Thông Thiên Đại Thánh

Chương 426: Cổ bảo xuất thế! Thanh Tịnh Lưu Ly Ngọc Tịnh Bình! (3)




Huống chi bây giờ, kịch biến sắp diễn ra, đại quân Bắc nguyên sắp mất, Đại Tấn sẽ đưa quân chiếm cả thảo nguyên, việc tranh đoạt lợi ích sẽ cực kỳ gay cấn. Nếu Ô gia muốn kiếm được ưu đãi trong chuyện này, chắc chắn sẽ phải mượn sức Thiên Long Đạo, mà giờ, chính là cơ hội tốt nhất.

Cho nên, Ô Duyên Thắng cùng Lữ Nhất Nguyệt đều hết sức nhiệt tình đối đãi Tiểu Báo Tử.

- Chu trưởng lão, vất vả rồi.

- Gia chủ, ngài cứ gọi ta là Tiểu Báo Tử đi, chức trưởng lão này, ta không làm nổi, nghe đã thấy kinh dị rồi!

Tiểu Báo Tử cầm trà dầu trước mặt, đưa vào trong miệng, lập tức, một cỗ nhiệt lưu từ đàn điền vọt lên, thoải mái cực kỳ.

- Ha ha ha, Chu trưởng lão nói đùa gì vậy. Ngươi bây giờ là trưởng lão của Ô gia, lại lập công lớn như vậy, sao lại không làm nổi chứ?

Lữ Nhất Nguyệt cười nói. Nguồn: http://thegioitruyen.com

- Đại trưởng lão cũng cười ta sao? Chức trưởng lão của ta là do may mắn mà được. Người khác gọi, trong lòng ta còn mừng thầm, nhưng hai vị cứ gọi như vậy, ta thật sự không chịu nổi!

Tiểu Báo Tử đau khổ nói.

- Được, được, được, vậy thì thôi, gọi là Tiểu Báo Tử!

Ô Duyên Thắng gật đầu nói. Nói thật, lúc nãy hắn gọi" Chu trưởng lão, Chu trưởng lão" cực kỳ thân thiết, nhưng trong đầu cũng đang suy tính rất nhiều. Dù sao Tiểu Báo Tử cũng chỉ là tiểu tử mười lăm, mười sáu tuổi, cho dù tu vi cực cao, nhưng dù sao vài năm trước cũng là nội môn đệ tử của Ô gia, nhìn thấy mình còn phải dập đầu hành lễ. Thế mà bây giờ, lại ngang hàng với mình, thậm chí chính mình còn phải lấy lòng, điều này làm cho hắn có chút khó chịu. May mà Tiểu Báo Tử lại khéo hiểu lòng người, hắn cũng không cần tìm cách giải quyết nữa, lại tăng thêm hảo cảm với Tiểu Báo Tử.

Bây giờ, mấy người đều ngồi trên xe ngựa, một đường quay về Tần Lăng quận thành. Bởi vì hôm qua, khi bọn hắn về đến nơi, Tiểu Báo Tử đã cực kỳ mệt mỏi, chỉ đem Vương Xà và lũ nhỏ bảo bọn họ chăm sóc, liền đi về nghỉ ngơi. Mà bọn họ nhìn thấy vẻ mặt mệt mởi của Tiểu Báo Tử, cũng không tiện quấy rầy. Mãi đến sáng nay, mới có cơ hội hỏi chuyện của Tiểu Báo Tử và Vương Xà.

Phải biết rằng, bọn hắn cực kỳ tò mò, không biết vì sao Tiểu Báo Tử lại cõng Vương Xà từ trong thảo nguyên ra. Chẳng lẽ hai người đã hẹn ước từ trước? Giữa hai người lại có quan hệ mà không thể nói cho người khác? (Vãi cả suy đoán :-ss)

Thế nhưng, câu trả lời của Tiểu Báo Tử làm cho bọn họ cực kỳ thất vọng.

- Ta cùng với mọi người vào thảo nguyên để ám sát cao thủ trong thảo nguyên, không ngờ khi đến Ma Quỷ Cốc lại thấy Vương thủ tọa đang bị Ma Tôn Diệt Trần đuổi giết, lại còn bị trọng thương. Ta cùng với hắn liền liên thủ, tuy đuổi được Diệt Trần, nhưng thủ tọa cũng vì một đòn cuối cùng mà bị thương, hôn mê bất tỉnh. Ta cũng không còn cách nào khác, đành phải cõng hắn về!

Nghe xong lời của Tiểu Báo Tử, hai người trợn mắt há mồm, đầy vẻ kinh ngạc.

Đang nói cái gì vậy?

Liên thủ với Vương Xà, đuổi Diệt Trần đi?

Cái gì là liên thủ đối địch?

Một cao thủ ngũ phẩm liên thủ với một cường giả cửu phẩm?

Ngươi có tư cách đấy sao?

