Tuệ San toan nói tiếp thì ánh mắt cô hướng ra phía xa, một đám người mặc đồ vest đen chỉnh tề hùng hổ bước lại phía cô và A Nghiêm, nữ nhân loáng thoáng thấy bóng dáng Khuất Ngôn Chấn đi đầu, hắn sợ là cả cô cũng bỏ trốn hay sao mà phải huy động cả đội quân riêng thế kia? – Tuệ San thầm nghĩ rồi thông báo:
- A Nghiêm, Chủ tịch đến rồi kìa... vui lên nào, haha, ngài ấy cuối cùng cũng đến
Tuệ San đứng thẳng lên, vươn mình rồi thản nhiên vẫy tay chào người đàn ông đang ngùn ngụt ngọn lửa cháy từ phía xa lại gần. Khuất Ngôn Chấn đi tới, ánh mắt đằng đằng dán chặt lên vẻ mặt ngây thơ của Tuệ San, bàn tay hắn bấu chặt vào bắp tay cô, các đầu ngón tay sau lớp bao như găm chặt vào nữ nhân này tiết ra bao sự tức giận. A Nghiêm đứng ngay sau hai người họ, liếc nhìn cơ thể Tuệ San bị chế ngự chắc chắn trong vòng tay Khuất Ngôn Chấn mà vẫn ương ngạnh như vậy, e dè báo cáo:
- Ngài Khuất... Bà ngoại cô Đàm, mới xuất cảnh theo chế độ được bảo hộ và chăm sóc đặc biệt tới Nga... 5 phút trước
Khuất Ngôn Chấn nghe vậy liền bất giác cười khẩy, nữ nhân trước mặt còn bĩu môi vẻ ngu ngốc, cô nhún vai rồi nhìn vào đám người theo Ngôn Chấn đang đứng phía sau, ai cũng hoang mang khó hiểu vị Chủ tịch của mình vì một nữ nhân mà đánh động cả đám người như truy bắt một tên tội phạm nào vậy. Tuệ San lên tiếng trước:
- Ngài Khuất, sau này nếu có đón em, ngài không cần gọi nhiều người tới như vậy, hì hì
Khuất Ngôn Chấn không kiềm chế được cảm giác bị dắt mũi như này, liền gia tăng lực siết cô trong lòng, một tay ôm chặt eo, một tay bóp lên khuôn cằm nhỏ của Tuệ San, khẽ gằn:
- Đàm Tuệ San, em cố tình chơi tôi đấy à?
Tuệ San đảo mắt một lượt, cô không có vẻ gì là sợ hãi, ngược lại liên tục gây khó dễ cho đối phương. Nữ nhân chỉ nhỏ nhẹ nhắc:
- Ngài Khuất, sân bay rất đông, có nhiều người đang nhìn chúng ta đó
A Nghiêm cũng biết điều ấy, anh ta chủ động chạm nhẹ vào cầu vai Ngôn Chấn, thủ thỉ:
- Ngài Khuất, có vài người đang đổ dồn ánh mắt về đây... để ai đó chụp được bức ảnh hay nhận ra ngài là Chủ tịch Khuất thị sẽ không hay, nhất là trong hiện tại mới xử xong vụ tập đoàn Delyn, dân chúng còn hoang mang về mặt tối của các doanh nghiệp lớn
Sau cùng Khuất Ngôn Chấn bình tĩnh trở lại, hắn vuốt thẳng chiếc áo măng tô cho Tuệ San rồi giả tạo cười với cô một nụ cười nhẹ nhàng, chủ động nắm tay Tuệ San kéo ra khỏi sảnh chờ, tiến ra ngoài bãi đỗ. Đám người theo Ngôn Chấn theo lệnh A Nghiêm mà tản ra dần rồi trở về trong yên lặng, tránh đi thành hội ngay sau lưng Chủ tịch sẽ rất dễ bị nghi ngờ
A Nghiêm lái xe, buồng sau chủ động kéo cửa lên để trả lại không gian riêng cho Khuất Ngôn Chấn và Tuệ San. Bấy giờ nam nhân mới gằn hỏi:
- Em đang bàn tính điều gì? Tôi đã đánh giá em quá thấp, nghĩ rằng em yếu thế mà không ngờ rằng sau lưng em là còn cả tổ chức đặc công của quý ngài Maksim giúp đỡ
Tuệ San không ấp úng, thẳng thắn đáp:
- Em sẽ không bao giờ tính kế với ân nhân của mình, nhưng ngài đã dồn em tới bước đường này... Ha, đúng là ngài đã đánh giá quá thấp em rồi. Ngài sẽ không thể ngờ em lợi dụng ngài trong vụ lật đổ Mã gia rồi cũng nhân đây phân tán sự tập trung của ngài, nhờ thế em mới trót lọt hoàn thành các thủ tục trong nước cho bà ngoại chuẩn bị xuất cảnh
Khuất Ngôn Chấn nhìn ra bên ngoài, từng cảnh vật trên đường lướt qua lớp kính xe, nam nhân suy tư, hỏi:
- Em có ý đồ cho kết hoạch như thế từ bao giờ?
Tuệ San nắm chắc bàn tay vào với nhau, nhanh gọn trả lời, chất giọng hơi gắt vì sự lật lọng của nam nhân bên cạnh:
- Từ khi biết rõ ngài ra lệnh cho đám bác sĩ chết tiệt kia chỉ với mục đích duy nhất là duy trì sự sống cho bà ngoại em... Không có một pháp đồ đúng về bệnh, không một sự cố gắng cải thiện nào được đưa ra về tình trạng sức khỏe của bà
Tuệ San nói xong liền ngã dựa vào ghế, thở một hơi dài rồi vạch trần ngay:
- Ngài biết em có hai cái đuôi để ngài giẫm lên làm điểm yếu... Một là công cuộc trả thù Mã gia, hai là việc chữa trị cho bà ngoại. Haha, chắc ngài không ngờ bản thân chắc chắn phải giúp em vụ Mã gia và sau khi thành công, ngài đành nắm chắc cái đuôi còn lại để níu giữ em nhưng bị em phát giác và tự tay chặt đi cái đuôi ấy nhỉ
Khuất Ngôn Chấn im lặng từ nãy mặc cho Tuệ San bóc trần bản thân, sau cùng lời hắn nói lại chỉ có thể là thú nhận, cùng sự hối lỗi bởi toan tính của mình không vượt qua được cô:
- Em nói đúng, vì níu giữ em nên tôi đã nhỏ mọn như thế
Khuất Ngôn Chấn bấy giờ mới quay sang phía Tuệ San, hắn cẩn trọng nhắc lại lời nói trước đây:
- Nhưng San nhi, trước khi em sang Pháp tôi đã nói ngay khi em về, tôi sẽ bù đắp lại những lỗi lầm tôi gây ra cho em... chỉ mong cầu em can tâm tình nguyện ở bên tôi
Tuệ San cười khẩy, cô nhìn khuôn mặt nam nhân chân thành làm sao, bóng gió đáp:
- Không ngờ ngài Khuất cao ngạo, làm si tình bao cô gái đi qua đời mình... đến độ có người dùng khổ nhục kế để giữ chặt ngài bên mình... Họ sẽ không bao giờ thấy được hình ảnh ngài ngay lúc này, thảm hại mà cầu cạnh em, ha