực.

Thiên tử lẳng lặng nhìn quân hậu của mình.

Y vừa từ noãn các bước vào phòng, trong phòng địa long đang cháy nên rất ấm áp, đứng ở trước mặt hắn, hai má bị hơi nóng hun ửng đỏ, cổ cùng xương quai xanh cũng phủ một mảnh hồng hồng.

Cả người đều trơn bóng xinh đẹp, giống như trái nho óng ánh căng mọng bày trong chén lưu ly, ngòn ngọt hấp dẫn.

Thật sự nhìn rất giống.

Nhưng Vân Thanh Từ, nào có dễ dàng buông bỏ cảnh giác với hắn như vậy, sao có thể dễ dàng tha thứ cho hắn.

Ánh mắt Lý Doanh dịu dàng, nói: "Thật không?"

"Đương nhiên rồi." Vân Thanh Từ nghiêm túc nói: "Thật sự chỉ đơn giản là muốn gặp ngươi."

Đôi môi đỏ khép khép mở mở, quyến rũ tâm trí hắn.

Lý Doanh vô thức chắp tay, nhẹ nhàng tới gần y, Vân Thanh Từ ngoan ngoãn phối hợp, nhưng lúc sắp kề sát thì lui người rời đi, y đi về phía sau bình phong, nghiêng đầu hỏi hắn: "Trước khi tới đã dùng bữa rồi sao?"

Ánh mắt Lý Doanh đuổi theo y, nói: "Ừm."

Vân Thanh Từ dừng ở trước bàn, Lý Doanh đi theo, đầu ngón tay lướt qua mặt bàn, chạm vào ngón tay của y, vừa chạm vào liền tách ra ngay, Vân Thanh Từ vây quanh bàn tiếp tục lui về phía sau, ánh mắt như nước, giọng điệu khó xử: "Thật ra, cũng không phải là không có việc gì."

Lý Doanh mắc câu, chậm rãi nói, "Ngươi muốn nói gì?"

Vân Thanh Từ xoay người, đi tới bàn gỗ trước cửa sổ, mái tóc dài xõa tung trên bờ vai mỏng manh, y rủ mi nhìn dụng cụ pha trà trên bàn, giống như đang tự nói một mình: "Ta không dám nói."

Lý Doanh đứng sau lưng y, góc độ này có thể nhìn thấy rõ xương cổ mảnh khảnh cùng nửa bên sườn mặt xinh đẹp của y, lông mi dài mỗi lần rung rung đều giống như chọc vào lòng người.

Lý Doanh không kìm lòng được giơ tay lên, đặt hờ quanh eo y, khàn giọng nói: "Ngươi có thể nói."

Vân Thanh Từ nghiêng đầu ngửa mặt, xương cổ nghiêng ra đường cong rõ ràng mà yếu ớt, vẻ mặt rất vô tội: "Ta sợ ta nói rồi, ngươi sẽ tức giận."

Lý Doanh kề sát chóp mũi y, cánh tay từ đặt hờ chuyển thành siết chặt, hoàn toàn đem eo nhỏ ôm vào trong lòng, "Ta sẽ không giận ngươi."

Hơi thở của hắn dường như luôn mang theo sự khắc chế, Vân Thanh Từ suy nghĩ một chút, cùng hắn duy trì khoảng cách có thể cảm nhận được hô hấp lẫn nhau, hỏi: "Vậy ngày mai ngươi có thể cùng ta xuất cung không?"

"Ừm." Cổ họng Lý Doanh giống như bị chặn lại, hắn nhìn chằm chằm vào môi Vân Thanh Từ, yết hầu trượt lên trượt xuống.

Vân Thanh Từ ở trong lòng hắn xoay người một cái, hai tay vòng qua cổ hắn, nhìn như đang nhào vào lòng nhưng lại tránh được nụ hôn gần trong gang tấc kia.

Y nhếch môi, mềm giọng nói: "Vậy đêm nay, bệ hạ ngủ ở chỗ thần đi."

Lý Doanh khép mắt lại, nói: "Được."

Hắn khom lưng ôm Vân Thanh Từ lên, sải bước đi về phía giường. Thân thể Vân Thanh Từ chìm trong đệm mềm, đầu gối Lý Doanh đặt ở bên cạnh y, áp lên phía trước.