Lời này nếu được một cao thủ ngũ phẩm khác nói, chắc chắn sẽ chỉ được coi là truyện cười. Thế nhưng khi Tiểu Báo Tử nói, bọn hắn cũng không dám không tin, bởi vì Tiểu Báo Tử cũng không chỉ là một cao thủ ngũ phẩm bình thường, hắn là một cao thủ ngũ phẩm đã từng giết chết một gã cường giả bát phẩm. Chiến lực của hắn thật sự rất mạnh!

Tuy không thể chống lại cường giả cửu phẩm, nhưng liên thủ cùng một cường giả cửu phẩm khác, cùng chống lại một gã cửu phẩm, cũng vẫn có thể được.

Ít nhất, mấy lão già tu vi mới chỉ lục, thất phẩm này cũng không hiểu được một người vừa mới bước vào cửu phẩm như Vương Xà yếu hơn một người đã lên cửu phẩm từ trăm năm trước, nay chỉ kém nửa bước là tiến tới thông huyền bí cảnh như Ma Tôn Diệt Trần bao nhiêu lần.

- Mấy hài tử kia, là ngươi dẫn ra từ trong thảo nguyên?

Nghe Tiểu Báo Tử nói một câu đã xong chuyện, tuy biết rõ còn nhiều bí ẩn, nhưng cũng không dám hỏi nhiều nên Lữ Nhất Nguyện lại chuyển đề tài đến mấy đứa trẻ kia.

- Đúng vậy, ta gặp mấy đứa trẻ lưu lạc trên thảo nguyên, thấy bọn hắn đáng thương nên dẫn theo.

Tiểu Báo Tử nói, chuyện ở Bạch Nguyệt bộ, hắn không muốn cho ai biết cả.

Ô Duyên Thắng cùng Lữ Nhất Nguyệt nhìn nhau, tuy đã đoán được tình huống là như vậy, nhưng khi nghe Tiểu Báo Tử nói ra, bọn hắn vẫn cảm thấy bất ngờ.

-Ai, dù sao vẫn còn quá trẻ, tu vi tuy cao, nhưng vẫn còn mềm lòng.

Cả hai người đều thấy được ý tứ đó trong mắt nhau.

Tuy nhiên, hai lão già này đương nhiên sẽ không thể hiện thái độ gì, mấy đứa trẻ mà thôi, cũng không làm ra được gì cả, bọn hắn cũng không có tâm tư quản mấy việc lặt vặt này.

- Đúng rồi, gia chủ, đại trưởng lão, trên đường về, ta thấy thảo nguyên cực kỳ hỗn độn, bại binh bắc nguyên như nước, có phải chúng ta đã thắng rồi không?

- Đó là điều đươngg nhiên!

Nghe đến chuyện này, Ô Duyên Thắng cũng phấn khởi hẳn lên:

- Không chỉ thắng, mà còn là đại thắng nữa!

Nhìn vẻ hưng phấn của Ô Duyên Thắng, Tiểu Báo Tử chỉ cười, đang định nói gì đó. Tự nhiên mặt hơi động, mà đồng thời, Ô Duyên Thắng cùng Lữ Nhất Nguyệt cũng nhìn ra ngoài xe.

- Gia chủ, hai vị trưởng lão, Vương thủ tọa tỉnh rồi, muốn gặp ba người.

- Biết rôi!

Ô Duyên Thắng nói.

- Thế này là sao? Cõng hắn nhiều ngày như thế, hắn không tỉnh. Vừa đặt lên xe ngựa cái đã tỉnh ngay!

Tiểu Báo Tử cười lạnh:

- Chả lẽ mấy ngày nay thằng nhãi này giả vờ bất tỉnh?

- Tiểu Báo Tử, nói cẩn thận, nói cẩn thận!

Ô Duyên Thắng vội vàng nhắc nhở. Hắn mặc dù là gia chủ Ô gia, nhưng bất kể là thân phận hay thực lực, hắn đều kém Vương Xà xa tít tắp. Bây giờ nghe thấy Tiểu Báo Tử chửi xéo Vương Xà, hắn tất nhiên kinh hãi. Thế nhưng, hai mắt Lữ Nhất Nguyệt lại thoáng thay đổi, ra vẻ suy nghĩ.

Từ thần thái và ngữ khí của Tiểu Báo Tử khi nói đến Vương Xà, hắn có thể cảm nhận được, quan hệ giữa Tiểu Báo Tử và Vương Xà là cực kỳ thân thiết. Loại quan hệ này chắc chắn không thể đơn giản chỉ là việc Tiểu Báo Tử đã từng hộ pháp cho Vương Xà, khiến Vương Xà tiến vào cửu phẩm được.

Rất rõ ràng, hai người này còn có quan hệ sâu hơn nữa. Thế nhưng, việc này còn có nhiều bí ẩn mà bây giờ hắn còn chưa thể hỏi.

Ô Duyên Thắng vốn cả kinh, sau đó cũng phản ứng kịp, mắt cũng liếc Tiểu Báo Tử một cái.

Thần sắc Vương Xà đã tốt rồi, thậm chí còn có chút hồng hào. Thế nhưng bên trong cái hồng hào này lại có vẻ cực kỳ yếu ớt.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv