"Đường Tịnh Thi?"
Giây phút nghe được tiếng gọi kia, Đường Tịnh Thi như bị thôi miên, hai mắt ngơ ngác quay lại phía sau trong vô thức, đập vào mắt cô là sườn mặt góc cạnh tinh tế, sống mũi cao thẳng cùng với cặp mắt lam nhạt có hồn như muốn hút người nhìn vào nó vào nơi sâu thẳm.
Cũng chính vào khoảng khắc ấy, cô dường như nhìn thấy bóng dáng cậu bé năm nào đang nhìn cô, hình ảnh một lớn một nhỏ mơ hồ như gộp lại thành một người làm cô không rõ thật giả, miệng lẩm bẩm thành tiếng:
"Cảnh Nghi... Thống tướng Lục."
May mắn thay, Đường Tịnh Thi ngay giây phút nhìn rõ người kia là ai liền lập tức thu hồi lại lời định nói vào phía trong, theo phép tắc mà cúi đầu chào cấp trên của mình, cũng tiện tay che dấu thứ cảm xúc hỗn độn đang cất giấu nơi đáy mắt. Mà cũng nhờ cái cúi đầu này, tầm mắt của cô vô tình chạm tới cánh tay được băng bó của nam nhân trước mặt, trong giây lát đã làm cho cô ngạc nhiên.
Đường băng bó kia nhìn một lần Tịnh Thi liền có thể nhận ra, đại não ngay lập tức hiểu ra vấn đề. Người binh sĩ lúc đó hóa ra lại là Lục Cảnh Nghi?! Chẳng trách cô lại có cảm giác mùi hương từ người nam nhân tản ra lúc đó, cái mùi hổ phách ấy lại quen thuộc đến như vậy.
Lục Cảnh Nghi cũng không khấm khá hơn là bao. Tên của mình được gọi lên bằng âm thanh nhẹ nhàng dịu dàng từ một cô gái làm hắn có chút không thích nghi kịp. Cả người cứng đờ trong chốc lát, Cảnh Nghi ho khan vài tiếng, lòng thầm cảm thán rằng vẫn hên là cô gái kia không nhìn ra được tia thất thố của mình.
Mãi một lúc sau mới mở miệng chào lại bằng chất giọng trầm thấp của mình, nhưng có vẻ bởi vì chưa giải tỏa được căng thẳng ban nãy mà giọng điệu của hắn thốt ra mang theo sự nghiêm túc như muốn chỉnh người.
"Đường quân y, một ngày tiếp cận doanh trại đã cảm thấy quen hơn chưa?"
Đường Tịnh Thi còn tưởng hắn đang dò xét mình, đầu cũng không dám ngẩng lên mà trả lời ngay bằng tướng người cúi thấp của mình:
"Để thống tướng phải nhọc lòng quan tâm, binh sĩ trong quân doanh khá thân thiện, vật chất nơi đây cũng không hề tồi, chỉ cần một buổi tôi liền có thể quen thuộc được rồi."
Lục Cảnh Nghi hơi gật đầu, lúc này mới hoàn toàn lấy về dáng vẻ nghiêm trang vốn dĩ của mình, nhưng tầm mắt vô tình hay cố ý lại lướt qua dáng đứng cúi người của vị thiếu nữ trẻ tuổi. Trong lòng khó hiểu mà bước đến, cúi thấp người xuống mà hỏi chuyện:
"Tôi cũng không phải đáng sợ như thế chứ? Không cần phải cúi thấp như vậy đâu."
Bị câu hỏi đột ngột của hắn tác động, Đường Tịnh Thi lập tức ngẩng đầu lên toan phủ định, điều không ngờ chính là lại va phải cặp mắt màu lam nhạt mang theo chút ý cười của vị nam nhân nào đó. Như một phản xạ tự nhiên, bàn tay mềm mại lập tức đưa ra nắm lấy cánh tay đang bị thương của hắn, sức lực không nhỏ, đến mức khiến cho Lục Cảnh Nghi phải hừ nhẹ. Mà hành động ấy cũng lập tức đẩy người đàn ông lùi về phía sau.
Lục Cảnh Nghi cũng không ngờ đến cô sẽ hành động như vậy, bàn tay to lớn toan định cạy mở ngón tay đang nhấn vào vết thương của mình ra cho đỡ đau, không biết cô quân y này có hiểu hay không, lại ngay vào lúc hắn sắp gỡ ra được, liền lập tức dùng lực đẩy hắn ra. Vẫn hên cơ thể hắn đủ khỏe để có thể đứng vững trên nền nhà...
Nếu thực sự bị cú đẩy kia vật ngã xuống, như vậy mất mặt biết bao nhiêu...
Ở một đầu khác, cô gái nhỏ ngơ ngác một thời gian dài. Đến lúc hoàn hồn lại, đập vào tầm nhìn của Đường Tịnh Thi chính là tấm băng gạc đỏ chói bởi máu của ai kia, lập tức lúng túng không biết phải làm như thế nào, chỉ có thể cúi gằm mặt xuống, mắt nhìn mũi mũi nhìn ngón chân, như một con cún nhỏ đáng thương.
Vết thương ngoài da chảy máu, Lục Cảnh Nghi không mấy để tâm, nhưng hành động kia của cô lại làm hắn cảm giác hơi khó hiểu. Hắn những tưởng rằng cô vẫn chưa nhìn thấy, liền lập tức đi tới, đưa bàn tay với vết thương đã bị vỡ ra, máu vẫn theo thời gian mà thấm đỏ tấm băng gạc đến trước mặt của Đường Tịnh Thi khua khua vài lần.
"Đường Tịnh Thi, tôi chảy máu?"
"Vâng?" - Tịnh Thi lúc này mới ngẩng lên, định hỏi hắn chảy máu thì sao chứ, cô biết là lỗi của cô, nhưng cũng không cần phải khua tay múa chân như vậy, hắn định ăn vạ sao? Chắc không phải đâu nhỉ, đường đường là một thống tướng sao lại đi ăn vạ với một cô nương không lương bổng lợi lộc nào như cô chứ?
Đại não còn đang đem trí tưởng tượng của cô bay xa, lại bị chất giọng trầm thấp có vài phần trách cứ gọi trở về:
"Cô là quân y mà?"
Cô là quân y, không phải đây là công việc của cô sao? Vì sao lại cúi thấp đầu không thèm làm gì như vậy?
Ấy thế mà buổi sáng còn hùng hồn nói rằng nhiệm vụ của một quân y là chăm sóc sức khỏe cho một binh sĩ chu toàn.
Đường Tịnh Thi hơi đơ một chút, thì cô là quân y... Mất hai giây, đôi mắt linh động kia lập tức mở to tròn lên nhìn Lục Cảnh Nghi, cứ như nghe được một chuyện lạ lùng vậy, sau đấy lại nở một nụ cười gượng gạo, mãi mới lí nhí được vài chữ xấu hổ, mà vài chữ này, nếu thính giác của Lục Cảnh Nghi không phải thuộc dạng tốt, có lẽ cũng không nghe ra:
"Tôi cũng quên mất mình là một quân y..."