Đáng tiếc, hiện tại bọn họ chỉ có thể trợn mắt nhìn mà thôi.
Từ Ung từ bên trong túi lấy ra sáu khôi linh thạch nữa, lại lấy ra một cái túi, đem sáu khối linh thạch cất vào đó. Xung quanh tràn ngập Hỏa Hành Nguyên Khí cũng bởi vì linh thạch bị cất đi mà dần dần tiêu tán.
Cái túi này tài liệu ẩn chứa Thiên Sơn Tuyết Tàm Ti, có ký hiệu cắt đứt nguyên khí, cũng thuộc loại hiếm có. Bất quá đối với thế gia như ô gia mà nói, cũng không quá trân quý.
Cũng vì Địa Để Hỏa Mạch xuất hiện, do đó, cho mỗi trưởng lão ở Trung Hòa Quận một cái.
Đem cái túi cất vào trong người, Từ Ung cười, đem số linh thạch còn lại đưa cho Tiểu Báo Tử nói:
- Niên kỷ ngươi còn trẻ, sau này tu luyện cần nhờ những linh thạch này rất nhiều. Ngươi cũng giữ một ít đi!
- Nhưng...
- Nhưng nhị cái gì! Đây đều là vương tọa cho ngươi. Lẽ nào ngươi còn sợ người khác cướp đi sao?
- Cái này đương nhiên không phải.
Tiểu Báo Tử cười nói, ngẫm lại, cũng đưa tay tiếp lấy cái túi trên tay Từ Ung:
- Ta từ vương tọa có được không ít chỗ tốt. Linh thạch này hiện tại đối với ta thực không có bao nhiêu tác dụng. Hơn nữa ta lại có thói quen vứt mỗi thứ một nơi, vậy không bằng để sư phụ người bảo quan hộ. Đây mới là vạn vô nhất thất a!
Từ Ung trầm ngâm một chút, gật đầu, trong ánh mắt thèm muốn của đám trưởng lão xung quanh, đem linh thạch tiếp nhận:
- Như vậy cũng tốt, linh thạch này ta sẽ giúp ngươi bảo quản đi sao! Đợi khi ngươi cần đến lại tới tìm ta!
- Vậy ta cảm ơn sư phụ!
Tiểu Báo Tử vẻ mặt hưng phấn nói.
- Đúng rồi, nghe nói ngày hôm qua ngươi đã cùng vương tọa rời khỏi Địa Để Hỏa Mạch, sao bây giờ mới trở lại?
Từ Ung hỏi.
Nhắc tới chùyện này, trên mặt Tiểu Báo Tử liền lộ ra thần tình khó chịu nói:
- Ta ở trong thông đạo ba ngày ba đêm, không ăn không uống. Lại đánh mấy trận, thiếu chút nữa liền chết đói, do đó vừa ra khỏi, liền ngất đi. Vương tọa đưa ta về soái phủ, cũng chính là phủ quận thủ nghỉ ngơi. Đến khi tỉnh lại, nghe được sư phụ người đến, liền chạy tới.
Tiểu Báo Tử nói:
- A, đúng rồi. Lý Đại Suất có hai phong thư bảo ta giao cho người. Một phong là cho người, một phong khác để người giao cho gia chủ.
Trong lúc nói chùyện, liền từ trong lòng móc ra hai phong thư, hai tay dâng lên.
- Thư?
Từ Ung giật mình. Lý Nguyên Lý Đại Suất, hắn có nghe nói qua. Bất quá cũng chỉ là nghe nói qua mà thôi, cũng không có gặp mặt, chứ chưa nói đến giao tình. Hơn nữa hắn và ô gia cũng không có gì liên quan. Sao vô duyên vô cớ lại viết thư cho mình và gia chủ đây?
Mở phong thư ra, đem thư lấy ra, đầu tiên là liếc mắt nhìn, thần tình bỗng nhiên biến đổi, lộ ra vẻ kinh ngạc, nhịn không được ngẩng đầu nhìn Tiểu Báo Tử, rồi lại nhìn vào thư, đọc tỉ mỉ một lần.
Mọi người thấy hắn biểu tình khi thì kinh ngạc, khi thì phức tạp, lúc lại vui vẻ, lúc thì kích động, cuối cùng, trở lại bình thản, chậm rãi đem bức thư buông ra, rơi vào trong suy nghĩ.
- Từ trưởng lão, trong thư của Lý Đại Suất đến tột cùng là viết gì?
Rốt cục có một gã trưởng lão hiếu kỳ hỏi.
Từ Ung cũng không có ý giấu diếm, trực tiếp đem bức thư cầm trong tay đưa cho hắn.
Trưởng lão kia đưa tay tiếp nhận bức thư, lấy thư ra, cùng vài tên trưởng lão ở xung quanh nhìn nhau. Sau đó, đều giống như Từ Ung vừa rồi, thần sắc liên tục thay đổi, cuối cùng dĩ nhiên đồng thời thở dài một tiếng, dùng một loại ánh mắt phức tạp nhìn phía Tiểu Báo Tử.
- Lão Từ a, ngươi con mẹ nó đã thu được một hảo đồ đệ!
Một gã trưởng lão lớn tuổi nhất, tư cách nhất trong đó cảm thán vỗ vai Từ Ung, đem thư trả cho hắn, cũng không nói gì thêm.
Nội dung bức thư có hai, một là Lý Nguyên Lý Đại Suất thập phần thưởng thức Tiểu Báo Tử võ dũng, muốn đem hắn thu làm thân vệ. Thứ hai, tuy rằng hiện tại triều đình chưa có đưa lệnh xuống, nhưng hắn thông qua con đường khác biết được, mình sắp trở thành Đề Đốc Trung Hòa Quận, nắm toàn bộ quân quyền, trường kỳ đóng tại đây, đối với Địa Để Hỏa Mạch sẽ có quyền phát ngôn rất lớn.
Mê hoặc, đây chính là mê hoặc rõ ràng!
Trung Hòa Quận Đề Đốc, có quyền phát ngôn rất lớn đối với Địa Để Hỏa Mạch. Nếu như Tiểu Báo Tử thực làm thân vệ của hắn, vậy chẳng phải là nói ô gia có thể thông qua Tiểu Báo Tử thu được lợi ích thật lớn từ Địa Để Hỏa Mạch này sao?
Tuy rằng Vân Châu cách Trung Hòa Quận rất xa, thế nhưng nếu như chùyện này thành. Như vậy, ô gia từ đó đạt được chỗ tốt sẽ không thua bất cứ một thế gia nào, thậm chí còn muốn hơn rất nhiều.
Còn lá thư cho gia chủ ô gia ô Duyên Thắng này thì hoàn toàn là xuất từ tôn trọng. Mặc kệ ra sao, Tiểu Báo Tử cũng là người ô gia, chùyện này vẫn cần ô gia gia chủ nói một tiếng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đương nhiên, vô luận là Lý Nguyên, hay Từ Ung đều rất rõ ràng, sự tình như vậy, ô Duyên Thắng tuyệt đối sẽ không cự tuyệt
Làm đương sự trong chùyện này, Tiểu Báo Tử tự nhiên cũng sẽ từ đó thu được chỗ tốt cực lớn.
Từ một đệ tử ô gia bình thường nhảy lên trở thành thân vệ của đại quan tam phẩm của triều đình, Đề Đốc một phương. Tuy rằng cấp bậc trong quân sẽ không cao, thế nhưng từ thái độ của Lý Nguyên đối với hắn, tiền đồ khẳng định là quanh minh vô cùng.
Chí ít so với tại ô gia làm nội môn hạch tâm đệ tử quang minh hơn nhiều. Vả lại tại Địa Để Hỏa Mạch, các trưởng lão ô gia này thậm chí đã một ngôi sao chói mắt.
Hiện tại, ngôi sao này tựa hồ còn chưa có rõ ràng. Chỉ là có chút ngây ngốc nhìn vài tên trưởng lão cũng đang nhìn hắn, không biết đến tột cùng xảy ra chùyện gì.
- Tiểu Báo Tử, Lý Đại Suất muốn thu ngươi làm thân vệ, ngươi có biết không?
Từ Ung hướng Báo Tử hỏi.
- Ta? Làm thân vệ?
Tiểu Báo Tử sửng sốt, lắc đầu nói:
- Không biết, Đại Suất chưa cùng ta nói qua!
- Ngươi tự nhìn đi!
Từ Ung lại đưa bức thư cầm trong tay cho Tiểu Báo Tử. Tiểu Báo Tử từ đầu tới đuôi nhìn một lần. Biểu tình cũng không giống mọi người vừa rồi đọc, biến ảo liên tục, mà vẫn duy trì vẻ kinh ngạc, sau đó dần trở về bình tĩnh.
Đọc thư xong, hắn trực tiếp trả lại cho Từ Ung, nói:
- Sư phụ, người thấy sao?
- Ngươi nghĩ sao? Có muốn làm thân vệ cho Lý Đại Suất không?
- Muốn là muốn. Nhưng ta còn chưa có xuất sư?
Tiểu Báo Tử có chút bối rối nói:
- Hơn nữa, ta là đệ tử ô gia.
- Ha ha ha ha!
Từ Ung cười nói:
- Tiểu Báo Tử, hiện tại ta tuyên bố, ngươi đã xuất sư!
- A?
Tiểu Báo Tử lặng người, há mồm, ngây ngốc nhìn Từ Ung.