Thì ra Vương Xà tự học thành Thông Huyền Bí Cảnh, liền bắt đầu hữu ý vô ý đi tìm Lục Thiểu Du gây phiền toái, hoàn toàn là nhằm vào Lục Thiểu Du, mà Lục Thiểu Du kia cũng không phải là người dễ trêu chọc. Tuy sư phụ hắn Kim Quang Động chủ bị Chu Báo đánh chết, bế quan không xuất ra, nhưng sau đó hắn được Ngũ Thường Viện ủng hộ, tự nhiên cũng không yếu thế, hai người cứ như vậy mà gây sự với nhau.
- Ta hỏi, có phải Vương Xà và Lục Thiểu Du có cừu oán với nhau hay không, hơn nữa thù còn rất sao?
- Tại sao lại hỏi như vậy?
- Bởi vì tất cả mọi chuyện đều do Vương Xà gây ra, là hắn khiêu khích trước, hơn nữa gần đây trên giang hồ nghe đồn, thời điểm năm đó chàng đánh lên Minh Nghĩa Kinh Viện, thì Vương Xà cũng âm thầm lẻn vào cấm địa của Minh Nghĩa Kinh Viện, đào mộ ái thê của Nghĩa Bạt Vân Thiên Kỷ Trung Đường, đây cũng là nguyên nhân chính Lục Thiểu Du muốn quyết đấu với Vương Xà.
- Ái thê? Ha ha ha ha ha ha ha ha...
Nghe được năm chữ ái thê Kỷ Trung Đường, Chu Báo rốt cục nhịn không được cười ha hả. Lão bà Kỷ Trung Đường chết như thế nào, trên đời này trừ Kỷ Trung Đường, Lục Thiểu Du và Vương Xà ra, chỉ sợ cũng chỉ có Chu Báo biết rõ rõ ràng nhất, Vương Xà thừa dịp mình đánh lên Minh Nghĩa Kinh Viện mà đánh cắp di cốt của mẫu thân hắn, Chu Báo cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, ngược lại giang hồ đồn đãi, lại nói chuyện này rất xấu xa.
- Xem ra Vương Xà chuẩn bị làm rõ mọi chuyện rồi a, hắn muốn kết thúc mọi việc!
Ý niệm trong đầu lóe lên, liền hiểu được ngay ý tứ của Vương Xà, nhưng mà, đây là việc riêng của người ta, đã không làm rõ, như vậy, cũng không nên giải thích trước mặt Yên Vân Phỉ.
- Thì ra là có chuyện thú vị như vậy, ta sẽ không bỏ qua, lúc nào thì bọn họ quyết đấu?
- Ba ngày sau, đỉnh Long Môn Khẩu.
- Long Môn Khẩu?
Chu Báo hơi sững sờ.
- Đó là địa phương quỷ quái gì?
- Nơi đó là quê quán của Kỷ Trung Đường, năm đó Kỷ Trung Đường ôm Lục Thiểu Du, chính là tại nơi đó, đem con ruột của mình đánh đổi, thê tử của hắn cũng bị người ta giết chết tại đó, mà Lục Thiểu Du cũng muốn báo thù cho thê tử của Kỷ Trung Đường, dù sao Vương Xà hủy di hài của người ta!
- Thì ra là thế, Long Môn Khẩu, thú vị a, ở đấy sẽ có trò hay để xem rồi, Vân Phỉ, có hứng thú đi xem với ta hay không?
- Được, dù sao hiện giờ muội cũng không có chuyện gì làm!
Yên Vân Phỉ nghe xong, vui vẻ đáp ứng, sau khi kết hôn với Chu Báo tới bây giờ, Chu Báo là người luôn luôn độc lai độc vãng, cho dù là chuyện gì cũng thế, cho tới bây giờ đều không muốn mang theo nàng đi, cũng chưa từng đề nghị đi cùng, đương nhiên nàng cao hứng còn không kịp.
- Vậy thì tốt, dọn dẹp một chút, ngày mai chúng ta sẽ lên đường, thuận tiện đi dạo chơi khắp nơi, nhiều năm như vậy nàng cứ chôn chân ở phủ lãnh chúa chắc cũng nhàm chán lắm nhỉ?
Chu Báo nhìn thấy tròng mắt của Yên Vân Phỉ sáng lên, mỉm cười nói ra.
Ngày thứ hai, sau khi bàn giao một ít tục vụ trong lãnh địa, Chu Báo liền dắt Yên Vân Phỉ rời khỏi Vũ Dương Lĩnh, phá vỡ hư không, đi tới phụ cận Long Môn Khẩu ở Đại Tấn.
Muốn nói hiện tại, lộ trình mấy mươi vạn dặm đối với Chu Báo, cũng chỉ là đồ chơi con nít a.
Long Môn Khẩu là một nơi không tính là quá phồn hoa, thậm chí có thể nói là bị tàn phá một ít, năm đó Kỷ Trung Đường cũng có chút thanh danh trong võ lâm, nhưng thực lực của bản thân cũng không phải là cao thủ gì, mang theo thê tử sinh hoạt ở đây, cũng là việc bình thường, chỉ đáng tiếc, cuối cùng, sinh hoạt bình thường đã bị phá vỡ.
Chu Báo mặc một bộ thanh y, trên tay cầm theo một Thanh Trúc Trượng, thỉnh thoảng ngó đông, nhìn tây, phía sau bờ mông hắn là dôi song chùy phát ra tiếng đinh đinh đang đang, cho nên phi thường hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Trên thực tế, chính thức hấp dẫn ánh mắt của người khác không phải là đôi song chùy phát ra âm thanh đinh đinh đang đang của Chu Báo, mà là Yên Vân Phỉ ở bên cạnh hắn.
Bản thân Yên Vân Phỉ là một mỹ nữ tuyệt thế, từ khi gả cho Chu Báo, sinh hai hài tử, lại luyện thành một thân tu vi tuyệt thế, đã có thực lực Cửu phẩm, cường giả Cửu phẩm đều có phong phạm của cường giả Cửu phẩm, hơn nữa ở Vũ Dương Lĩnh đã làm một thiếu phụ kiều diễm hàm súc, tất cả nhân tố này cộng lại, cuối cùng, chỉ có bốn chữ tuyệt đại tao nhã mới có thể hình dung.
Tiểu mỹ nhân tuyệt đại tao nhã như vậy, đi theo đằng sau một tên tú tài cổ quái, xuất hiện ở một thị trấn nhỏ như Long Môn Khẩu, nếu là lúc bình thường, nhất định sẽ khiến cho cả Long Môn Khẩu oanh động, nhưng hiện tại, bởi vì bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du và Vương Xà sắp sửa quyết đấu tại đây vào hai ngày sau, Long Môn Khẩu sớm đã kín hết chỗ, rồng rắn lẫn lộn, dạng người gì cũng có, từ một tháng trước, khách sạn nho nhỏ ở Long Môn Khẩu đã sớm chặt ních người, mà tất cả khu dân cư, cũng đã chật ních, có một ít cư dân đã đem người nhà chuyển đi, đem phòng mình cho những giang hồ hào khách thuê lại với giá cao, cũng chỉ có thế lực khổng lồ như An Viễn Đường thủ hạ của Chu Báo, bởi vậy mới làm ra một cái sân nhỏ ở Long Môn Khẩu, để cho Chu Báo và Yên Vân Phỉ có nơi để đặt chân.
Nhưng Chu Báo và Yên Vân Phỉ vừa mới đặt chân tới Long Môn Khẩu, cũng không có nghỉ ngơi, mà là cùng một đi dạo phố, Yên Vân Phủ và Chu Báo kết hôn, tuy có thể gọi là điển hình của cầu thân, ép duyên, nhưng Yên Vân Phỉ đối với hành vi của Chu Báo rất hài lòng, sinh hoạt phu thê vài năm, cũng làm cho tình cảm giữa hai người càng thêm nồng hậu, chỉ có kết hôn nhiều năm như vậy, dưới áp lực thật lớn, Chu Báo vẫn chưa từng có thời gian rỗi rãi thật sự, hai người chưa từng có thời gian nhàn nhã để cùng đi dạo phố với nhau, thỉnh thoảng ngừng chân bên đường, mua một ít đồ chơi nhỏ chọc cười.
Cho nên Yên Vân Phỉ rất vui vẻ, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc.
Nàng vốn là một nữ tử phong hoa tuyệt đại, hiện tại nụ cười trên mặt xuất phát từ sâu trong nội tâm, càng tỏa ra mị lực khôn cùng, mà cái Long Môn Khẩu này vốn vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là người, người ra vào náo nhiệt, Yên Vân Phỉ vừa nở nụ cười, làm cho những người xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn, vô số ánh mắt si ngốc nhìn về phía Yên Vân Phỉ, nước miếng chảy đầy đất.
Chuyện này, Chu Báo có thể không làm, lông mày nhíu lại, hừ lạnh một tiếng, một đạo chấn động vô hình từ trong cơ thể của hắn tản ra, trùng kích thần hồn.
Oanh!
