Thông Thiên Đại Thánh

Chương 173: Mục tiêu: Thiên Long Thần Sơn (Thượng)




Đặc biệt là mấy người Kim Nam Thanh vừa nghe xong thì lập tức biến sắc, động tác tự nhiên cũng chậm lại vài phần.

- Sư huynh, làm sao bây giờ?

Đoan Chính Minh dùng sức đánh bay một tên Báo Hoả giáo đồ rồi vọt tới bên người Kim Nam Thanh hỏi.

- Cái thành này đã bị vây hãm, chúng ta cũng nên rời đi thôi, dù sao mục tiêu của bọn chúng cũng là Ô phủ, hẳn sẽ không động tới kho ở phân bộ, hơn nữa ...

Lời hắn còn chưa dứt thì từ đằng xa đã truyền tới một tràng tiếng vó ngựa rầm rộ, bụi bốc lên mù mịt. Rất hiển nhiên là có một đại đội nhân mã đang hướng tới bên này. Kim Nam Thanh đánh mạnh mấy chiêu bức lui đối thủ của mình rồi nhảy về phía sau, nói:

- Các vị sư đệ, nơi này không thể ở lâu, chạy ra trước tính sau!

Dứt lời hắn liền chạy vào trong Ô phủ, đám người còn lại kể ca gia đinh của Ô phủ cũng đều lui lại. Nguồn: http://thegioitruyen.com

Tiểu Báo Tử đập mạnh song chuỳ bức lui Hắc Tam nương tử, cười nói:

- Ngươi đúng là rất thông minh, giảm đi rất nhiều khí lực, đáng tiếc là cái công lao này ngươi đoạt không tới tay rồi!

Dứt lời, Tiểu Báo Tử vung song chuỳ quét ngang rồi, tung người lên, nhưng lại không giống những người khác chạy vào Ô phủ là phóng tới theo hướng ngược lại.

Lúc Bái Hoả Giáo đánh hạ Trung Hoà quận thành thì khắp nơi đều đại loạn. Đám Bái Hoả Giáo này phần lớn đều là ô hợp nên khi vào thành chúng không khác gì bày sói lao vào đàn cừu cướp giết khắp nơi không có gì có thể ước thúc được. Trừ những nơi Bái Hoả Giáo đã ra nghiêm lệnh không được tuỳ ý xông vào thì những nơi còn lại chỉ còn là một đống bừa bộn. Đặc biệt là những phủ đệ giàu có càng là nơi bị tập trung cướp bóc nhiều nhất. Tiểu Báo Tử một đường hướng về phía nam cách xa Ô phủ nhằm tránh đi đại quân của Bái Hoả Giáo, nếu gặp phải mấy tên lạc lối liền một chuỳ tiễn đưa. Tu vi hiện tại của Tiểu Báo Tử đã tới Tam phẩm, ở trong thành này cũng đã được xem là người có thực lực số một số hai, trừ mấy tên cao thủ Đoán Cốt Giới của Bái Hoả Giáo mới vào thành ra thì không có ai là đối thủ của hắn.

- Ài, thật là phiền phức, chỉ là một chút hàng hoá làm sao lại gây ra động tĩnh lớn như vậy chứ?

Tiểu Báo Tử một cước đá bay một cái thi thể phía trước, sắc mặt trầm xuống. Tuy hắn đã sớm dự đoán sẽ có náo động lớn xảy ra nhưng khi thực sự gặp phải tình cảnh công thành giết chóc loạn xà ngầu vẫn có chút không thích ứng được.

Hắn cũng đã giết người, mà giết cũng không ít, thế nhưng người hắn giết đều là địch nhân của hắn. Nhưng lúc này đây, đám Bái Hoả Giáo mặc dù chưa tới mức gọi là huyết tẩy cả thành nhưng quân kỷ thật sự rất kém. Giáo chúng của bọn chúng khắp nơi giết chóc, Trung Hoà quận thành cũng có thể xem là một đại thành, nhân số không ít, người giàu cũng khá nhiều nên khi thành bị vây hãm thì lập tức trở nên như địa ngục trần gian. Khắp nơi đều là thi thể ngổn ngang, Tiểu Báo Tử lần đầu tiên gặp phải cảnh này nên vốn dự định của hắn là thừa dịp hỗn loạn chạy ra khỏi thành nhưng mà càng đi tới trước, chứng kiến càng nhiều cảnh tượng hắn nhịn không được đã ra tay, bất tri bất giác đã giết mười mấy tên giáo chúng của Bái Hoả Giáo để cứu người. Thật sự hắn rất muốn cứu nhưng cứu không hết được, trong Trung Hoà quận thành hiện giờ khắp nơi đều có đám giáo chúng đang cướp bóc, hắn làm sao có thể giết sạch được!

Sau khi đá văng cái thi thể của một tên giáo chúng hắn vừa giết, chạy tới một chút lại gặp cảnh tượng mấy tên giáo chúng khác đang vây quanh một cô gái muốn bức hiếp nàng. Cô gái kêu khóc vùng vẫy nhưng làm sao có thể chống đỡ được với đám giáo chúng như lang như hổ này?

Tiểu Báo Tử tự nhiên là nhìn không được, một chuỳ đập chết đám giáo chúng kia. Đợi đến lúc cô gái kịp phản ứng lại thì bóng dáng Tiểu Báo Tử đã sớm không thấy đâu nữa.

- Mẹ nó, sớm biết như vậy thì ta đã không vào trong thành rồi!

Tiểu Báo Tử ở trong thành xông xáo chém giết một hồi thì cảm thấy hối hận, trong lòng rất khó chịu. Sau khi ra khỏi thành quay đầu nhìn lại cả thành chìm trong khói bụi mịt mù kèm theo những tiếng khóc la thảm thiết, Tiểu Báo Tử tay cầm song chuỳ siết chặt nhưng trong lòng lại cảm thấy đầy bất lực.

Trừ Tiểu Báo Tử ra thì trong thành cũng có vài người thoát được ra ngoài. Nhưng người này cũng xem như nhanh nhạy thấy tình hình không ổn liền tập trung một chỗ cùng nhau chạy ra ngoài thành.

Đối với mấy người chạy ra khỏi thành này đám giáo chúng cũng không truy kích, trên thực tế Trung Hoà quận thành có bốn đại môn, mười hai tiểu môn, đám tặc binh Bái Hoả Giáo này cũng không thể nào chiếm giữ hết được mà quan binh trong thành cũng đang chống cự kịch liệt nên bọn chúng cũng không thể nào dư hơi đi quan tâm mấy con cá lọt lưới này.

Tiểu Báo Tử thấy trong mấy người chạy ra ngoài thành này cũng có mấy vị sư huynh của hắn và người của Phi Hổ tiêu cục. Đội ngũ hai bên tập trung lại mang theo nữ quyến, trong đó có cả nữ quyến của Ô Vân Thiên, tựa hồ cũng đã trải qua không ít trận chém giết nên toàn thân đều đẫm máu.

Nhưng khi nhìn kỹ lại vẫn thấy thiếu mấy người, trong mấy vị sư huynh của hắn hiện tịa chỉ thấy Kim Nam Thanh, Đoan Chính Minh và một người nữa còn ba người khác không thấy bóng dáng. Trong đám nữ quyến của Ô Vân Thiên cũng chỉ thấy có Ô Ngọc Châu và mẫu thân của nàng, còn những cơ thiếp khác cũng không thấy ai.

Tiểu Báo Tử thầm nghĩ một lát rồi quyết định không tới tụ tập cùng bọn họ. Hắn muốn nhân cơ hội này đi tới Thiên Long Thần Sơn một chùyến đem việc mà Mã đại tiểu thư nhờ hắn làm cho xong, mà đây cũng là ý tứ của Từ Ung. Hiện tại dù sao mọi người xem như cũng đã bị đám tặc binh Bái Hoả Giáo tách ra mà Thiên Long Thần Sơn cũng cách nơi này chưa tới nửa tháng lộ trình. Hiện tại binh hung chiến nguy nên hắn cũng không sợ người khác hoài nghi.

Đã quyết định nên Tiểu Báo Tử cũng không trì hoãn, tung người lên một con ngựa gần đó nhắm hướng nam lao đi.

...

Càn Châu, Thiên Long Thần Sơn, Thiên Long Đạo.

Lúc này trời mưa rất lớn khiến trọn cả Thiên Long Thần Sơn như bao phủ trong sương mù mờ mịt khiến cho hào khí của Thiên Long Thần Sơn dường như cũng bị ảnh hưởng mang theo mấy phần âm trầm.

Thiên Long Thần Sơn rất lớn, phương viên tới mấy vạn dặm mà sơn môn của Thiên Long Đạo chỉ chiếm lấy mấy đỉnh núi trong đó mà thôi. Xuyên qua màn mưa có thể thấy trên núi loáng thoáng rất nhiều đình viện, đạo quan, động thiên phúc địa.

Những kiến trúc này không phải đều thuộc về Thiên Long Đạo, một ít trong đó là của một ít cường giả ẩn tu. Thiên Long Đạo cho dù có mạnh hơn nữa cũng không thể nào đem phương viên mấy vạn dăm Thiên Long Thần Sơn chiếm trọn được.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv