Sau một thời gian nói lí lẽ cùng với thống tướng Lục, Đường Tịnh Thi cuối cùng vẫn phải cúi đầu chịu trận mang theo vị "hành lý" nặng hơn 78 kg lên taxi chở đến khu đồi phía tây của thành phố.
Trên đường đi, cảnh sắc dần dần được thay đổi, từ những tòa nhà lớn chọc trời dần dần biến thành những ngôi nhà bình dân với mái ngói đỏ nâu, được sắc nắng rưới lên một màu vàng rực. Những cánh đồng cỏ bắt đầu hiện diện nhiều hơn, mang theo một màu xanh óng khiến tâm tình người khác dần trở nên tươi tỉnh hẳn lên.
Lục Cảnh Nghi mím môi hồi lâu, nhìn đến những ngôi nhà lớn nhỏ lúc này chỉ còn là chấm nhỏ phía xa xa chân trời, hắn rốt cuộc vẫn hạ giọng hỏi:
"Cô... Đang đi đâu vậy?"
"Ngọn đồi phía tây." Đường Tịnh Thi trả lời một cách tỉnh bơ, dù sao thì cũng không phải là cô ép buộc hắn đi theo, là hắn nằng nặc đòi theo ấy nhé. Với cả, quê hương hắn vốn dĩ ở nơi này, làm sao mà hắn không biết ngọn đồi phía tây đó chính là nghĩa trang lớn nhất của cái thành phố này nhỉ. Dẫu biết vậy, Đường Tịnh Thi vẫn không thể bỏ được thói hỏi khịa người khác của mình:
"Nghe nói trong lí lịch ngài cũng sinh ra ở thành phố E này đúng chứ? Ngài ở quận huyện đường nào vậy, không chừng chúng ta là hàng xóm cũng nên đấy." Vừa nói, Đường Tịnh Thi vừa ngó ra ngoài cửa sổ được mở hơn nửa, đôi mắt đen trong veo nhìn đến đường chân trời, thu toàn bộ cảnh hoàng hôn vào trong đáy mắt.
Lục Cảnh Nghi quay đầu sang, chỉ có thể thu được góc nghiêng xinh đẹp của thiếu nữ. Hắn im lặng hồi lâu, cho đến khi Tịnh Thi bắt đầu hoài nghi rằng bản thân có thể còn chưa nói ra thành lời. Cô quay đầu lại, mặt đối mặt với người đàn ông phía sau, hai mắt chạm nhau, trong thoáng chốc cả khoảng không là bầu không khí ngượng ngùng. Ít nhất là khiến Đường Tịnh Thi ngượng ngùng mà thu lại tầm mắt của mình mà cúi gằm mặt xuống.
Lục Cảnh Nghi có vẻ cứng hơn rất nhiều, cho dù Tịnh Thi đã cúi đầu xuống che dấu sự xấu hổ của chính mình, nhưng hắn vẫn mảy may không quan tâm mà tiếp tục nhìn đến cô, mãi một lúc lâu sau, Lục thống tướng mới đáp lại một câu không hoàn chỉnh.
"Không nhớ nữa."
"Hả?"
Câu trả lời đến quá bất ngờ khiến cô nàng chưa kịp trở tay, vẫn dùng khuôn mặt có hai má hồng hồng cùng đôi mắt trừng lớn với đầy vẻ ngạc nhiên nhìn đến hắn.
"Địa chỉ nhà tôi ấy, không nhớ nữa."
"Gì chứ, ngài vậy mà đến cái địa chỉ nhà cũng không nhớ? Đầu óc có chút kém nha... A..."
Nói xong câu đó, Đường Tịnh Thi chợt thấy bản thân có hơi lố, cô vội vội vàng vàng tự bịt miệng mình lại, sau đó hướng đến Lục Cảnh Nghi lắc đầu liên hồi cố gắng sửa chữa lỗi lầm.
