Quán cà phê đường số 7.
Đường Tịnh Thi mới vừa đến nơi, vừa hay bắt gặp cảnh tượng tình chàng ý thiếp giữa An Thư và chồng, anh ta đứng trước mặt cô bạn nhỏ của cô, chỉnh sửa lại chiếc cài tóc bị lỏng ở phía sau, xong xuôi mọi chuyện còn không quên xoa đầu cô ấy.
Ánh mắt anh ta nhìn về phía Hà An Thư chứa cả một bầu trời ấm áp, khiến người khác nhìn vào cũng ghen tị mấy phần.
Thật nhanh, Hà An Thư đã phát hiện ra sự có mặt của Tịnh Thi, hai má cô bạn dần trở lên hồng lên, sau khi nói gì đó với chồng, cô ấy toan định chạy lại phía Đường Tịnh Thi, lại không ngờ bị người bên cạnh giữ lấy. Dựa vào chiều cao vượt trội cùng với sức lực vốn có của một cánh nam nhi, hắn không cần dùng mấy bước đã kéo cùng người trong lòng đến trước mặt cô.
"Xin chào Tịnh Thi, lâu lắm rồi không gặp cô."
Đường Tịnh Thi vốn không thấp, nhưng đứng trước người đàn ông này lại tựa hồ như một học sinh cấp ba chưa lớn. Nhưng điều đó không ảnh hưởng gì đến khí chất thường ngày của một quân y, cô ngước mắt lên, cất tiếng chào hỏi ngược lại:
"Thẩm Hạc Hiên, lâu rồi không được gặp anh."
"Ừm, hôm nay tôi giao cô ấy cho cô, trưa nay cô giúp tôi đưa em ấy ăn món hầm nhé, bụng dạ em ấy mấy ngày nay không tốt. Nhất quyết không được để cô ấy chạm vào đồ cay nóng, nếu cô ấy bực mình có thể đổ hết lỗi cho tôi là được. Tôi còn một cuộc họp, xin phép về trước."
Đường Tịnh Thi nghe xong liền gật đầu lia lịa, nhìn bóng lưng kia biến mất vào trong xe, chẳng mấy chốc đã rời khỏi quán, cô lúc này mới quay sang nhìn Hà An Thư, chậc lưỡi dò hỏi:
"Đau dạ dày?"
Hà An Thư lè lưỡi, cười nhỏ đáp lại:
"Ừm, tối qua mới bị, đã đau rồi còn bị anh ấy cằn nhằn một lúc lâu... Cậu phải làm chủ cho mình đấy!" - Hà An Thư vừa nói vừa dang rộng cánh tay tìm lấy cơ thể của Tịnh Thi ôm chặt làm nũng.
Đường Tịnh Thi biết, cô gái này là bạn thân mình, nhưng mà không phải trường hợp nào cũng hùa theo bạn nói xấu chồng người ta được, hơn hết, ông chồng này mắng còn quá đúng.
"Còn không xem lại cậu, để anh ta lo lắng như vậy, lúc nãy còn nhìn mình bằng ánh mắt khẩn thiết vô cùng."
Hà An Thư bị mắng ngược lại, có vẻ như đã nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ có thể buông tay ra, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngón chân mà đáp lại cô:
"Thì... Mình cũng đâu cố ý, hôm qua chờ được phỏng vấn thị trưởng mới nhậm chức từ sáng đến hơn 3 giờ chiều, mình sau đó rõ ràng đã đi ăn rồi mà... Ai có dè nó không hấp thu được nữa..."
"Hà An Thư, người đứng trước mặt cậu lúc này là một bác sĩ đấy, đừng có mà hòng múa rìu qua mắt thợ nữa."
"Ah... Tịnh Thi, không phải cậu muốn lấy tài liệu sao, chúng ta vào trong quán rồi tiếp tục trò chuyện nhé? Nhé?"
Tịnh Thi đến lúc này cũng bất lực với ánh mắt tha thiết của Hà An Thư, cô chỉ đành gác lại chuyện ấy qua một bên, gật đầu rồi mở cửa cho An Thư bước vào trước tìm chỗ ngồi, còn mình vào sau một đường thẳng đi đến quầy gọi 2 ly nước mật ong cùng mấy cái bánh ngọt.
Quay lại tìm hình bóng của cô bạn nhỏ, Tịnh Thi lập tức phải bật cười khúc khích với hình ảnh cô gái kia lôi chồng tài liệu từ trong túi xách ra, bởi vì bàn có hơi cao một chút, An Thư phải đứng lên mới đem đống tài liệu kia lên trên bàn. Rõ ràng đang đứng xa rất xa địa điểm kia, nhưng Đường Tịnh Thi mơ hồ còn nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm của cô bạn.
Đúng vậy, Hà An Thư vẫn nên vui vẻ hồn nhiên như vậy, để được cô ấy vô tư hoạt bát như ngày hôm nay, cô có lẽ nên dành lời khen rất lớn cho Thẩm Hạc Hiên. Hắn ta đã giữ đúng lời hứa, đem quá khứ đầy những vết thương lớn nhỏ của cô gái ấy hàn gắn từng chút từng chút một.
An Thư của cô, đã tìm đúng người để dựa vào rồi... Cô cũng yên tâm phần nào rồi...
Nhìn ly nước mật ong vàng nâu sóng sánh đặt trên mặt bàn, Hà An Thư chậc lưỡi bĩu môi:
"Hai người thật giống nhau, sáng sớm tớ đã uống nửa ly rồi..."
"Uống thêm đi, có lợi cho đường tiêu hóa, bác sĩ nói thì trẻ con phải nghe lời." Đường Tịnh Thi làm mặt nghiêm túc nhìn về phía cô gái đối diện, hắng giọng nói.
Hà An Thư phì cười, đưa tay nhỏ lên cầm lấy phần nước của mình, còn không quên gật đầu lia lịa đáp trả:
"Phải phải, cậu là một bà bác sĩ rồi, sắp già rồi, tớ mới chỉ là một đứa con nít thôi được chưa."
"Biết điều đấy, trẻ con ngoan sẽ được thưởng kẹo." Tịnh Thi theo tiếng cười khúc khích của An Thư cũng vì thế mà cười theo.
Sau một hồi tán gẫu đơn giản, Hà An Thư lúc này mới chuyển chồng tài liệu của mình đến bên tay của Đường Tịnh Thi, muỗng trên tay vẫn không ngừng chia chiếc bánh thành từng phần nhỏ vừa miệng, lời nói bên môi vẫn liên tục giải thích cho cô bạn từng mục một vô cùng rõ ràng:
"Mỗi tờ là một người, tớ chỉ có từ thị trưởng đến các sở thôi. Ngoài ra còn có thêm vài chức vụ lớn nhỏ xung quanh những người ấy. May cho cậu tớ mới đào lại tư liệu để phỏng vấn thị trưởng mới nên toàn bộ tài liệu còn mới lắm. Nhưng mà cậu muốn tìm hiểu bọn họ để làm gì?"
Đường Tịnh Thi nhận lấy chồng tư liệu, mắt chăm chú đọc từng thông tin cá nhân nhỏ của bọn họ, mãi một lúc lâu sau cô mới ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt tò mò của một phóng viên, cô hơi cười, trả lời ngược lại bằng một câu hỏi:
"Theo quan sát tinh tường của cậu, cậu có cảm nghĩ gì về thị trưởng mới nhậm chức này?"