Tuệ San dang tay sang hai bên, chủ động xoay một vòng rồi cười cười:
- Em đã cởi bộ váy đó ra rồi, còn mỗi nội y thôi... ngài đoán xem em sẽ để tập tài liệu ở đâu?
Khuất Ngôn Chấn không mất quá nhiều thời gian, cô khiến hắn bất ngờ ở điểm bản thân mình từng là đặc công, được huấn luyện 6 tháng, chỉ vậy thôi. Nam nhân thẳng thừng kéo cô lại, hai chân đan chéo bắp chân Tuệ San để cô đứng vững trong lòng mình, cúi xuống rút con dao găm trong ống quần rồi thẳng một đường trên bụng xoẹt con dao rất nhanh. Động tác dứt khoát khiến Tuệ San vừa bất ngờ vừa sợ hãi, cô né tránh mũi dao đang đi dọc khoang bụng, hét lên:
- Ngài Khuất, cẩn thận
Con dao găm sắc đến nhường nào mà nam nhân này dám to gan cắt dọc miếng da vải trên bụng Tuệ San chứ. Khuất Ngôn Chấn sau khi xẻ rách được tấm da giả ra, tập hồ sơ rơi xuống thì hắn cũng phách vị:
- Em lo gì chứ? Không phải da rất dày sao?
Khuất Ngôn Chấn cầm tập hồ sơ lên mở ra xem, đặt Tuệ San ngồi trong lòng rồi ngón tay lần mò qua hai đường vòng in hằn sâu trên thớ da bụng, nó đã đỏ hoắm lên vì bị thít quá chặt bởi miếng da giả. Nam nhân có chút xót thương, nói nhỏ:
- San nhi, em đã vất vả nhiều rồi
Nữ nhân cơ bản thấy rất đáng công sức, sau bao sợ hãi và lo lắng luôn thường trực trước kế hoạch sẽ bị phát giác bất cứ lúc nào thì ngày hôm nay, cô đã đem về bằng chứng quan trọng nhất cho vụ kiện lần này. Tuệ San thoải mái ngả ra sau người Ngôn Chấn, cơ thể hai mảnh vải che thân cũng mặc kệ, phó thác cho con thú trong thâm tâm tên biến thái này có thể trỗi dậy bất cứ lúc nào, đáp:
- Gần 1 năm, cuối cùng đã có được tập hồ sơ này... hì, em không hối hận
Khuất Ngôn Chấn vân vê lọn tóc rơi xuống bên tai của Tuệ San, trầm mặc một lúc rồi chắc nịch đáp:
- Mã Lê Thanh không hề yêu em thật lòng! Thằng ấy yêu bản thân mình và Mã gia, chỉ có thế... Thời gian qua tưởng rằng hắn si tình em thế nào, hóa ra chỉ thèm khát em vì em là người phụ nữ mới lạ nhất trong những người Lê Thanh từng qua lại
Tuệ San nghe vậy bỗng khó hiểu, cô nhìn vào tập hồ sơ của ba mình, ánh mắt không rời khỏi con chữ nhưng vẫn để ý tới lời Ngôn Chấn, liền lí sự:
- Không thể, Mã Lê Thanh yêu em mới chấp nhận nhiều điều trái ngược vì em như thế... nếu không ngài thử nghĩ xem tại sao tiểu tử đó lại dễ dàng cho em vào thư phòng, thậm chí là mật thất?. Chính chủ, ?ủ bạn đọc chung + ??U?? ?u?en.?n +
Khuất Ngôn Chấn phì cười, với đầy kinh nghiệm bản thân có, hắn từ tốn phân tích:
- Em đã vào thư phòng cùng Trân Nhi trước tiên, việc này khiến hắn kinh thiên đến suýt giết chết em. Tiếp đó nhờ có Trân Nhi biện hộ, hắn giảm đi sự nghi ngờ... thời gian hắn để ý em và muốn em làm bạn gái, một phần vì tình cảm, một phần là muốn trói buộc em giữ cho bí mật của Mã gia thôi. Đã tìm hiểu kĩ em là người không có nguy hiểm, không có thân thế gì nổi trội thì việc dắt em vào căn mật thất sẽ không ảnh hưởng đến đại sự Mã thị, ngược lại còn lấy cớ đó uy hiếp để em bị hắn nắm thóp
Tuệ San với lấy chiếc áo khoác của Ngôn Chấn bên thành ghế, khoác lên che chắn cơ thể rồi đặt tập hồ sơ xuống bàn, quay lại đối diện nam nhân, chất vấn:
- Sao ngài kết luận được như thế?
Khuất Ngôn Chấn đáp ngay:
- Xin lỗi em trước, sẽ đau một chút
Dứt lời, hắn nắm chắc búi tóc của tiểu thỏ, giật mạnh ra sau rồi lớp keo trong trên viền tóc bắt đầu bong ra. Ngôn Chấn không mất quá nhiều sức, bàn tay lần theo vết keo trên viền chân tóc rồi cởi bỏ hoàn toàn bộ tóc giả ra, con dao găm hắn đưa cũng rơi ra trong búi tóc giả này. Nam nhân tinh tế cởi mái tóc thật đang bện chặt lại, các ngón tay khẽ đan vào chân tóc nữ nhân rồi day nhẹ như một cách massage, khen:
- Ngụy trang khéo lắm
Tuệ San thoáng sửng sốt, cô cầm bộ tóc giả nhìn ngắm xem có xước sát đâu không, lắp bắp:
- Ngài... sao ngài biết?
Khuất Ngôn Chấn bấy giờ mới càng khẳng định được lập luận của mình:
- Người đàn ông yêu em sẽ để ý từng thứ nhỏ nhặt trên cơ thể em, sự thay đổi của em ra sao hay sự khác biệt nào mới... mái tóc giả này, hmm, có mùi thơm dầu gội nhưng lại thoang thoảng mùi nhựa của hàng mới mua. Vả lại, mái tóc này không phải màu hạt dẻ đặc trưng của tóc em, là màu đậm hơn và vài sợi keo đã bong ra bên tóc mai1
Tuệ San bấy giờ mới giật thót nhìn lại mái tóc giả, thật sự quá vội nên chỉ còn lại bộ tóc này để giấu đi chiếc dao găm. Cô còn đương suy nghĩ và thầm thán phục đôi mắt tinh thường của Khuất Ngôn Chấn thì hắn lại hỏi:
- Lê Thanh có hỏi em về mái tóc này không?
Nữ nhân thật thà lắc đầu, đáp:
- Không, hắn khen hôm nay em rạng rỡ, chỉ vậy thôi
Khuất Ngôn Chấn nhẹ nhõm hơn nhiều, hắn gục xuống bên cầu vai thanh mảnh của tiểu thỏ, hít hà hương thơm sau gáy cô mà thủ thỉ:
- Em tin lời tôi nói chưa? Tiểu tử đó sao có thể yêu em thật lòng, hắn “bị” thu hút bởi năng lượng, cá tính và cơ thể em... còn tôi thì khác, tôi “tự nguyện” được em hấp dẫn bởi tất những gì của em đem lại