Lục Cảnh Nghi sau đó không hề đi cùng với Đường Tịnh Thi trở về căn cứ, sau khi nghe một cuộc gọi, cô cứ có cảm giác như cả người hắn tỏa ra hơi lạnh, so với thường ngày còn đáng sợ hơn mấy phần. Dẫu rằng rất muốn hỏi có chuyện gì đã xảy ra, nhưng lời đến cửa miệng lại không biết nói như thế nào.
Cả hai đứng bên đường một lúc, sau khi bắt được taxi cho cô trở về căn cứ, đợi đến lúc cô gần bước vào trong xe, hắn mới hắng giọng nói vài câu:
"Không cần phải buồn quá nhiều."
Đường Tịnh Thi vì bất ngờ mà xoay đầu lại ngay lập tức, nếu không phải là Lục Cảnh Nghi nhanh nhẹn đưa lòng bàn tay của mình lên chắn trên đầu cửa xe, có lẽ giờ này trên đầu cô đã có thêm một cục u không nhỏ. Nhưng mà so với việc tinh tế mà hắn vừa làm, cô có vẻ quan tâm hơn đến lời nói ban nãy hơn.
"Tôi cũng không có buồn nhiều quá đâu."
"Ừm... Có muốn ăn gì không, tí nữa tôi mua về cho."
Thật sự, hai mắt Đường Tịnh Thi lúc này so với mèo con nhìn thấy đồ chơi vui còn to hơn vài phần, trong âm thanh phát ra không giấu nổi hào hứng, cô hỏi:
"Thật sự ngài sẽ mua cho tôi à?"
Lục Cảnh Nghi bị nghi ngờ, lập tức cấp cho cô ánh mắt không bằng lòng, nhưng ngoài miệng vẫn thuận theo cô mà trả lời:
"Đúng vậy, nhưng chỉ trong vòng tối nay thôi."
"Vậy tôi muốn ăn bao chiên ở đường số 12 ấy, hai cái nhá!" Đường Tịnh Thi cười hì hì, nói xong rồi cô mới bước vào bên trong, cho đến khi đóng cửa lại vẫn không quên đưa số hai từ ngón tay của mình ra như để nhắc nhở hắn.
Mà Lục Cảnh Nghi không hề nói gì sau cái gật đầu kia, trong đôi mắt ấy bất giác hiện ra ít nhiều tia vui vẻ, nhưng rất nhanh sau đó bị chính hắn đè nén lại. Hắn đứng chờ thêm một chút, một chiếc Maybach màu trắng theo dòng xe đông đúc dần dần chạy tới chỗ của hắn. Chờ đến khi chiếc xe dừng lại, người trong xe cũng theo đó bước xuống.
Ông ấy có mái tóc hạt tiêu, khuôn mặt hiền hòa đã nhiều thêm vài vết nhăn, ông nở nụ cười cúi người xuống kính chào một cách lịch sự:
"Cậu chủ, ông chủ kêu tôi đến đón ngài."
Lục Cảnh Nghi giãn cơ mặt, người trước mắt này là người hiếm hoi có thể khiến cho một thống tướng cao ngạo kia trưng ra một bộ mặt hiền hòa đối đáp lại:
"Bác Trương, bác không cần phải cúi đầu như vậy, cháu đã nói nhiều rồi mà."
Người được gọi là bác Trương lập tức mỉm cười, so với sự lo lắng thoáng qua trong mắt chàng trai trẻ, ông vô cùng từ tốn mà mở cửa xe, sau đó mới đáp lại hắn:
"Chào hỏi là điều một quản gia chuẩn mực luôn phải làm mà, cậu chủ không cần lo bác già đâu, bác so với sức khỏe dạo này của cháu còn tốt chán..." Nói đoạn, ông ấy liếc nhìn về phía bàn tay phải của Lục Cảnh Nghi. Bỗng chốc khiến hắn cảm thấy chột dạ.
Hóa ra là người kia vì nghĩ rằng hắn bị thương nên mới kêu hắn về à... Tốn thời gian làm điều vô bổ thật đấy.
Nhưng mà Lục Cảnh Nghi vẫn đi vào trong chiếc Maybach kia, thẳng tiến về ngôi nhà đã lâu không đặt chân tới.
Sau khi vượt thêm hai ngã rẽ, một dinh thự phía bên kia dòng sông lập tức hiện ra, ánh đèn vàng của căn nhà kia phủ xuống dòng nước, thắp sáng nguyên một dãy dòng chảy hài hòa. Lục Cảnh Nghi nhìn đến căn dinh thự lớn ấy, lồng ngực lại không theo sự điều khiển của não bộ, trái tim bắt đầu đập loạn từng nhịp không theo quy tắc.
Mười bốn năm... Nó dường như không thay đổi nhỉ... Người bên trong có lẽ... Cũng chẳng hề khác biệt so với năm hắn rời đi đâu đúng không?
Đứng chần chờ ở trước cửa nhà đã gần 5 phút, tay hắn vẫn không thể đưa lên mở cửa, cho dù bên cạnh, bác Trương vẫn luôn trưng một nụ cười hiền hòa chờ đợi cậu.
"Cháu không thể mở sao?" Thật lâu, bác mới cất tiếng hỏi đầu tiên.
"Cháu không biết phải dùng biểu cảm nào để đứng trước mặt ông ấy cả." Lục Cảnh Nghi thở dài.
"Cứ là chính mình thôi, dù sao thì ông chủ cũng rất mong chờ cậu trở về mà... Cậu chủ đi mười bốn năm không cuộc gọi không tin nhắn, thậm chí một bức thư tay cũng không gửi về, ông ấy rất nhớ ngài đó." Quản gia Trương cười khẽ, thật ra hơn ai hết, ông là người hiểu rõ nhất về mối quan hệ giữa hai người này.
Đúng là cha con, đến cái lòng tự cao tự trọng đều cao ngút ngàn như nhau.
Chờ đến khi Lục Cảnh Nghi đưa ra quyết định, bàn tay đưa lên định mở cửa, người bên trong thông qua camera nhìn ra bên ngoài đã không chờ được nữa mà mở ra trước.
Xuất hiện trong tầm mắt của Lục Cảnh Nghi là một người đàn ông trung niên, cho dù khuôn mặt đã bị bụi thời gian làm mờ đi sự tươi mới của tuổi trẻ, nhưng vẫn để lại cho ông sự trầm ổn, khuôn mặt ấy so với trước kia đã nhiều thêm vài đường vết nhăn báo hiệu tuổi già sắp đến.
Nhìn bề ngoài trầm ổn cùng với sự trưởng thành trông thấy khiến người khác phải kính trọng, ai ngờ khi mở miệng, ông ấy lại mang đến cho người đối diện sự phản cảm không cần che dấu.
"Bây giờ mới biết mình có nhà à?"