Thông Thiên Đại Thánh

Chương 960: Bị tập kích, uy lực của Thái Hư Phi Châu (2)




Thái Hư Phi Châu là Thuần Dương pháp khí, bay vô cùng cao, độ cao phi hành cực hạn là 5000 trượng!

Không chỉ nói Thái Hư Phi Châu, cho dù là một ít tuyệt thế cường giả, phi hành cực hạn cũng chỉ là 5000 trượng thôi, bởi vì qua 5000 trượng, chính là tầng cương phong rồi.

Coi như là Chân Tiên, cũng không thể nào bay vào tầng cương phong, cương phong vô cùng mãnh liệt ở đó có thể thổi một gã Chân Tiên thành xương khô trong nháy mắt.

Về phần bay lên tiếp, mười vạn trượng, đó không phải là vấn đề Chân Tiên có thể thảo luận nữa.

Cho nên, 5000 trượng, là độ cao an toàn nhất của Thái Hư Phi Châu rồi,

Đồng thời cũng là khoảng cách an toàn nhất để bay qua biển cả.

Thái Hư Phi Châu lớn hơn trăm trương giữa thiên địa to lớn như vậy, cũng chỉ như muối bỏ biển thôi.

Vô cùng nhỏ bé, không có thực lực rất mạnh, căn bản không thể thấy được.

Thời gian vượt biển dự tính là ba ngày ba đêm, giờ đã nửa ngày trôi qua, Thái Hư Phi Châu cũng không gặp phải cản trở gì cả, cũng không gặp phải vấn đề gì dị thường, 5000 trượng trên không trung, cho dù là phi hành yêu thú cũng không có mấy loại có thể bay đến, cho nên, vô luận là Chu Báo hay là Ngọc Nam Thiên, đều rất yên tâm. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://thegioitruyen.com

Vẫn là mưa bụi lờ mờ, Thiên địa một mảnh u ám, Chu Báo nhìn qua cửa sổ, nghĩ đến tâm sự của mình, lão bà mang thai ba bốn tháng rồi, mình lại chạy mất, cũng không biết phải mất bao lâu mới có thể quay về Vũ Dương Lĩnh, vấn đề này nếu kéo dài thì nói không chừng khi mình về đến Vũ Dương Lĩnh, hài tử đã có thể chạy được rồi, đang nghĩ xuất thần, bỗng nhiên một hồi gió mát thổi qua.

- Ồ? !

Chu Báo mãnh liệt giật mình, bởi vì trong trận gió mát này, xen lẫn lấy mùi tanh nhàn nhạt, đây cũng không phải mùi vị mà 5000 trượng trên bầu trời nên có a, Chu Báo tâm thần rùng mình, thân thể co rút về sau, liền đóng cửa sổ lại, thân hình chớp lên, vọt đến cửa phỏng, cẩn thận xem xét tình hình bên ngoài, hiển nhiên, những người khác cũng đã chú ý đến chỗ khác thường này, vốn còn có chút âm thanh từ phòng mọi người truyền tới, nhưng hiện giờ thanh âm đã biến mất hết cả, Chu Báo thậm chí có thể tưởng tượng được cường giả trong Thái Hư Phi Châu nguyên một đám đều đang nín thở ngưng thần, cũng giống như mình, đứng ở cửa gian phòng, vẻ mặt khẩn trương.

Thời gian từng chút trôi qua, mùi tanh vốn nhàn nhạt theo thời gian trôi qua dần trở nên đậm đặc, mà cơ hồ cũng ngay lúc đó, toàn bộ Thái Hư Phi Châu đều nổi lên một cổ sương mù nhàn nhạt màu vàng, những sương mù này ở cùng một chỗ, một hồi làn gió Thuần Dương thổi bay, thổi bay toàn bộ mùi tanh trên Thái Hư Phi Châu, nhưng Thái Hư Phi Châu cũng dừng lại, từ tốc độ cao đột nhiên dừng lại, không khí trong Thái Hư Phi Châu mãnh liệt chấn động một hồi, nhưng lập tức liền bị kim quang thôn phệ, mọi người cũng không bị ảnh hưởng gì cả.

Sau đó, liền nhìn thấy Ngọc Nam Thiên này cầm đầu sáu gã cường giả của Linh Tiêu Điện bay lên boong tàu.

- Cường giả phương nào, cần gì phải ẩn tàng thân hình chứ, đã đã đến, vậy thì ra đây gặp mặt đi!

- Ha ha ha khanh khách, tiểu tử thú vị, đây là Thái Hư Phi Châu a, thật nhiều năm không nhìn thấy thứ này rồi, thật sự có chút tưởng niệm đấy!

Một tiếng cười cổ quái từ bốn phương tám hướng truyền đến, thanh âm không lớn, lại chấn động màng nhĩ, tinh thần của tất cả mọi người, trong 17 người, sắc mặt của mấy người có lực lượng thần hồn nhỏ yếu đã trở nên tái nhợt, chỉ sợ thanh âm cổ quái này lại đến thêm mấy lần nữa thì thần hồn của bọn hắn phải bị đả thương nặng mất thôi.

- Hừ, đâm sau lưng đả thương người, cũng không coi là cao nhân gì cả!

Ngọc Nam Thiên biến đổi thần sắc, cẩm bào nhẹ nhàng khẽ động, thanh âm cổ quái vẫn đang tồn tại, nhưng loại thanh âm khiếp tâm hồn mọi người cũng đã biến mất.

- Đã nhận ra Thái Hư chi thuyền, cũng nên biết ta là người thế nào chứ, cũng nên biết, loại Nhiếp Hồn Ma Âm này của ngươi sẽ không có tác dụng đâu!

- Ha ha ha ha ha ha ha, tốt, rất tốt, tiểu tử, từ mùi trên người ngươi ta có thể đoán được, ngươi là người của Ngọc gia, đã nhiều năm như vậy, không thể tưởng được tiểu tử của Ngọc gia còn dám hành tẩu trong hải vực, chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao? !

Sau một hồi cười to, một đoàn bóng đen đứng trước Thái Hư Chi Châu hiện ra.

Bóng đen này là một bóng người, một lão nhân toàn thân áo đen, diện mục âm trầm, lão nhân kia huyền lập trên không trung, ánh mắt âm hiểm nhìn Ngọc Nam Thiên trên Thái Hư Phi Châu, trong ánh mắt, toát ra vẻ thập phần quỉ dị.

- Người Ngọc gia, tiểu tử Ngọc gia, tiểu tử không được việc gì cũng dám phi hành trong hải vực, ngươi không muốn sống nữa sao!

- Ngươi là Hồ Bất Quy? ! Ngươi còn chưa chết?

Nhìn thấy bộ dáng, trang phục của lão nhân, Ngọc Nam Thiên rõ ràng kinh ngạc thoáng một phát, lộ ra thập phần ngoài ý muốn.

- Không thể tưởng được người của Ngọc gia còn nhớ rõ lão bất tử ta, người của Ngọc gia các ngươi còn chưa chết hết, ta sao lại chết được chứ! ?

- Hừ, cho dù không chết thì đã sao chứ, chạy trốn tới hải vực, cấu kết với yêu thú, kéo dài hơi tàn, có khác gì chết đâu!

- Đợi sau khi ngươi chết thì sẽ biết sống và chết có gì khác nhau thôi mài!

Hồ Bất Quy chỉ cười lạnh, khoát tay, năm đạo hắc khí liền xông ra từ đầu ngón tay hắn, mềm mại hệt như linh xà quấn tới Ngọc Nam Thiên.

- Đã nhiều năm như vậy, ngươi vẫn dùng loại thủ đoạn này, chẳng lẽ thật sự cho rằng có thể hù người sao? !

Nhìn thấy năm đầu linh xà phóng về phía mình, Ngọc Nam Thiên chỉ cười lạnh, nhìn như không thấy, thân thể không nhúc nhích chút nào, năm đạo linh xà kia cũng không đến được người hắn đã bị kim sắc quang mang của Thái Hư Phi Châu triệt tiêu.

- "Đã biết rõ đây là Thái Hư Phi Châu lại còn sử dụng loại thủ đoạn không có tác dụng này sao? !

Ngọc Nam Thiên nhìn thấy năm đạo linh xà màu đen này bị kim quang của Phi Châu triệt tiêu, trên mặt cũng không lộ ra vẻ buông lỏng, ngược lại càng thêm ngưng trọng.

- Hồ Bất Quy, ta biết rõ ngươi quỷ kế đa đoan, nhưng muốn thi triển thủ đoạn ở trước mặt ta, không có khả năng!

Nói xong, hắn vỗ mạnh mạn thuyền một cái, toàn bộ Thái Hư Phi Châu chấn động một cái, mấy đạo kim quang mãnh liệt từ Phi Châu vọt tới Hồ Bất Quy.

- Không thể nào, còn bắn pháo? !

Chu Báo thiếu chút nữa đã kêu lên, hắn thấy cái thuyền này vừa lớn vừa rộng mở, nhưng lại chưa từng nghĩ tới đồ vật này lại còn mang theo cả đại pháp, hai tiếng rầm rầm này, kim quang bắn ra, không phải là đại pháo sao?

Chỉ là hai đạo kim quang kia cũng không hướng mọi người chứng minh uy lực của mình, bóng người màu đen kia phảng phất như hư ảo, kim quang trực tiếp xuyên qua người hắn, thân thể Hồ Bất Quy rung lên một cái, phảng phất như không tồn tại vậy.

- Ha ha ha, quả nhiên là Thái Hư Phi Châu chính tông, Ngọc gia các ngươi cũng thật rộng rãi, vậy mà lại cho tiểu tử ngươi mang theo thứ này vượt biển, đây chả khác nào đến cấp vật quý cho lão tổ tông ta cả!


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv