Tuệ San rất nhanh đã lấy được sự tín nhiệm từ nhà của Trân Nhi, bà mẹ Linh Chi ấy ban ngày chồng ở tập đoàn, hai con trước đã lớn nên thường ngày ở nhà chỉ còn người mẹ trung niên lớn tuổi với đứa con gái bé ngây thơ. Tuệ San từ phòng tập riêng của gia đình tên Chủ tịch Delyn – Mã Thành Xuyên ấy, đi lang thang trên hành lang căn biệt phủ này. Đám nhà giàu luôn ở ẩn thì phải, xe chở vào đây đi lắt léo không tài nào nhớ nổi đường, đành phải đi vài quãng nữa hay khôn ranh mà giấu được chiếc camera, tránh cho mấy tên tài xế theo dõi thì may ra.
Nữ nhân cẩn thận nhìn chung quanh, không có camera giám sát gì cả, càng dễ cho Tuệ San động thủ. Cô gọi vọng ra:
- Trân Nhi... con lại đây
Con bé ôm theo con gấu bông cô tặng từ hôm nọ tới giờ, lạch bạch chạy lại rồi lễ phép đáp lại. Cô ngó nhìn xung quanh rồi hỏi dò:
- Nhà con rộng thật đấy... bây giờ chúng ta nghỉ ngơi thì có thể dắt cô đi tham quan được không?... Nhất là, mấy phòng trên lầu cao ấy...
Trân Nhi đơn thuần trả lời:
- Vâng, trên đó là phòng làm việc của ba và anh trai
Con bé nhanh nhẹn kéo cô theo sau, bà Chi có lẽ đi ra sau vườn rồi sớm vào, Tuệ San phải nhân cơ hội này mà làm ngay việc tới đây. Cả hai người đã rất nhanh chạy tới căn phòng lớn, có mã khóa bên ngoài khiến Tuệ San liền chùn bước nhưng Trân Nhi như chiếc chìa khóa vàng trong tay nữ nhân, con bé thoải mái bấm mã rồi khoe:
- Ngày tháng sinh của con... ba rất quý con, hì
Cánh cửa mở ra như bao gánh nặng được thả lỏng, Tuệ San ngay tức khắc vào trong rồi lấy trong túi quần chiếc máy chip rất nhỏ, chỉ cỡ một đốt ngón tay lại còn mỏng dẹt. Cô ngay tức khắc dán chặt dưới sâu mặt ghế sofa rồi đảo mắt nhìn quan sát, rồi vờ hỏi để đánh trống lảng:
- Tr... Trân Nhi... mấy giờ bố với anh trai con về? Cũng đã hơn 5 rưỡi chiều
Trần Nhi thoải mái chia sẻ với Tuệ San như tin tưởng cô thật nhiều, con bé lại kéo cô ra sau một bức tranh thời Phục hưng, đố:
- Cô San... cô biết sau bức tranh này là gì không?
Tuệ San ban đầu chỉ nghĩ là điều vui vẻ con bé muốn đùa, nhưng sau cùng lại nổi lên mấy suy nghĩ toan tính, bèn lật bức tranh lên là một ổ khóa khác lại lộ ra trước mắt. Cô vui sướng mà đùa lại:
- A ha... cô biết rồi... biết rồi
Trân Nhi xỉu mặt xuống rồi quay đi, cái trò trẻ con của nó bị cô giáo đoán quá dễ dàng, Tuệ San bèn chạy lại mà dỗ dành:
- Nào... con biết mã không? Hãy mở ra... coi như phần quà thưởng cô đoán trúng nhé?