Mà những nam tử nhìn chằm chằm vào Yên Vân Phỉ như bị sét đánh, cừng đờ tại chỗ.
Chu Báo ra tay cũng có chừng mực, chỉ chấn nhiếp thần hồn của những người này, cũng không có làm bị thương bọn họ.
- Vân Phỉ, trở về đi, tiếp tục đi nữa, tất cả nam tử ở Long Môn Khẩu này sẽ chạy tới đây mất. Đọc Truyện Kiếm Hiệp http://thegioitruyen.com
Sau khi chấn trụ những người này, Chu Báo bất đắc dĩ nói ra.
- Được rồi!
Yên Vân Phỉ che miệng mà cười.
Lôi kéo Yên Vân Phỉ rời khỏi phố xá náo nhiệt, hai người cũng không có trở về, mà không biết từ đâu, Yên Vân Phỉ lây ra một cái khăn che mặt, đeo lên mặt, đem dung mạo của mình che khuất. Hai người lại tiếp tục đi dạo ở ngoài vùng đồng nội.
Đi dạo một hồi, Chu Báo khẽ chau mày, mà Yên Vân Phỉ cũng cảm giác được chuyện gì đó, sắc mặt cũng biến đổi.
- Có ý tứ, xem ra mục tiêu của hắn là chúng ta!
Bỗng nhiên Chu Báo cười lên, nói với Yên Vân Phỉ.
Có người đang âm thầm tiếp cận bọn họ, tu vi người tới không thấp, dĩ nhiên là cao thủ Ngũ phẩm, Ngũ phẩm, hiện tại đối với Chu Báo và Yên Vân Phỉ, chính là một con sâu mà thôi, nhưng trên giang hồ, cũng là nhân vật độc bá nhất phương, tiếng tăm lừng lẫy, Chu Báo cũng không biết mình đã đắc tội gia hỏa như vậy lúc nào, cho dù mình có đắc tội qua, chỉ sợ đối phương cũng không có lá gan đến tìm hắn gây phiền toái.
- Không phải là bị sắc đẹp của nàng mà tới đây sao?
Chu Báo liếc nhìn Yên Vân Phỉ, cười nói.
- Hừ!
Yên Vân Phỉ hung hăng liếc nhìn Chu Báo, khoát tay, một đạo ruy băng bay ra, bay về phương hướng có người theo dõi, mà người tới hiển nhiên cũng không biết Yên Vân Phỉ có võ công, hơn nữa còn thâm bất khả trắc, căn bản là không thể làm ra phản kháng và chống cự gì, đã bị ruy băng cuốn lấy, xách đến trước mặt hai người.
- Ngươi là người nào, âm thầm tiếp cận chúng ta, rốt cuộc là có chuyện gì?
Chu Báo liếc nhìn nam tư bị xách đến trước mặt, sắc mặt âm trầm nói ra.
- Các ngươi, các ngươi đến tột cùng là người nào?
Nam tử bị xách tới trước mặt hai người có bộ dáng chừng ba mươi tuổi, xem ra thái độ có chút uy nghiêm, nhưng lúc này sợ hãi chiếm cứ gương mặt của hắn, bởi vì Yên Vân Phỉ ra tay đúng là quá mức quỷ dị, quỷ dị tới cực điểm, dù gì hắn cũng là cao thủ Ngũ phẩm, niên kỷ cũng không lớn, đối với thực lực của mình rất có tự tin, không thể ngờ ở trước mặt nữ nhân này, không hề có lực hoàn thủ.
- Chúng ta là người nào? Có ý tứ, ngươi là người của ai?
- Ta là Long Môn đà chủ của Vũ Di Môn, các ngươi tốt nhất nên buông ta ra, nếu không, tự gánh lấy hậu quả!
- Vũ Di Môn?
Chu Báo sững sờ một chút, đúng là hắn chưa từng nghe qua môn phái như vậy, nhưng mà, thiên hạ này quá nhiều môn phái võ lâm, hắn chưa từng nghe qua cũng là đương nhiên.
- Vũ Di Môn là nhất đại môn phái ở Hoàng Châu, môn chủ là một cường giả Bát phẩm, ở Hoàng Châu vô cùng có thế lực, có thể nói là nói một không hai!
Yên Vân Phỉ ở bên cạnh tiếp lời.
- Nàng biết đúng là rất nhiều a!
- Hừ!
