- Lời này của ngươi mới là lời thật đấy!
Thanh Linh cười nói.
Tiểu Báo Tử giơ tay lên, ống tay áo hơi phất lên, thu Lưỡng Nghi Vi Trần Trận lại, cởi bỏ cấm chế của bạch y nữ tử, tươi cười đứng lên.
Ngoài cửa, hai bạch y nữ tử lẳng lặng đứng đó, nhìn thấy Tiểu Báo Tử mở cửa ra, trên mặt đều hiện vẻ cả kinh, một nữ tử trong đó nhanh chóng rời đi, mà một người khác, lúc này đang vịn một nữ tử đi ra cùng Tiểu Báo Tử, nữ tử này hiện giờ đang rất yếu ớt.
- Chưởng giáo lập tức tới ngay, kính xin các hạ chờ một chút.
- Cảm ơn!
Đột nhiên Tiểu Báo Tử tươi cười, đi ra ngoài gian phòng, đứng ngoài cửa, bắt đầu thưởng thức phong cảnh của Dao Trì.
- Ngươi đúng là hăng hái a.
Ngọc Thanh đến rất nhanh, thời gian chỉ nửa chén trà mà thôi, đi theo phía sau là nữ tử đi báo tin cho nàng.
- Tốc độ của chưởng giáo đúng là nhanh a!
Tiểu Báo Tử quay đầu lại cười nói. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
- Làm cho tại hạ thụ sủng nhược kinh a!
- Lá gan ngươi lớn như vậy, làm gì có ai làm lá gan của ngươi kinh sợ chứ.
Ngọc Thanh cười lạnh nói, trong ánh mắt có hào quang lăng lệ ác liệt lóe ra.
- Ngài đừng làm ta sợ, lá gan của ta không chịu nổi đâu.
Tiểu Báo Tử cười nói.
- Bây giờ bàn chuyện làm ăn đi, ta tin tưởng, lúc này đây, chúng ta nhất định đều muốn tìm được thứ mình muốn.
- Ngươi chắc chắn ta sẽ đàm phán với ngươi mà không giết ngươi sao?
- Giết ta, tuy có thể làm cho chưởng giáo đạt được một ít chỗ tốt, nhưng mà, làm giao dịch với ta có chỗ tốt còn lớn hơn, Tiên Thiên Bảo Hoa Thanh Liên Tử kỳ thật không coi là cái gì, ngài nói có đúng không?
Tiểu Báo Tử cười nói.
- Ngươi đừng nhìn bộ dáng trấn định hiện tại của ta, ta đã tính trước cả rồi, kỳ thật trong nội tâm của ta nắm chắc mình hẳn phải chết rồi.
- Tốt, rất tốt, xem ra ngươi đã thắng, đúng là lão bất tử kia không nhìn lầm người, ngươi đúng là không tệ. Ki Thủy Báo, ta sẽ nói thẳng, Tiên Thiên Bảo Hoa Thanh Liên Tử của ngươi đúng là trân quý, nhưng cũng không đủ làm ta phải điên cuồng, trong Dao Trì của ta có rất nhiều bảo bối sánh ngang với nó, thậm chí còn có đồ vật có giá trị cao hơn nó nhiều, nhưng mà, ta sẽ không cầm những thứ có giá trị tương đương đổi với ngươi, ý của ta, ngươi hiểu chứ?
- Đương nhiên, chưởng giáo muốn ép giá, chuyện này hợp tình hợp lý, như vậy đi, ngươi cho ta một kiện Thuần Dương pháp khí, ta sẽ giao Liên Tử cho ngươi, thế nào?
- Ngươi đang dùng công phu sư tử ngoạm?
- Ngươi trả giá dưới đất, đương nhiên ta phải rao giá trên trời, như vậy, chuyện này rất công bình a!
- Trên đời này không có chuyện gì công bằng tuyệt đối cả, đừng quên, bây giờ ngươi đang cầu ta a.
- Cho nên ta cũng không yêu cầu cái giá tuyệt đối công bình.
Tiểu Báo Tử cười nói.
- Ngài là chưởng giáo, kiến thức rộng rãi, ta tin tưởng, nhất định sẽ đưa ra cái giá làm ta thỏa mãn a.
- Tốt!
Ngọc Thanh gật đầu nói ra.
- Thuần Dương pháp khí ta có, nhưng không có khả năng giao cho ngươi, tiến nhập Huyền cấp cũng không sai biệt lắm.
- Ta không có hứng thú với pháp khí!
Tiểu Báo Tử lắc đầu nói ra.
- Chưởng giáo có lẽ nhìn ra, ta là kiếm tu, truy cầu chính là cảnh giới tối cao Nhất Kiếm Phá Vạn Pháp, chỉ cần pháp khí không hợp với ta, có nó chỉ làm vướng bận tu hành mà thôi!
- Lời này nói rất êm tai a, ta cũng chưa từng nhìn thấy kiếm tu bài vẽ nhiều như ngươi vậy, nói rõ đi, rốt cuộc ngươi muốn thứ gì?
- Tài liệu luyện chế trận pháp, ta tin tưởng, những vật này, quý phái không thiếu nhất, đúng không?
- Trận pháp?
Ngọc Thanh hơi sững sờ, chợt nghĩ đến đám sương mù nồng đậm trong phòng của Tiểu Báo Tử.
- Đúng là ta đã quên, ngươi hiểu được trận pháp. Được rồi, ngươi cần những loại tài liệu gì, ta sẽ xem có hay không, nếu có, ta sẽ tận lực giúp ngươi gom góp!
- Kỳ thật cũng không cần quá nhiều tài liệu tốt!
Tiểu Báo Tử nói ra, sau đó liệt kê danh sách những tài liệu mình cần.
- Tài liệu ngươi cần đúng là rất nhiều, nhưng mà, cũng không tính lá quá mức, trừ vài thứ...
- Chưởng giáo, cái giá này của ta là đúng công đạo rồi, những tài liệu này, trừ vài món mấu chốt ra, nhưng thứ còn lại không phải là tài liệu đỉnh cấp gì, so sánh với Tiên Thiên Bảo Hoa Thanh Liên Tử, không cùng giá trị a.
- Nhưng mà hiện giờ, ngươi có thể dùng thời gian trong bao lâu mới gom đủ những tài liệu này?
Ngọc Thanh chưởng giáo cười nói.
- Được rồi, ta cũng không làm khó ngươi, tài liệu ngươi muốn, ta đều có cả, rất nhanh có sẽ đưa tới cho ngươi, nhưng mà, ngươi cũng phải đáp ứng ta một điều kiện!
- Chưởng giáo cứ phân phó!
- Đồ nhi của ta, chính là Dạ Nguyệt, ngươi cũng đã gặp qua. Nàng có tu vi không tệ, đã đột phá Thất phẩm, đã có thể xuất sư, ta chuẩn bị cho nàng xuống núi lịch lãm rèn luyện một phen, nhưng ngươi cũng thấy đấy, dù tu vi của nàng không tệ, nhưng dù sao cũng là một nữ hài tử, kinh nghiệm giang hồ chưa đủ, hành tẩu giang hồ, khó tránh khỏi gặp phiền toái, ta cũng không yêu cầu ngươi quá nhiều, nếu như trong tương lại trên giang hồ, nàng gặp phiền toái, ta hi vọng ngươi có thể viện thủ cho nàng!
- Đây là tự nhiên!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói ra, làm ra bộ dáng đương nhiên.
- Chưởng giáo yên tâm, bất kể là ai, nếu như dám gây sự với Cơ cô nương, Ki Thủy Báo ta là người đầu tiên không tha cho hắn!
- Có lời này của ngươi là được, ta vốn muốn cho Dạ Nguyệt gia nhập Tiên Cung các ngươi, nhưng hiện tại xem ra, không cần phải phiền phức như thế!
Ngọc Thanh cười nói.
- Tránh phải gặp lão bất tử kia, hắn đang chờ ta mở miệng cầu hắn, lúc này đây, ta muốn hắn đến cầu ta a!
Tiểu Báo Tử nghe vậy, khóe miệng co quắp hai cái, cuối cùng cũng không nói thêm điều gì.
Không thể không nói, hiệu suất của Dao Trì cực cao, tài liệu Tiểu Báo Tử cần đã gom đủ, ngày hôm sau bọn họ đã chuẩn bị tốt, chồng chất ở trong một nhà kho, thông tri Tiểu Báo Tử đi nhận lấy.
Nhìn thấy đống tài liệu này, Tiểu Báo Tử cười khổ, từ trên người lấy một khỏa Tiên Thiên Bảo Hoa Thanh Liên Tử giao cho Ngọc Thanh, hắn đưa ra yêu cầu muốn ngây ngốc trong khố phòng vài ngày, Ngọc Thanh hiểu hắn muốn làm gì, gật đầu đồng ý.
- Ngươi tốt nhất là nên nhanh lên, ta đã đem tin tức của ngươi nói cho Tiên Cung, ta đoán chừng, nhanh thì ba ngày, nhiều thì năm ngày, Tiên Cung sẽ tới đón ngươi.
- Đa tạ chưởng giáo nhắc nhở!
Tiểu Báo Tử nói ra.
- Kỳ thật bọn họ tới nhanh một chút cũng không sao cả.
Mấy ngày sau, cánh cửa nhà kho một mực đóng chặt đã bị Tiểu Báo Tử mở ra. Còn chưa kịp cho người thông báo, trước mặt đã xuất hiện Kim Ngọc Tuyền.