Ngày hôm đó
Tuệ San trở về nhà với khuôn mặt nửa phấn khích, nửa không thỏa mãn, cô thu dọn mấy tài liệu quan trọng cất vào thùng caton rồi đưa A Nghiêm bê lên cốp, dặn dò:
- Anh nhẹ tay giúp tôi nhé, nhiều thứ quan trọng lắm
A Nghiêm gật đầu rồi mở cửa cho Tuệ San lên trước, cả hai rất nhanh về tới biệt thự của Khuất Ngôn Chấn. Cô như rất vội mà chạy tức tốc vào trong, thấy nam nhân ngồi đợi mà chưa để hắn lên tiếng trước, Tuệ San ngã sà vào lòng rồi nói một lèo:
- Có... hộc hộc... Đức Mẹ Maria bế một đứa bé, một cô gái trẻ chạc tuổi thiếu niên ngồi đánh violin dưới chân Mẹ và... và 4 người khác đứng xung quanh, hai người đàn ông và hai người phụ nữ... Bức tranh trong thời kì Phục Hưng
Khuất Ngôn Chấn giật mình trước tốc độ của Tuệ San, đưa cho cô cốc nước rồi nhắc:
- Từ từ... em từ từ rồi nói, tôi chưa hiểu gì hết
Hai người bắt đầu lên thư phòng nói chuyện, nam nhân dựa vào lời kể của Tuệ San mà ngẫm nghĩ một lúc, sau cùng chắc như đinh đóng cột:
- Bức “San Zaccaria Altarpiece” của Giovanni Bellini vẽ năm 1505... Mật mã gồm cả chữ lẫn số, cứ nhập vào những thông tin này
Tuệ San mơ hồ, phản bác:. truyện đam mỹ
- Em không nghĩ Mã Thành Xuyên sẽ để mật khẩu liên quan tới bức tranh này... tại sao phải để như thế chứ?
Khuất Ngôn Chấn lôi ra tập hồ sơ dày cộp, gõ vào đầu của nữ nhân ngốc nghếch này, dặn:
- Đọc kĩ đi, toàn bộ thông tin cá nhân, tính cách, sở thích hay phong cách từng thành viên trong gia đình đó... Tuệ San, em mới chỉ nhìn trước mắt mà không tính lâu dài. Có thể hôm nay lập được công trạng là rất nhanh đã lắp được máy ghi âm hay một thời gian ngắn đã lấy được sự tin tưởng từ bà Chi... nhưng em nóng vội quá, sẽ không dễ qua ải của lão Xuyên hay con trai cả là thằng Thanh, cũng trạc tuổi tôi thôi nhưng là cánh tay đắc lực của ba nó
Tuệ San ngẫm nghĩ nảy ra ý tưởng, bộc bạch:
- Con trai cả... Mã Lê Thanh... ước gì được gặp tên đó một lần... em sẽ...
Khuất Ngôn Chấn nghe thế liền lớn tiếng ngắt lời:
- Không được... tốt nhất đừng có quan hệ gì với nó...
Tuệ San còn đang thoải mái liền giật mình, không khí giữa cả hai trở nên im ắng, cô lắp bắp hỏi:
- Ng... Ngài Khuất... sao ngài... lớn tiếng thế?
Nam nhân như mất kiên nhẫn liền đi lại bế thốc cô trong lòng, đặt lên bàn làm việc rồi thẳng tay xô mọi vật cản trên mặt bàn, ngay cả xấp tài liệu quan trọng đã xô hết số thứ tự. Mọi hành động đều nhanh tay và mạnh bạo, hắn hôn sâu lên đôi môi đương run rẩy của tiểu thỏ, cũng ép chặt eo cô vào khoang bụng mình rồi chen chân vào giữa hai đùi non Tuệ San, mới nghe cô nói dứt lời về tên Lê Thanh ấy mà Ngôn Chấn như nổi đóa. Hai người đã trong mối quan hệ tình nhân này được hơn nửa năm, thời gian dài nhất trong các mối quan trước đây của Ngôn Chấn, vẫn luôn tuân thủ và vạch rõ ranh giới, không ai phạm vào tình yêu cả, ngược lại Tuệ San còn rất ngoan ngoãn, cô như con mèo nhỏ ở bên cạnh hắn, giúp hắn vui hay mấy lúc cô tập múa bên cột ở sảnh phòng, nữ nhân lại như biến thành con thiên nga kiều diễm...