"Không phải, ý tôi không phải đầu óc ngài kém, chỉ là về khoản đường xá ngài không tốt, à không phải... Là tôi sai, là tôi không tốt ha ha."
Nói nhăng nói cuội một lúc, Đường Tịnh Thi còn phải tự nhận cô còn không biết là cô đang nói cái gì nữa, chỉ có thể lần nữa làm con đà điểu chôn đầu xuống lòng đất. Mắt nhìn mũi, mũi nhìn chân, hai tay cũng không rảnh rỗi mà liên tục chà xát vào nhau, xấu hổ chồng thêm xấu hổ...
Đừng hỏi cô dáng điệu của thống tướng sau khi nghe cô phát biểu là như thế nào, thú thật sau câu nói kia của chính mình đến cái cằm của hắn cô cũng chưa dám liếc lên để nhìn đến.
So với sự chật vật khó xử của Đường Tịnh Thi, Lục Cảnh Nghi có vẻ vô cùng nhàn nhã, không có dáng điệu của người tức giận... Nhìn thế nào cũng giống như kẻ tiền phu đang ngồi nhìn lại mớ củi của mình sau một ngày gặt hái được vậy. Trong đôi mắt lam nhạt ấy vẫn là sự lạnh lùng thường ngày, chỉ khác là, dưới đáy mát kia nhiều thêm một ý cười được che đậy kín đáo.
"Ừ, cô đúng không tốt, nếu quả thực có một người hàng xóm như cô, đó là kiếp nạn thứ 82 của tôi lúc nhỏ rồi."
Đường Tịnh Thi nghe xong, trong lòng thầm mắng hắn bảy bảy bốn chín câu khó chịu, chẳng qua là không thốt lên thành lời được thôi.
Được lắm, anh giỏi lắm, Lục Cảnh Nghi, mới được tí chức vụ lớn... Ừm, cũng không phải tí lắm... Không phải, điều quan trọng là không những quên cô bé hàng xóm đáng yêu là tôi đây, anh còn dám lớn giọng gọi cô là kiếp nạn thứ 82? Anh đáng chết... À không, đáng đánh, đáng bị đánh!
Trong đầu bỗng dưng nhớ lại một vài đoạn kí ức từ rất lâu về trước, cũng là một buổi chiều hoàng hôn đẹp như ngày hôm nay. Dưới sân bóng lớn, cậu bé vóc người nhỏ nhắn nằm giữa bãi đất bụi, trên cơ thể không thể đếm hết bao nhiêu dấu vết bầm dập. Không cần đoán cũng biết là do bị đánh mà ra.
Dưới sắc vàng cam ấm áp của ánh sáng hoàng hôn, có một bóng dáng nhỏ nhắn đi ngược nắng, tiến từng bước lại đến với cậu, mái tóc cắt ngắn ngang vành tai ôm sát khuôn mặt, trên tay còn cầm thêm vài băng cá nhân. Cô bé không sợ mặt đất bẩn mà ngồi phịch xuống, đưa bàn tay bị đánh đến bầm dập của cậu bé kia lên.
Cậu bé có vẻ đã quá quen thuộc với tình cảnh này, cho dù có đau cũng không hé răng ra nửa lời. Chẳng qua dưới đôi mắt kia đã đọng những giọt nước nhỏ quật cường mãi không chịu rơi xuống.
Cả hai đều không nói chuyện, nhờ vậy mà nghe rõ ràng tiếng gió vi vu trong từng tán lá, nghe được âm thanh vui tai của dế cùng cào cào vang lên dưới đám cỏ rậm rạp.
Thật lâu sau, có thể vì không chịu được bầu không khí ngột ngạt như này nữa, cô gái bĩu môi, âm thanh non nớt của trẻ nhỏ vang lên, trở thành thứ âm thanh trong trẻo nhất dưới bãi sân đất rộng lớn kia:
"Nếu anh không chịu được nữa thì để em quay mặt sang chỗ khác để anh khóc nhé? Em sẽ không chê anh mít ướt đâu..."