Vương Xà nhìn mọi người xung quanh. Đương nhiên trước khi Lục Thiểu Du tiến nhập Tổng đốc phủ, cũng chính là do hắn đón tân nương ra. Như vậy Tổng đốc phủ quyết không có phản ứng quá lớn, thậm chí sẽ khoanh tay đứng nhìn, bất quá, đây là không có khả năng!
- Nếu là cướp tân nương, không có tân nương tử, còn đoạt cái rắm a!
Đồ Sâm lớn tiếng nói.
- Ngươi nói nhỏ chút, sợ người khác không biết sao?
Bạch Liên quát lớn một tiếng, sau đó quay đầu nói với Vương Xà:
- Điểm này, chúng ta hiểu rõ, như vậy, ngươi cho rằng ở đâu động thủ là tốt đây?
- Lục phủ!
Ngón tay Vương Xà vừa nhấc, chỉ lên một tấm bản đồ khác:
- Từ Tổng đốc phủ đến Lục phủ cũng không xa, bất quá là mười dặm. Có thể tưởng tượng, hôm đó con đường này khẳng định là người người tấp nập. Mà người đón dâu đi trên đường cũng khẳng định sẽ cảnh giác phi thường. Nếu như ở trên đường động thủ, khẳng định sẽ gây hỗn loạn, nói không chừng còn ngộ thương đến người khác, như vậy sẽ khiến Mã tổng bất mãn, đối với hành động của chúng ta cũng không có lợi. Hơn nữa, động thủ trên đường, người Tổng đốc phủ có lý do động thủ, chỉ có tại Lục phủ, cơ hội mới là lớn nhất. Mà từ góc độ của Minh Nghĩa Kinh Viện mà xem. Nếu như chúng ta tại Lục phủ động thủ, vì mặt mũi của bản thân, bọn họ cũng sẽ không để người của Tổng đốc phủ nhúng tay vào!
- Nói cách khác, khi Lục Thiểu Du bái đường, đoạt lão bà của hắn sẽ kết thành đại cừu, ta thích?
Đồ Sâm phảng phất như đã quên bộ dáng sợ hãi, mà bắt đầu hưng phấn.
- Lục Thiểu Du giao cho ta. Muốn nói kết thành thù hận chỉ có ta và bọn họ. Đó là việc ta phải nhắc nhở các ngươi. Vô luận các ngươi làm gì, giết chết bao nhiêu người đều không thành vấn đề, thế nhưng có một người các ngươi không thể động!
- Ai?
- Nghĩa Bạc Vân Thiên Kỷ Trung Đường!
Vương Xà nói rằng, trong ánh mắt chớp động tia sáng:
- Nếu ai đả thương hắn, ta giết kẻ ấy.
Vương Xà nói rất bình thản, thế nhưng Tiểu Báo Tử và mấy người khác nghe vào trong tai, lại đột nhiên rùng mình.
- Chuyện này ta sẽ chú ý!
Niệm Vô Song liếc mắt nhìn Vương Xà thật sâu:
- Bất quá, ngươi cũng biết, Kỷ Trung Đường và Lục Thiểu Du tình như phụ tử, chúng ta làm như vậy. Hắn không thể không lộ mặt, hắn cũng không phải kẻ yếu. Do đó, nếu chúng ta động thủ có điều cố kỵ, nói không chừng sẽ có phiền phức!
- Vậy ý của ngươi là?
- Ta sẽ chế trụ hắn trước, bất quá... Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Không được, hắn cần bảo trì thanh tỉnh.
Vương Xà cắt đứt lời của Niệm Vô Song.
- Ta cũng có thể cho hắn bảo trì thanh tỉnh, từ đầu tới đuôi nhìn hết mọi chuyện!
Thanh âm của Niệm Vô Song cũng lạnh xuống:
- Chuyện này là ngươi nhất tiễn hạ song điêu, vừa giúp lão Lôi, vừa xả giận cho bản thân, nhưng ngươi không thể yêu cầu quá mức hoàn mỹ.
- Ta hiểu rõ, thế nhưng không được đả thương hắn!
Thanh âm Vương Xà có chút do dự, nhìn Niệm Vô Song, trong ánh mắt dĩ nhiên có chút bất đắc dĩ và thỉnh cầu.
- Yên tâm đi, ta không muốn cùng ngươi kết thành đại cừu!
Niệm Vô Song nói.
- Tốt, như vậy, chúng ta liền đên xem, sau khi thành công, làm thế nào rút lui đi sao?
Vương Xà dời đi vấn đề này:
- Trước ta cũng nói qua, chỉ cần chúng ta vừa động thủ, Tổng đốc phủ coi như là không nhúng tay, cũng sẽ phong tỏa Tần Lăng Quận Thành, thủ đoạn của Mã Đại Tổng Đốc chúng ta đều biết. Nếu như để hắn phong tỏa, thì ngay cả một con ruồi cũng không ra được. Do đó, chúng ta cần ẩn thân trong thành một khoảng thời gian. Duy nhất có cơ hội chính là Vô Song, lấy tu vi và thực lực đủ để bảo chứng Tổng đốc phủ trước khi hoàn thành phong tỏa rời khỏi Tần Lăng Quận Thành. Về phần phong tỏa thì cần tìm địa phương ẩn thân!
- Ta nghĩ ngươi đã chọn được đia phương rồi?
- Đúng, địa phương ta đã chọn xong, ở chỗ này đi!
Ngón tay Vương Xà điểm nhẹ lên bản đồ Tần Lăng Quận Thành, đó là một khu dân cư phức tạp:
- Mã Đại Tổng Đốc tuy rằng uy mãnh, bất quá cũng có một chỗ tốt, đó chính là yêu dân như con. Chúng ta xen lẫn vào trong khu dân cư này, hắn coi như tìm được, cũng cần thời gian rất lâu. Mà trong thời gian dài như vậy, ta nghĩ lão Lôi hẳn là nên xử lý mọi chuyện xong rồi.
- Chúng ta phải trốn bao lâu?
- Năm ngày hẳn là đủ!
Vương Xà nói:
- Các ngươi nhìn đây?
- Cũng chỉ có thể như vậy!
Mọi người đều gật đầu.
- Vậy cứ quyết định như thế đi! Mấy ngày này, mọi người liền ở lại đây, an ổn một chút, đừng để cho người khác nhìn ra kẽ hở. Nếu như ta đoán không sai, mấy ngày nay, Minh Nghĩa Kinh Viện cũng tốt, Tổng đốc phủ cũng được, đều thập phần cảnh giác. Do đó, chúng ta phải cẩn thận, nghìn vạn lần không thể lộ ra dấu vết!
Mọi người cùng kêu được.
- Cứ như vậy?
Đi theo Vương Xà đi ra khỏi phòng, Tiểu Báo Tử có vẻ ngoài ý muốn, đối với đại sự tám ngày tới cứ như vậy nói vài câu, liền đã thương nghị xong.
- Không có gì phức tạp. Kỳ thực chuyện này căn bản mà nói không có phức tạp gì cả, đón dâu, cướp người, đào tẩu. Quá trình rất đơn giản, tuy rằng Minh Nghĩa Kinh Viện đã chuẩn bị rất thỏa đáng, hơn nữa triều đình cũng dành đủ coi trọng, nhưng bọn hắn đều tuyệt đối sẽ không nghĩ đến có người dám để sự tình làm lớn như vậy. Cũng sẽ không nghĩ xuất động nhiều cao thủ như vậy. Lực lượng của bọn họ nhìn như rất hùng hậu. Nhưng trên thực tế không chịu nổi một kích!
Nói đến đây, hắn nhìn Tiểu Báo Tử:
- Tiểu tử, ngươi thực có nắm chắc đối phó Cao Ngọc Lâu sao? Phải biết rằng, ta sớm đã có kế hoạch.
- Ngươi sớm biết nàng sẽ đến?
Tiểu Báo Tử có chút khó hiểu nói.
- Nàng đương nhiên sẽ đến, ta và nàng làm đồng môn nhiều năm, tính cách của nàng ta sao lại không biết?
- Do đó, Cao Ngọc Lâu kia tại Tần Lăng Quận Thành không có nhân tình gì cả?
- Đương nhiên không có, Cao Ngọc Lâu người này tư chất không bằng Lục Thiểu Du, bất quá đối với kiếm chi nhất đạo truy cầu cũng không dưới Lục Thiểu Du. Sao lại làm loạn nữ nhân, ta sở dĩ nói như vậy, chỉ bất quá muốn bức bách Vô Song, để nàng đứng ra đối phó Cao Ngọc Lâu thôi. Không ngờ ngươi lại giữa đường nhảy ra.
- Ngươi biết nàng vì sao không muốn ra tay đối phó Cao Ngọc Lâu không?
- Lòng của nữ nhân như đáy biển, ta sao biết được!
Vương Xà lắc đầu nói:
- Đúng rồi, ngươi phải cẩn thận một chút, Cao Ngọc Lâu không phải Thất phẩm cường giả bình thường, Kiếm Cương của hắn đã thành, là thiên tài một đời của Kim Quang Động gần với Lục Thiểu Du, ngươi phải cẩn thận, không nên miễn cưỡng, đến lúc đó nếu thực ngăn không được, liền bỏ chạy đi, một Cao Ngọc Lâu không thay đổi được đại cục!