Mắt thấy sự nhiệt huyết của cô gái nhỏ, thống tướng Lục cũng không muốn để Đường Tịnh Thi phải năn nỉ lâu, vài giây sau liền gật đầu đồng ý. Tất nhiên sau đó không quên phổ biến nhiệm vụ lần này cho cô hiểu rõ hơn:
"Thị trưởng thành phố E ban sáng mới gửi tin đề nghị muốn nhờ chúng ta rà soát lại người trong quân đội thành phố của ông ta, ông ta đang nghi ngờ trong cơ quan có gián điệp."
Đường Tịnh Thi nhíu mày, đôi mắt đen sáng lên như vừa nghe được chuyện vui hiếm gặp:
"Gián điệp? Nhưng làm sao để ông ta có thể khẳng định như vậy?"
"Không phải khẳng định mà là nghi ngờ, dạo gần đây thành phố E luôn bị rò rỉ thông tin mật, thị trưởng không nghi ngờ mới là chuyện lạ, nhưng Đường quân y, cô có thể tham gia thật chứ? Rất có khả năng người thật đạn thật đang chờ đợi cô ở ngoài kia đấy. Lỡ đâu cô bị thương... Đến lúc ấy khá căng thẳng đó...". Kha Vu im lặng nãy giờ lúc này đây mới bắt đầu lên tiếng nhận xét.
Thực chất cậu lo xa là chuyện không hề sai, dù sao thì quân y luôn là hậu phương ở phía sau, nhưng lần tham gia nhiệm vụ này quân số không được đông để không đánh rắn động cỏ, bởi vậy nên những người tham gia tất nhiên phải cùng ra tiền tuyến.
Nhìn lại quân y dáng người nhỏ nhắn trước mặt, Kha Vu thực chất vẫn chưa được kiểm nghiệm gì về khả năng chiến đấu của cô ấy, liệu cô ấy có thấy nản mà bỏ cuộc dở chừng hay không?
Đang nghĩ, đột nhiên bên vai bị cái vỗ của Lục Cảnh Nghi đập tỉnh, cậu quay sang nhìn thống tướng, trong ánh mắt hắn là ý cười, còn không nhìn ra một chút ái ngại nào. Kèm theo đó là giọng nói mềm mại không kém phần kiên định của cô gái trẻ:
"Tất nhiên là được rồi, những vụ tham gia bắt gián điệp là những phi vụ tôi thích nhất luôn đấy, vậy thống tướng, khi nào chúng ta bắt đầu chuẩn bị đến thành phố E?"
"Tối nay sẽ có chuyến bay, cô bây giờ chuẩn bị đồ đi là vừa rồi đấy."
Vừa nghe xong thông tin cần thiết, Đường Tịnh Thi lập tức gật đầu, sau màn chào tạm biệt với mọi người có mặt tại đó, cô liền quay trở về phòng thu dọn đồ đạc của mình.
Kha Vu nhíu mày nhìn về phía boss lớn, ánh mắt hơi ngờ vực đặt câu hỏi cho Lục Cảnh Nghi:
"Vì sao ngài lại đồng ý cho cô gái này tham gia? Ngài rất lạ, trước nay đâu có trường hợp đưa quân y đi cùng để bắt gián điệp chứ?"
"Cậu nghĩ cô ấy không làm được nên mới ngăn cản tôi?". Lục Cảnh Nghi cười nhẹ, trong đôi mắt màu lam nhạt vẫn đang dõi theo hình bóng khuất dạng của cô gái nhỏ.
"Ngài tin tưởng cô ấy vậy à? Dù chưa từng kiểm định khả năng tham gia nhiệm vụ của Đường quân y?"
Đây là lần đầu tiên Kha Vu nhìn thấy Lục Cảnh Nghi hành xử một cách ngẫu hứng như vậy, dù sao thì trước giờ ngài ấy luôn là người cẩn trọng, mỗi hành động đều tính trước tính sau rất tỉ mỉ, nhưng hình như lần này... Ngài ấy đang muốn cùng vị quân y này chơi trò mạo hiểm hay sao?
Lục Cảnh Nghi đứng trước sự chất vấn của Kha Vu chỉ mỉm cười, bình tĩnh đáp lại lời của cậu:
"Cậu biết khả năng của cô ấy đến đâu chưa?"
Bị câu hỏi bất ngờ của hắn đánh úp, Kha Vu chỉ có thể lắc đầu thay cho câu trả lời không của mình. Chỉ chờ có thế, Lục Cảnh Nghi lập tức tiếp lời:
"Tôi cũng không biết, vậy nên vẫn nên có một sân chơi cho người mới có thể tung ra khả năng thật sự mà họ có chứ nhỉ?"
Kha Vu cho dù muốn bắt lí, cũng không thể tìm ra sơ hở nào để nói lại, chẳng qua cậu vẫn có chút khó hiểu, Lục Cảnh Nghi nói là sân chơi, không lẽ hắn định đem nhiệm vụ lần này trở thành sân chơi cho Đường quân y?
...
Chờ thật lâu trời mới bắt đầu trở tối, Đường Tịnh Thi cầm theo một chiếc túi nhỏ chứa vài bộ quần áo, theo chỉ dẫn trước đó của thống tướng Lục mà đi đến điểm hẹn ở sân bay. Lúc đầu cô còn nghĩ rằng bản thân sẽ rất khó khăn trong việc tìm kiếm những người còn lại. Nhưng có vẻ nhờ vẻ ngoài cùng chiều cao vượt trội của Lục Cảnh Nghi, cô vừa bước xuống taxi đã nhìn thấy hắn cùng những người khác đang được một đám người vây quanh.
Điều quan trọng chính là, hà cớ gì những người vây quanh kia đều là nữ giới, còn mang theo con mắt như hồ nhìn mồi đối với Lục Cảnh Nghi. Đường Tịnh Thi biết trong lòng lúc này có bao nhiêu bực bôi, tất nhiên ngoài mặt cô vẫn nên tỏ ra là một lính tốt làm công ăn lương mà chạy lại phía bọn họ. Đôi mắt đen láy nhìn đám người một lượt, khóe môi không nhịn được mà nở một nụ cười tinh quái.
"Baba, ba cùng mọi người đi đâu nãy giờ vậy ạ? Sao baba lại không gọi cho con, ba biết con bị lạc giữa sân bay là nguy hiểm như thế nào không?"
Một lời nói ra, không chỉ làm những người phụ nữ đang vây quanh Lục Cảnh Nghi phải đứng hình, đưa mắt nhìn sang hướng thanh âm quái đản vừa thốt ra, mà ngay cả những binh sĩ đi cùng trong chuyến nhiệm vụ này cũng há hốc miệng nhìn cô.
Chỉ riêng mỗi Lục Cảnh Nghi là không tỏ ra nhiều biểu cảm cho lắm, đôi mắt lam nhạt nhìn qua cô, không rõ vì sao, Đường Tịnh Thi lại cảm thấy ánh mắt ấy mang theo sự khinh thường nhẹ...
Hắn đang... Khinh thường lời nói của cô hả?