Vân Thanh Từ không khống chế được nằm xuống, mở to hai mắt, gọi một tiếng: "Bệ hạ..."

Lý Doanh không chớp mắt nhìn chằm chằm y một lúc lâu, ngón tay căng thẳng, cuối cùng đưa tay kéo chăn đắp cho y. Lông mi của hắn nặng nề rũ xuống, ép bản thân quay đi, yên lặng ngồi ở bên giường.

"A Doanh."

Vân Thanh Từ lại gọi hắn.

Xưa nay y thích gọi như vậy, lúc mới thành thân, có việc hay không có việc đều gọi như thế, Lý Doanh hỏi y sao cứ thích gọi vậy mãi, Vân Thanh Từ còn đặc biệt đính chính lại: Không phải thích gọi mà là thích A Doanh.

Lý Doanh chỉ có thể nhìn y, một lần nữa đáp lại: "Hả?"

"Ngươi không hỏi tại sao ta muốn xuất cung sao?"

Lý Doanh nhìn y một lát, nói, "Ta sẽ luôn thuận theo ngươi."

Luôn thuận theo ngươi nên dứt khoát không hỏi. Thế nên, quan trọng không phải vì sao, mà là ngươi đã nói như thế.



 Vân Thanh Từ cười cười.

Giả vờ càng ngày càng giống trước đây.

Trước kia đối với những điều nhỏ nhặt này Lý Doanh cũng luôn chiều theo ý y, cho dù hắn rất ít khi nói thích với y, nhưng mỗi một câu dường như đều tràn ngập yêu thích y.

Khi đó Vân Thanh Từ yêu hắn muốn chết đi sống lại, có thể từ những lời nói khác nhau nếm ra vị ngọt khác nhau, nhưng hôm nay, y chỉ cảm thấy tất cả đều giống như một lớp mỡ ứ ra khi nấu thịt, nổi lên bề mặt, dối trá mà ghê tởm.

Y vỗ vỗ bên cạnh, nói: "Đã muốn ở lại rồi còn không mau nằm xuống."

Hơi nghiêng mình, Lý Doanh kéo chăn ra, nằm bên cạnh y.

Vân Thanh Từ nghiêng sang nhìn hắn, đối phương không chớp mắt nhìn lên nóc giường, không biết đang suy nghĩ cái gì.

"A Doanh." Y lại gọi, cố ý đưa tay kéo ống tay áo hắn, đợi hắn nhìn sang thì hỏi: "Ngươi vẫn còn yêu ta thật sao?"

Khóe mắt Lý Doanh bất ngờ đỏ lên, môi hắn nhúc nhích, nói: "Ta tất nhiên là yêu ngươi."

"Thật?"

"Thật." Giọng nói của hắn đè nén khó nghe: "Ta chưa bao giờ ngừng, yêu ngươi."

"Thật sao thật sao?"

"Thật là thật."

Vân Thanh Từ hai mắt cong cong, rõ ràng nửa chữ cũng không tin: "Vậy việc gì ngươi cũng nguyện ý làm cho ta sao?"

Lý Doanh nghiêng đầu đi, lại bị y kéo về, Vân Thanh Từ rất cố chấp hỏi: "Có phải không?"

"Ừ." Lý Doanh mở miệng, cúi đầu nói: "Cái gì cũng có thể làm."

Vân Thanh Từ dựa đầu vào bả vai hắn, duỗi tay đè lên bàn tay đặt trên chăn của hắn, y chậm rãi nói: "Nếu có người bắt nạt, xem thường ta, cướp đồ của ta, ngươi sẽ làm gì?"

"Ngươi nói thế nào thì sẽ như thế đó."

"Giết hắn cũng được sao?"

"Được."

Sự trào phúng trong mắt Vân Thanh Từ như sắp tràn ra, y khép mắt lại, tràn đầy chờ mong nói: "Mong rằng A Doanh không lừa ta nữa."

Vân Thanh Từ tựa vào vai hắn, rất nhanh ngủ thiếp đi. Qua thật lâu, hai tay nắm nhau trên chăn mới rốt cục nhúc nhích, Lý Doanh lật ngược lại, lặng lẽ kề sát lòng bàn tay y, mười ngón tay đan vào nhau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Vân Thanh Từ sai người chuẩn bị xe ngựa, Lý Doanh theo y ngồi lên, phát hiện y còn mang theo một cây cung.

Hắn không hỏi, chỉ lẳng lặng nhìn, Vân Thanh Từ ngầm hiểu giải thích, nói: "Cái này là trước đây A Doanh dẫn ta đi săn đã từng dùng, còn nhớ không?"

"Ừm." Ánh mắt Lý Doanh dịu dàng, nói: "Ta tay trong tay hướng dẫn ngươi bắn được một con thỏ."

"Không sai không sai, chính là cái này." Vân Thanh Từ cao hứng cho hắn xem, nói: "Ngươi xem, ta vẫn bảo dưỡng rất tốt."

Mũi tên được lau sáng bóng phản xạ ra ánh sáng sắc bén, ánh mắt Lý Doanh hơi tối lại.

Xe ngựa đi một mạch đến Trương Võ Hầu phủ, dừng ở một góc ngõ, Vân Thanh Từ nháy mắt với Kim Hoan bên ngoài, người sau dặn dò thái giám mặc thường phục ở một bên, người nọ lập tức hiểu ý, chạy về phía Hầu phủ.

Vân Thanh Từ đẩy cửa xe ra một góc, nhẹ giọng nói: "Bệ hạ mời xem."

Người phái đi bị thị vệ Hầu phủ trực tiếp đẩy ra thật xa: "Điêu dân từ đâu tới? Có biết đây là đâu không?"

Thái giám khóc lóc nói: "Trương thống binh lấy đi đồ gốm mà chủ nhân mới nung được, đã nói chỉ cần đến Hầu phủ nói một tiếng là có thể lấy về, tiểu nhân chỉ dựa theo ý của Trương thống binh tới lấy lại, sao lại thành điêu dân rồi?"

"Ngươi là cái đếch gì, chủ nhân ngươi lại là cái mẹ gì?" Thị vệ kia cười nhạo một tiếng: "Trương thống binh muốn cái gì mà chẳng được, há lại coi trọng đồ của các ngươi?"

"Nhưng, nhưng đây là ăn ngay nói thẳng, Trương thống binh đúng là từ Bát Trân Cư lấy đi đồ gốm mà chủ nhân mời mọi người phẩm giám, chuyện này Vân tướng và Khâu thái úy đều có thể làm chứng."



"Ai vậy? Sáng sớm ồn ào gì thế?"

Cửa Hầu phủ mở, Trương Tư Vĩnh sải bước ra, hắn liếc thái giám kia một cái, mắt lộ ra nghi hoặc: "Làm sao?"

Thái giám vội vàng đem sự tình nói lại một lần nữa.

"À." Trương Tư Vĩnh nhớ tới, nói: "Cái đồ gốm ở Bát Trân Cư đúng không? Sao, chủ nhân của ngươi có bán hay không, bao nhiêu tiền, ta đưa cho ngươi."

"Cái đó là chủ nhân tự tay nung tặng cha, chủ nhân nói, để tiểu nhân đến lấy lại vật phẩm, không cần tiền."

"Không cần tiền?" Trương Tư Vĩnh chậc chậc một tiếng, nói: "Nhưng ta chẳng có gì cho ngươi cả."

Thái giám thay đổi sắc mặt, khóc lên: "Chủ nhân nói, nếu không đòi lại được đồ, sẽ đuổi tiểu nhân đi, mong thống binh đại nhân đại lượng, đem đồ trả lại cho tiểu nhân đi!"

Hắn quỳ gối trước mặt Trương Tư Vĩnh, vẻ mặt người sau không vui, hắn đưa tay, lệnh cho người bên cạnh lấy túi tiền, bỏ lại một gói bạc vụn, nói: "Đây, ngươi cầm cái này về báo cáo, nói là Hầu phủ mua đồ của các ngươi."

"Món đồ gốm đó đối với chủ nhân mà nói là bảo vật vô giá, chưa kể nói không bán thì chính là không bán thật, chút ngân lượng này sao mà được? Trương thống binh, xin ngài sai người đem đồ trả lại cho tiểu nhân."

"Bảo vật vô giá..." Trương Tư Vĩnh trầm ngâm nghĩ, quay đầu nhìn về phía thuộc hạ bên cạnh, vô cùng mơ hồ: "Bảo vật vô giá của tiện dân, cũng có thể được xưng là bảo vật vô giá sao?"

Người bên cạnh hắn cười phá lên.

 Bên trong xe ngựa, Vân Thanh Từ liếc mắt nhìn sắc mặt Lý Doanh, mỉm cười nói: "Bệ hạ, cảm thấy con mồi này như thế nào?"

Ánh mắt Lý Doanh nặng nề: "Hắn cướp đồ của ngươi, ngươi có thể trực tiếp nói cho trẫm biết."

"Bệ hạ." Vân Thanh Từ cười châm chọc, nói: "Nếu hắn chỉ cướp đồ của ta thì thôi đi, ta có bệ hạ làm chỗ dựa tất nhiên không sợ, nhưng nếu hôm nay tới thật sự chỉ là một dân thường thì hết thảy trước mặt chính là sự thật, dám hỏi bệ hạ, ngươi có thể làm chủ cho tất cả mọi người sao?"

Lý Doanh nhìn y, nói: "Ta không phải đang trách móc ngươi, chỉ cho rằng không cần tốn nhiều công sức như vậy."

"Ta chỉ muốn cho bệ hạ xem, cữu gia mà ngài lấy quyền thế nâng đỡ, ở dưới mí mắt của ngài áp bức dân chúng như thế nào."

Vân Thanh Từ biết rõ Lý Doanh có chút băn khoăn, dù sao Trương gia sau này quyền thế như còn lớn hơn Vân gia, có thể nói là cánh tay phải của Lý Doanh, vì đế vị của hắn, hắn tất nhiên sẽ không tùy tiện xuống tay với Trương gia.

Lý Doanh có muốn giết Trương Tư Vĩnh hay không không quan trọng, dù sao y cũng phải giết, giống như mục đích phải diệt trừ tướng phủ của thái hậu vậy, nếu đã sống lại, y đương nhiên phải xuống tay trước. Từ sâu trong lòng, y hận Lý Doanh, càng hận thái hậu, y muốn cho cả nhà thái hậu chết cũng không được yên, cũng phải để Lý Doanh cả đời sống trong sợ hãi y cùng kiêng kỵ Vân gia.

Đợi y thưởng thức chán ngấy việc Lý Doanh làm kẻ hèn trò hề, thì muốn giết là giết, muốn chém là chém.

Mà chuyến đi hôm nay, mục đích chẳng qua cũng chỉ vì muốn xé bỏ bộ mặt thâm tình giả dối kia của Lý Doanh.

Hy vọng người kia không đến làm phiền y nữa.

Y đã chuẩn bị xong tâm thế lật mặt, cũng không tỏ vẻ mềm mại vô hại nữa, vẻ mặt lại lạnh lẽo, khắc nghiệt như ngày xưa.

Trước cửa Hầu phủ, Trương Tư Vĩnh một đạp đá thái giám ra ngoài, nói: "Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, nếu không cầm tiền cút đi, ta cũng sẽ khiến chủ nhân ngươi không dễ chịu."

Bên trong xe, hông Vân Thanh Từ bỗng nhiên bị siết chặt, một đôi tay mạnh mẽ ôm y vào lòng, y vừa muốn tức giận, trường cung trong tay đã đặt lên một mũi tên sắt bén.

Lý Doanh cầm lấy tay y, giống như năm đó dạy y săn thỏ, cánh tay nâng cao, dây cung căng ra.

Cằm của nam nhân đặt trên vai y, nhìn thẳng về phía trước, nhắc nhở y: "Tập trung."

Vân Thanh Từ trong lòng lạnh lẽo, nín thở ngưng thần.

Lý Doanh cầm tay y, mũi tên sắc bén nhắm chuẩn Trương Tư Vĩnh.

Dây cung bị kéo càng ngày càng căng, khung cung từng chút từng chút uốn cong.

"Vút" một tiếng ——

Mũi tên sắc bén xé rách không khí, cắm mạnh lên người Trương Tư Vĩnh.

"Con mồi ngươi muốn." Lý Doanh thì thầm: "Vui không?"

Tác giả: Kiều Dữu.Truyện được dịch bởi: Bông (feifei)

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv