Tỷ như Lý Nguyên xuất thân Bình Châu Lý thị. Trong quân căn cơ thâm hậu, muốn lấy được Phiên Thiên Chùy công pháp cũng không khó khăn. Chỉ là cho tới nay, cũng không có tìm được người nào thích hợp truyền thụ. Mà Tiểu Báo Tử này là một khoản đầu tư cực có giá trị. Dùng một quyển công pháp đối với bản thân vô dụng, thu nạp một thân vệ tương lai tiền đồ vô lượng, vô luận như thế nào cũng là một chùyện cực kỳ tốt.
Tiểu Báo Tử đối với điều này tự nhiên cũng là thập phần cảm kích, chí ít biểu hiện ra ngoài cũng là vẻ cảm kích.
Trong Thân Vệ Doanh, thời gian luyện võ tuy rằng nhiều, thế nhưng cũng không đến mức chiếm hết toàn bộ thời gian. Như bọn họ sáu ngày đổi ca một lần, thời gian rảnh tự nhiên là rất nhiều. Hơn nữa trong lúc đó, Tiểu Báo Tử đều có thể tự do chi phối. Mới đầu, hắn bề bộn nhiều việc, bất quá một tháng này, hắn thật ra rảnh rỗi. Ngoại từ phải đến Đề Đốc phủ báo cáo, còn phải an bài cho một nhà Vương Thiên Lôi. Vị tỷ phu này thật sự theo hắn đến Trung Hòa Quận.
Vương Thiên Lôi tự nhiên muốn được an bài cho hắn, cũng may bản thân hắn chính là một người cực có chủ kiến, căn bản không cần Tiểu Báo Tử quá bận tâm, chỉ cần cung cấp tiền vốn liền đi.
Vương Thiên Lôi rất nhanh ngay trong Trung Hòa Quận Thành tìm được một khu nhà, dẫn theo tỷ tỷ Tiểu Báo Tử và cháu ngoại vào ở.
Mặt khác cùng lúc Kim Nam Thanh cũng đem một phần dược liệu thuộc về Tiểu Báo Tử bí mật đưa qua, tròn hai xe lớn. Ngụy trang thành lương thực đưa vào trong thành. Cũng may mà Vương Thiên Lôi dùng bạc Tiểu Báo Tử cấp tại Trung Hòa Quận mở lương điếm. Lúc này mới không có để lộ sơ hở.
Về phần vì sao Vương Thiên phải mở lương điếm. Cái này nói thì dài, đơn giản mà nói chính là trước đây có một đồng đội, trong nhà là lương thương. Vương Thiên Lôi liền theo phương pháp của hắn, lại dùng tiền vốn Tiểu Báo Tử cấp, rốt cuộc mở được một lương điếm nhỏ trong Trung Hòa Quận Thành.
Về phần bọn họ, những người ngoài thành tới đây mở lương điếm có thể gặp phải khó khăn gì, có bị những tên côn đồ địa đầu xà ở đây thu phí bảo hộ hay không, Vương Thiên Lôi căn bản là không có lo lắng. Trung Hòa Quận Thành nửa năm trước vừa mới bị người của Bái Hỏa Huyền Giáo công hãm, lại trải qua hơn mười ngày vây thành, công thành. Trừ mấy nhà như Ô gia Thiết Khí Phô các loại cửa hàng ra, thì những nơi khác đều bị lửa thiêu rụi cả. Hiện tại Trung Hòa Quận Thành sớm đã là bách nghiệp điêu linh, căn bản không có bao nhiêu thương hộ. Trung Hòa Quận thủ giống như những lãnh đạo địa phương ở kiếp trước của Tiểu Báo Tử điên cuồng phát triển lại. Đối với thương hộ mới tới như Vương Thiên Lôi tự nhiên là lễ ngộ có thừa. Hơn nữa Tiểu Báo Tử là thân binh của Lý Nguyên, người có công đoạt lại Trung Hòa Quận Thành. Mấy nguyên nhân này kết hợp, đã tạo cho Vương Thiên Lôi thiên đại thuận lợi. Vương Thiên Lôi cũng yên bình ở trong Trung Hòa Quận Thành làm sinh ý lương thực. Đồng thời, Tiểu Báo Tử tại đây coi như có một gia đình. Không phải không có việc gì cũng ở trong phủ Đề Đốc, chung quy cũng không quá tự do. Hơn nữa hiện tại hắn cũng có được hai xe dược liệu, thực lực lại đạt đến Luyện Bì Giới Đại viên mãn chi cảnh, tự nhiên là muốn khẩn cấp luyện chế Đoán Cốt Đan, mau chóng đoán cốt. Vẫn ở lại Đại Suất phủ không có cơ hội gì.
- Báo Tử a, ngươi niên kỷ cũng không còn nhỏ, có phải nên suy nghĩ tìm một cô vợ không?
Ngồi ở bên cạnh, Chu Hoa đang mang thai vừa khâu y phục, vừa nói với Tiểu Báo Tử:
- Lần này trước khi ra ngoài, nương có căn dặn ta nhất định phải tìm cho ngươi một cô vợ tốt.
Tiểu Báo Tử cười hắc hắc không ngừng, thầm mắng bản thân sao lại chạy tới đây gặp tỷ tỷ, kết quả đã bị nàng lải nhải như vậy.
- Lần sau liền không trở lại!
- Hắn dám!
Chu Hoa trợn mắt nhìn Vương Thiên Lôi, lại hung dữ nhìn Tiểu Báo Tử:
- Đừng tưởng rằng hiện tại có tiền đồ, liền dám không nghe lời ta nói.
- Không dám không dám. Đương nhiên không dám!
Tiểu Báo Tử vội vàng nói:
- Đúng rồi tỷ tỷ, ta còn có chùyện, không thể ở đây với ngươi.
- Được ròi, đi đi, ta biết ngươi chê ta phiền phức.
- Hắc hắc.
Tiểu Báo Tử cười nhẹ hai tiếng, lôi kéo Vương Thiên Lôi rời khỏi phòng.
- Xem ra lần sau thực ít trở lại, mỗi lần đều bị tỷ tỷ lải nhải.
- Nếu như ngươi không muốn nghe nàng lải nhải a, thì theo ý nàng tìm một cô vợ trở về, nàng nhất định không lải nhải nữa.
- Hiện tại ta không có thời gian!
Tiểu Báo Tử cười khổ lắc đầu nói:
- Đúng rồi, tỷ phu, ngày mai Lý đại tướng quân muốn tới giáo trường. Ta phỏng chừng vài ngày cũng chưa về, Tiểu Độc ta nhờ ngươi chiếu cố.
- Không quan hệ, công sự quan trọng hơn!
Vương Thiên Lôi nói:
- Trong nhà có ta đây, hơn nữa ngươi có trở lại hay không có quan hệ gì.
Hai người đều cười. Truyện Tiên Hiệp Truyện FULL
Trong thân vệ của Lý Nguyên, Tiểu Báo Tử là nhỏ nhất, cũng là lùn nhất. Vì vậy cũng chính là xếp hạng cao nhất trong Thân Vệ Doanh. Hai thanh ngân chùy đeo trên lưng, trừ một thân hắc sắc áo giáp và thanh bào choàng bên ngoài, trên đầu còn đội một cái mũ giáp màu đen, ngồi trên lưng ngựa có chút uy phong.
Từ Đề Đốc phủ đến giáo trường, không tính quá gần. Một tại thành đông, một tại thành tây, hơn nữa hiện tại chính là sáng sớm, trên đường người đi đường cũng không thiếu. Đoàn người đều cưỡi ngựa, chiếm phần lớn mặt đường. Đo dó, tuy rằng ngồi trên lưng ngựa, thế nhưng cũng không nhanh.
Tham gia qua vài lần diễn võ, Tiểu Báo Tử đối với những điều này cũng không thấy gì lạ, đang ngồi trên ngựa nhàn nhã dạo chơi, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia báo động.
- A?
Cơ thể Tiểu Báo Tử hơi cứng đờ, cầm lấy cương ngựa, tay trái buông ra, cầm vào cây chùy sau lưng.
Bỗng nhiên trong tai Tiểu Báo Tử truyền đến một tiếng dây cung rung động rất nhỏ.
- Hưu nhất!
Tiếng xé gió phát ra, phá không bắn tới.
Mục tiêu trực chỉ Lý Nguyên.
Hàn quang hoa phá trường không, các thân vệ khác rốt cục phản ứng lại, chỉ chậm một chút, ám tiễn gần như đã bắn trúng mặt Lý Nguyên.
- Thương!
Một tiếng hoa lửa văng khắp nơi, mũi tên nhọn cách mặt Lý Nguyên ba thốn, bị Tiểu Báo Tử một chùy đánh rơi. Hắn chỉ cảm thấy cánh tay ngăn cản chấn động. Tên là bị đập rơi, thế nhưng tay lại bị bắn trở lại, ngay trong nháy mắt này, hai tiếng cung hưởng, tiếng chưa tới, tên đã rơi.
Hai tên phía sau dĩ nhiên tốc độ đã qua vận tốc thanh âm, một tên kế tiếp một tên. Tay Tiểu Báo Tử lúc này đã bị đẩy văng ra. Lại muốn cầm chùy đánh tới, đã là chùyện không thể nào.
Bất quá, chùy thứ nhất của hắn đã giúp cho Nguyên có được thời gian phản ứng, gần như trong nháy mắt chùy thứ nhất của Tiểu Báo Tử đập rơi mũi tên nhọn, Lý Nguyên quát lạnh một tiếng, thân thể lập tức vừa lộn, cũng không nhảy lên, mà trở mình xuống ngựa.