Tuệ San như không tin vào tai mình, cô liên tục lắc đầu rồi đưa lí lẽ bênh vực Khuất Ngôn Chấn:
- Không, ngài ấy... ngày ấy không làm vậy với em. Ngài Khuất biết rõ nhất em yêu tự do tới mức nào, ngài ấy bảo cho em 3 ngày để suy nghĩ việc ở hay đi. Dmitry, anh đã nhầm rồi, lại còn muốn làm liệt chân em... sao... sao ngài ấy lại muốn giữ em bên cạnh... theo cách man rợ như thế chứ? Chắc chắn ngài ấy hiểu nếu em biết sự thật này, em sẽ vĩnh viễn căm hận ngài ấy
Dmitry thở dài, anh nhìn lên đồng hồ rồi nhẩm đếm thời gian kể từ khi thiết bị này được lấy ra và phá hủy, dù cho hết cách theo dõi nhưng Khuất thị không dễ khuất phục như vậy, Khuất Ngôn Chấn vẫn còn mánh khóe lật tung cả đại lục này lên để tìm được Tuệ San. Chắc chắn rằng hắn đã nghi ngờ phía ba anh – ông Maksim, một tổ chức đặc công không thể quá sơ hở và lộ liễu thêm nhiều việc phức tạp được
Dmitry khuyên:
- Serein, thời gian không còn nhiều, chắc chắn Khuất Ngôn Chấn sẽ tìm ra nơi này, anh sẽ bị lộ ra thân phận và không thể theo dõi bảo vệ em nữa... Em có theo anh về Nga không? Về lại với ba Maksim, với bà ngoại và các chiến hữu trước đây?
Tuệ San lặng lẽ nhìn xuống con chip nát tươm các bộ phận dưới mặt bàn, khuôn mặt dần lộ ra vẻ thất vọng rồi gật đầu. Không phải cô không biết những việc Dmitry vừa nói, nhưng nếu Khuất Ngôn Chấn sẵn sàng khiến cô vĩnh viễn không thể đi lại, dù cho lí do là hắn nôn nóng cứu nguy cho Tuệ San thì nữ nhân vẫn không thể chấp nhận được. Tuệ San thở dài, đằng nào từ sau chuyến đi Paris trở về, hai người cũng lật rõ tâm cơ của nhau, cô biết hắn có âm mưu muốn trói chặt cô bên mình, hắn cũng rõ cô không đơn độc như trước giờ đã thể hiện mà có Maksim đứng sau
Rất nhanh thôi, Dmitry đã sắp xệp gọn gàng lại đồ đạc, anh cẩn thận đặt cô ngồi lên ghế phụ, chiếc xe jeep một lần nữa phóng đi trên con đường vắng. Theo kế hoạch, để tránh bị phát hiện thì cả hai sẽ đi tàu ra khơi một đoạn, trực thăng của Dmitry sẽ hẹn điểm đón
Phía Khuất thị
Hơn 1 ngày trôi qua, tín hiệu đã hoàn toàn mất, khuôn mặt ai trong căn phòng làm việc cũng căng thẳng và ngập mùi thuốc lá nồng nặc. Cả đám người Khuất thị đều nặng nề, bao gồm Khuất Ngôn Chấn đang gần như rối trí, Chân Quả ngồi bên ngoài có chút nhẹ nhõm hơn thường. Hôm qua thiết bị phá sóng chưa kịp kích hoạt thành công thì đã báo về hỏng, chứng tỏ nó đã bị phá hủy và có ai đó đã “giúp” Tuệ San làm điều này. Dù bản thân đang chống lại ông chủ lớn của mình, là Khuất Ngôn Chấn nhưng Chân Quả thực sự mừng vì Tuệ San đã được giải thoát kịp thời, nếu không chắc chắn đôi chân của cô sẽ bị liệt1
Chân Quả nhìn qua nét mặt của hai vị bác sĩ thì thấy họ cũng nhẹ bẫng đi, với tư cách là những y bác sĩ chữa trị cho bệnh nhân, ít nhiều họ cũng có trách nhiệm với người bệnh, không thể vì mục đích cá nhân mà hủy hoại đi một người. Sau cùng cô liếc sang A Nghiêm, anh ta liên tục suy nghĩ gì đó rồi bất giác như nhận được tín hiệu của nhau, A Nghiêm cũng nhìn lại Chân Quả và tiến về phía cô, hỏi nhỏ:
- Nói cho anh, Tuệ San có tâm sự gì với em về Maksim hay những người liên qua không?
Chân Quả lắc đầu, khẳng định:
- A Nghiêm, anh biết rõ là không mà. Đến anh và Chủ tịch mãi về sau mới rõ thì em có là gì mà con bé chịu bộc bạch
Cả hai bắt đầu trâm ngâm suy nghĩ riêng thì từ phía phòng làm việc, một người liền la toáng lên:
- Ngài Khuất, bắt được tín hiệu rồi, dữ liệu cuối cùng trước đi máy hỏng là địa chỉ này:...
Khuất Ngôn Chấn mới ngồi nghỉ bên đó liền lập tức đứng dậy, cầm lấy tờ giấy rồi lướt qua một lượt, ra lệnh:
- Tất cả mau tới đó, lần này thấy ai ngoài Tuệ San, lập tức giết... Bằng được phải đem cô ấy về đây, nguyên vẹn!
Một cuộc náo loạn lại tới, tất cả xe từ trong bãi phóng ra rồi vút nhanh trên đường, Chân Quả không được đi theo nữa nên lòng chị mới xuôi đi thì liền nổi lại cơn giông. Vẻ mặt Khuất Ngôn Chấn trên xe đằng đằng sát khí, chỉ nghĩ tới việc cô được ứng cứu bởi đám người Maksim, dù là tên nào cũng khiến hắn cảm thấy khó chịu và muốn diệt trừ cả cái tổ chức ấy vô cùng. Bên cạnh đó hắn còn một nỗi sợ đau đáu, là đám đó sẽ tiết lộ cho cô về con chip hay bằng óc phán đoán sẽ suy ra được việc Khuất Ngôn Chấn cố tình cài cắm thứ này trên cơ thể Tuệ San
Nam nhân nhìn ra bên ngoài, bộ âu phục bơ phờ cùng khuôn mặt thiếu ngủ tô đậm vẻ lãnh đạm của hắn, tiếng nghiến răng ken két vang lên rồi như kẻ mất trí, hắn thầm rủa:
- Đàm Tuệ San, dù có khiến em phế đi tôi vẫn buộc em ở bên