Đây là một loại cảm giác cực kì quỷ dị, mà tại bên trong cảm giác cực kì quỷ dị này Tiểu Báo Tử chợt có cảm ngộ, hai tay đột nhiên huy động, trong viện nổi lên một trận liệt phong.
- Tiểu Báo Tử đừng làm loạn, nơi này là Ô phủ, ngươi đem cây chùy đó múa lên, sẽ phá hủy hơn một nửa Ô Phủ là ít.
Nhìn thấy bộ dáng vui sướng của Tiểu Báo Tử, Từ Ung vội vàng ngăn cản nói.
Tiểu Báo Tử ngượng ngùng cười, buông đôi chùy xuống. có chút khó hiểu hỏi:
- Sư phụ, vì mảnh thiên ngoại vẫn thạch này Lý gia phải trải trăm cay ngàn đắng mới lấy được, vì sao lại để người lấy đi đúc chùy cho ta?
- Đây là vì bọn họ không dùng tới!
Từ Ung cười nói:
- Một khối vẫn thạch này, tuy rằng không lớn nhưng cũng nặng cả hai ngàn cân, căn bản là rất khó có thể cắt được, cũng vô pháp rèn, ngươi xem hình dạng của nó có phải là tất khó coi không, chuyện này cũng là không có biện pháp nào cả, ta cùng mấy lão già của Giản gia phải mất sức chín trâu hai hổ mới có thể tạo thành một cái chùy như thế này, Lý gia giữ lại cũng vô dụng, liền quyết định đem cái này tặng cho Tiểu Báo Tử nhà ngươi, đây là một cái nhân tình của Lý gia, sau này ngươi còn phải trả!
- Đệ tử hiểu rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Tiểu Báo Tử nói, nhìn lại Khinh Vũ song chùy, trong lòng có chút đáng tiếc.
- Thứ này có lực lượng lớn, uy lực rất mạnh, hai cây chùy trong tay ta, cho dù là phi kiếm cũng không thể phá vỡ phòng ngự của ta, chỉ tiếc là thể tích quá lớn. Mang bên người rất dễ gây chú ý, mẹ nó, nếu mà lão tử có trang bị không gian thì tốt rồi.
Trong đầu Tiểu Báo Tử thập phần buồn bực, bắt đầu nghĩ tới kiếp trước của mình. Cả một đám xuyên qua Đế môn vô luận là chó và mèo, chỉ cần xuyên qua được, liền rất dễ dàng có được một hai cái không gian giới chỉ, nếu không có không gian giới chỉ, thì chỉ có thể cầm pháp bảo trên tay, vì cái gì tất cả đều rơi vào người mình, nhiều năm như vậy nhưng tất cả vẫn còn chưa thấy được bóng dáng.
Rất rõ ràng, Từ Ung cũng nhìn ra nghi hoặc của Tiểu Báo Tử, cười vỗ vỗ vờ vai của hắn nói:
- Tiểu Bảo Tử, ngươi hãy biết thế nào là đủ đi, hai thanh chùy này, tuy rằng mang theo rất vướng víu nhưng mà ta tin tưởng chỉ cần ngươi cầm nó trên tay, sử dụng nó, cho dù lần sau ngươi lại tiếp tục đụng phải bát phẩm cường giả, cũng sẽ không thua bọn họ ở phương diện lực lượng.
"Không chỉ là lực lượng!" Trong lòng Tiểu báo Tử thầm than, " Nếu là thời gian gặp phải Long Đường Tật, trên tay lão tử có hai cây chùy này, như vậy sẽ không gặp phải khó khăn như vậy, trực tiếp dùng cây búa đập chết nàng, đụng tới Bảo Âm Cách Nhật Nhạc cũng sẽ không hung hiểm như vậy!" Dùng đôi thiết chùy này, cho dù Bảo Âm Cách Nhật Nhạc đã luyện thành cảnh giới nội khí như sắt, hắn cũng có thể đánh cho thành thép nứt!
Nói đến cùng, thất phẩm cường giả cũng tốt, bát phẩm cường giả cũng được, chủ yếu phân thắng bại ở hai phương diện, một là cường độ thân thể, hai là trình độ ngưng luyện nội khí. Còn có một cái quan trong là Hộ Thân Cương Khí.
Nhưng vô luận là cường độ thân thể cũng tốt, trình độ ngưng luyện nội khí cũng vậy, hoặc là cương khí cũng được, đều có cực hạn, tu vi đạt tới thất phẩm, thân thể là thép xương là sắt, nội khí như sắt, cương khí lại càng tinh tế, công thủ nhất thể, nhưng mà. Nếu như lực công kích đột phá cực hạn của bọn hắn thì sao đây?
Giống như bây giờ, Tiểu Báo Tử cần hai thanh thiết chùy nặng hai ngàn cân, sử dụng lực lượng của mình, hơn nữa trong đó còn có tâm pháp của Quái Lực Quyền, đập xuống một búa. Không cần biết ngươi là mình đồng da sắt, nội khí như cương, công thủ nhất thể, tất cả đều bị đập nát!
Đây tuyệt đối là lực lượng áp chế!
Vì cái gì mà kiếm tu được xưng là có lực công kích cường đại nhất trong quần thể?
Cũng bởi vì bọn hắn có được lực lượng áp chế tuyệt đối, có lẽ bọn hắn không hề giống như Tiểu Báo Tử, có thể múa may hai cây chùy hai ngàn cân như thường, nhưng bọn hắn tu thành kiếm khí có thể ở bên trong một phạm vi nhỏ nhất định sinh ra lực phá hoại cường đại, trong lúc chiến đấu có thể làm bị thương tu sĩ có tu vi cao hơn hẳn bọn họ.
Hơn nữa nếu như trong tay bọn hắn có được một thanh phi kiếm tốt, như vậy lực sát thương kia lại càng lớn hơn.
- Tốt lắm, không nên ở chỗ này nói chuyện tiếp!
Chứng kiến vẻ mặt hưng phấn vui vẻ, lại mang theo vài phần như có gì đó suy nghĩ, Từ Ung tiến đến vỗ vai hắn:
- Thu cây chùy lại đi, cầm thứ đồ chơi này biểu diễn mãi không thấy mệt sao?
- Dạ, Tiểu Báo Tử lặng lẽ cười, đập song chùy vào nhau, phát ra một tiếng nổ lớn, hai cây chùy bị hắn ném vào bên trong nhà, lún thật sâu xuống đất.
Hai cây chùy nặng như vậy, hắn cũng không lo lắng bị người ta đánh cắp mất.
Hai người đi vào trong nhà, liền có nô bộc tiến tới rót trà ngon vào chén.
- Thế nào, ở nơi này có quen không!
Vào phòng, Từ Ung đánh giá căn phòng của Tiểu Báo Tử từ trên xuống dưới một lượt, cười nói.
- Rất tốt, gia chủ và đại trưởng lão coi như uổng phí một phen khổ tâm!
Tiểu Báo Tử nói rất chính xác, gian phòng này nối liền với gian phòng của Từ Ung, lớn nhỏ như nhau. Tuy rằng hiện tại thanh danh, thực lực của Tiểu Bảo Tử sớm đã vượt qua Từ Ung, hơn nữa hai người đều là trưởng lão của Ô gia, nhưng dù sao hắn cũng là đồ đệ của Từ Ung. Giữa hai người có quan hệ thầy trò, bất kể như thế nào, đãi ngỗ của hắn cũng không thể vượt qua Từ Ung được, nhưng mà Từ Ung ở bên trong trưởng lão hội của Ô gia cũng là một người không có gì nổi bật, đối với tất cả đãi ngộ của chính mình, cũng không có quá nhiều yêu cầu. Cứ như vậy thật là có chút khó khăn cho bọn họ.
Hiện tại, cái nhà này của Tiểu Báo Tử và mấy gian phòng ốc xung quanh đều giống như gian phòng của Từ Ung, đều rất lịch sự tao nhã, cũng rất phù hợp với khẩu vị của Tiểu Báo Tử. Khiến cho Tiểu Báo Tử thập phần vừa lòng.
- Bọn hắn đương nhiên phải mất công như thế, Ô gia mấy trăm năm nay, nào có được một đệ tử như ngươi đâu!
Từ Ung uống một ngụm trà. Hơi có vẻ đắc ý nói.
- Sư Phụ quá khen!
- Ta không quá khen, ta nói rất đúng sự thật, Không chỉ là Ô gia, cho dù là Đại Tấn ta, từ trước đến nay, thanh niên có ưu thế giống như ngươi cũng cực kì ít, nhưng mà tuổi của ngươi thực sự quá nhỏ, đã có thể công thành danh toại, đó cũng không phải là một chuyện tốt!
Tiểu Báo Tử gật đầu nói:
- Sư phụ nói rất đúng. Nhưng mà đệ tử cũng không phải là công thành danh toại gì cả. Chẳng qua là may mắn có được thanh danh mà thôi!