Yên Vân Phỉ hừ lạnh, trong ngữ khí, lộ ra một chút bất mãn, Chu Báo lập tức câm miệng, thần sắc trên mặt có chút xấu hổ, mấy năm qua này, Chu Báo bế quan, chuyện ở Vũ Dương Lĩnh và An Viễn Đường, không nói tất cả lớn nhỏ a, một ít đại sự đều do nàng làm chủ, nàng biết rõ đương nhiên còn nhiều hơn so với mình.
- Đà chủ Vũ Di Môn, rất mạnh sao?
Chu Báo bĩu môi.
- Nói đi, ngươi âm thầm tiếp cận hai phu thê ta, rốt cuộc là vì cái gì?
- Ta phụng mệnh của thiếu môn chủ mà đến!
Nói đến đây, hắn liếc mắt nhìn Yên Vân Phỉ.
Chu Báo nháy mắt mấy cái, cũng liếc nhìn Yên Vân Phỉ, trong lòng có chút minh bạch, mà gương mặt Yên Vân Phỉ có chút nóng lên, đại khái là đã hiểu chuyện gì xảy ra.
- A, đúng là thế đạo, đúng là sắc đẹp động nhân tâm a, Vân Phỉ, xem ra, nàng đã gây phiền toái rồi!
- Hừ, vậy chàng nói nên làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ?
Chu Báo cười lạnh một tiếng, ngữ khí cực kỳ đường hoàng, nói:
- Xem phong cách làm việc của hắn, đã có thể thấy được thiếu môn chủ của chúng cũng không phải là thứ gì tốt, cũng không biết đã gây tai họa cho bao nhiêu người, ta không gặp thì thôi, nếu đã để ta gặp được, thì ta cũng nên thay trời hành đạo a!
Gần đây Long Môn Khẩu rất náo nhiệt, từ khi trấn nhỏ Long Môn Khẩu thành lập tới nay, chưa từng có náo nhiệt như vậy, bởi vì ở đây sắp diễn ra cuộc quyết đấu của hai gã cường giả nôi tiếng thiên hạ, bạch y Kiếm Thánh Lục Thiểu Du, Thiên Long Đạo thủ tọa Vương Xà.
Trong võ lâm, danh tiếng của hai người này đúng là vô thượng, giống như truyền thuyết, gần hai mươi năm nay, hai người này, chính là hai vì sao sáng nhất trong võ lâm, đương nhiên, gần mười năm trước, mặt trời của võ lâm, đã đem tinh quang của hai người che lấp mất, nhưng cũng không có ảnh hưởng tới địa vị của hai người trong võ lâm.
Chu Báo, hiện tại đã là thần thoại vô thượng, Vũ Dương Vương, muội phu của đương kim thiên tử, trên thực tế, hiện tại người trong thiên hạ đều gọi hắn là Tịnh Kiên Vương, cả Tây Bắc đều là của hắn, nhân vật như vậy, trên cơ bản là không xuất hiện cùng người trên võ lâm, cũng không lưu lạc trên võ lâm, cũng không ai dám gây phiền toái cho hắn, chuyện của hắn cũng không lan truyền ra khắp võ lâm, hơn nữa lại bế quan năm năm, suốt năm năm, hiện tiêu điểm trong võ lâm không còn đặt trên người hắn.
Thân là cường giả đỉnh cấp trong võ lâm, quyết đấu giữa hai người đều hấp dẫn ánh mắt của cả thiên hạ, võ lâm cao thủ, những người này, cả đời này nói không chừng còn chưa từng gặp qua mấy vị cường giả đâu, thoáng cái xuất hiện hai cường giả Cửu phẩm sống mái với nhau, làm sao có thể bỏ qua.
Đúng, là cường giả Cửu phẩm!
Hiện tại, còn không có người nào biết Vương Xà đã đột phá đến Thông Huyền Bí Cảnh được năm năm rồi, cũng không người nào biết, hắn mượn nhờ lực lượng của Côn Bằng, vừa mới đột phá, có được thực lực Tán Tiên đỉnh phong, nếu như tin tức này truyền đi, chỉ sợ nhân khẩu của Long Môn Khẩu đã tăng lên gấp đôi.
Bởi vì nhiều người, hơn nữa đều là người trong giang hồ, cao thủ trong chốn võ lâm, cho nên, gần đây ở gần Long Môn Khẩu không yên ổn, thường xuyên có người đánh nhau, đây là địa phương nhỏ bé, lực lượng của quan phủ không được uy lực cho lắm, chỉ là mấy bộ khoái thì bỏ đi, căn bản là không có khả năng quản những cao thủ này, nhưng khá tốt là, phân đà Hoàng Châu đại phái đệ nhất Vũ Di Môn ở chỗ này đã chia sẽ một bộ phận trách nhiệm lớn cho quan phủ.