Trần Thiên Mệnh nghe đến sững người, từ khi nào bản thân lại mạnh đến như vậy, rồi còn cái gì là Luyện Thể, Tứ Trọng, hắn hoàn toàn không hiểu.
“ Môn công phu lúc nãy theo ta nhớ thì là do gia gia lúc nhỏ truyền dạy, hắn nói ta thể chất yếu kém sợ sau này bị người ức hiếp nên buộc ta phải luyện suốt năm năm. Còn cái gì mà Luyện Thể, ta nghĩ ngươi nhìn nhằm rồi. Ta trước giờ chưa từng từ luyện, thật không thể nào.”
Lam Thần nhíu mày thật sâu, lại nghĩ đến một khả năng.
“ Thiên hạ có lời đồn, chỉ cần sống ở nơi thiên địa linh khí nồng đậm thì không cần tu luyện cũng có thể tự thân tiến cảnh. Theo ta thấy không chừng ngươi chính là nguyên nhân này.”
Thiên Mệnh nghe nói cũng gật gật đầu, hắn nhớ gia gia từng nói Vẫn Thần Sơn là nơi thánh nhân ngã xuống nên linh khí nồng đậm gấp chục lần ngoại giới nên cũng tin tưởng Lam Thần. Nội tâm biết được thì ra bản thân cũng có tu vi, thập phần háo hức hỏi ra.
“ Ta từ nhỏ không tiếp xúc ngoại giới, cũng rất ít nghe về tu vi. Ngươi hôm nay có thể nói hết cho ta nghe không?”
Lam Thần xem biểu hiện của tên này từ nãy đến giờ cũng biết kiến thức của y là bằng không. Vui vẻ giải thích.
“ Thái Dương Cổ Giới, chuyên tu chiến hồn lực. Chính là hấp thụ thiên địa linh khí vào cơ thể, sau đó luyện hoá thành chiến hồn khí lực của bản thân. Cảnh giới lại phân ra bát cảnh lần lượt Luyện Thể, Ngưng Khí, Khống Thần, Cảm Nguyên, Đoái Tạo, Hoá Phàm, Hợp Đạo, Tạo Vực. Nhất Cảnh đến Tứ Cảnh có thập trọng cảnh giới nhỏ bên trong. Ngũ cảnh trở đi đều chỉ còn ba phân cấp là Sơ Kỳ, Trung Kỳ, và Hậu Kỳ. Mỗi cảnh giới lại riêng phần mình ảo diệu, đây cũng chính là hệ thống tu luyện do Thái Dương Cổ Thần truyền xuống, vạn năm vẫn không hề thay đổi.”
Trần Thiên Mệnh nghe đến đầu quay mòng mòng, thật sự là mở mang tầm mắt. Hắn chưa bao giờ nghe gia gia kể chi tiết đến vậy, lần này cũng có chút cảm khái.
“ Vậy nếu bây giờ ta tu luyện có được không?”
“ Đương nhiên là được, chỉ có điều muốn tu luyện phải có công pháp thích hợp, công pháp của ta lại chuyên tu tiên pháp, sợ rằng không hợp với người luyện quyền như ngươi. Chỉ bằng để khi nào ta cứu thoát thân nhân sẽ thay ngươi tìm một quyển công pháp.”
Hai người một buổi trò chuyện rất vui vẻ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh vó ngựa vang trời. Lam Thần liền biết tên chạy thoát lúc nãy chắc chắn đã đến báo cho Tam Lang, bọn chúng đến lần này là để trả thù.
Kỳ thực cũng chính là như vậy, sau khi nghe báo một trong tứ hộ vệ của mình bị kẻ khác giết chết, Tam Lang trực tiếp nổi giận, đánh chết gần chục tên tù nhân mới bình tĩnh. Trước nay người nghe đến Vạn Hồn Đỉnh đều là sợ mất mật, chưa từng có kẻ nào ngang nhiên dám ra tay với bọn chúng. Tam Lang lâu ngày sinh ra tâm tình kiêu ngạo, hắn chính là không tin có kẻ dám trêu chọc uy nghiêm Vạn Hồn Đỉnh. Vậy mà hôm nay loại người không biết sống chết đã xuất hiện, chẳng những dám cản đường, còn ngang nhiên giết chết một tên hộ vệ làm nội tâm cuộn lên sóng lớn, trực tiếp tiến quân vào thành, quyết truy sát hai người Lam Thần.
Trong thành giờ khắc này đâu đâu cũng thấy bóng dáng lam giáp bình, bọn chúng tay cầm theo khí giới, lục soát khắp nơi, dân trong thành chỉ bị sợ hãi nép sang một bên.
Một tên lam giáp binh thấy trong đám người một thiếu nữ trông có phần xinh đẹp, tà tâm nổi lên muốn giở trò đồi bại liền bị một ngân tiên đánh trúng, trực tiếp bất tỉnh.
Trên một nốc nhà, Lam Thần ung dung cầm theo ngân tiên mà đứng. Bạch y theo gió tùy ý bay lượn làm tăng thêm vẻ tiêu sái của y. Trái quét phải đánh, liên tục mấy đường ngân tiên xuất ra khiến đám lam giáp quân bị thương vô số, la liệt đầy đất.
Tam Lang cũng đã thấy hắn, nội tâm kích động dẫn theo ba tên thuộc hạ trực tiếp tiến lên quần công. Hắn vốn là người của hắc đạo, làm mấy loại chuyện này cũng không mấy mất mặt. Lam Thần lại là vết thương chưa khỏi, lại phải lấy một chọi ba, đánh mấy chiêu liền rơi xuống hạ phong, trực tiếp thoái lui.
Tam Lang tu vi chính là Ngưng Khí Cảnh, Bát Trọng, thực lực ở đây phi thường mạnh mẽ. Hắn lại hoá ra một lớp lam sắc linh khí mỏng manh, quán chú toàn bộ vào hai chân, chỉ bước ra mấy bước liền đuổi kịp, hữu trảo trực tiếp đánh ra làm ngọn ngân tiên trong tay Lam Thần rơi xuống, tả trảo lại đánh lên đầu vai. Lực đạo như bài sơn đảo hải, tức khắc chấn văng Lam Thần.
“ Ha ha ha. Tiểu tử, hôm nay ta cho ngươi biết kết cục khi dám trêu vào Vạn Hồn Đỉnh.” Tam Lang từ từ tiến đến gần Lam Thần, hữu trảo đã quán chú toàn bộ lực đạo, cứng như cương thiết, chỉ chờ phát động.
Một trảo xé gió tiến đến, khoảng cách chỉ còn trong chân tơ kẽ tóc thì đột nhiên lại dừng lại. Tay phải Lam Thần trực tiếp bắt lấy nhất trảo, hạ thân còn lập tức phát ra một cước đạp thẳng bụng dưới Tam Lang. Y không có đề phòng, trực tiếp lui lại mấy bước mới ổn định thân hình. Mở miệng nói.
“ Tiểu tử, khá lắm.”
Lam Thần không đáp, chỉ nhẹ nhàng đứng dậy bày ra bộ pháp sẵn sàng nghênh tiếp y.
Tam Lang thấy thế càng thêm phấn khích, hắn vốn là kẻ cuồng chiến nhưng bấy lâu nay dựa vào danh tiếng Vạn Hồn Đỉnh, ở cái quốc gia nhỏ bé này chưa từng có ai dám bất kính. Hôm nay lại gặp kẻ khơi dậy chiến ý trong lòng không khỏi cảm thấy vui sướng, liên tục cuồng công.
Lam Thần cũng không sợ hãi, hai tay quơ múa ứng đối song trảo. Hai người lúc này vậy mà chiến đấu ngang tay. Mỗi chiêu mỗi thức Tam Lang đánh ra dường như đều bị đọc được, quyền của Lam Thần ra sau nhưng đến trước, liên tục chặn lấy toàn bộ công kích. Nhưng chênh lệch tu vi vẫn là vấn đề lớn. Lam Thần vẫn chủ có thể bị động phòng thủ, hoàn toàn kjoong có sức phản công.
Nội tâm Tam Lang lúc đầu phấn khích nhưng càng đánh lâu cảm cảm thấy có điều gì đó không đúng nhưng vẫn sính cuồng đấu ngoan, chiêu sau phát lực càng mạnh hơn chiêu trước.
Đánh qua chục chiêu tâm trạng hắn đã kinh nghi bất định. Trăm chiêu qua đi, thần tình lại thập phần kích động. Hắn ban đầu cảm nhận đối phương càng đánh càng nhanh nhưng giờ đã dám khẳng định không phải, chính là bản thân hắn đang chậm lại. Đối phương không biết dùng biện pháp quỷ dị gì mà mỗi lần song quyền chạm nhau lại hút đi của hắn một lượng nhỏ linh khí, đến khi nhận ra thì lớp lam khí quanh thân đã là nhạt đến gần như không thấy. Biết nếu tiếp tục sẽ rơi vào bại cuộc liền quyết định chơi bẩn, hét lên.
“ Người đâu, mau hỗ trợ ta.” Hắn điên cuồng gào thét nhưng khi quay đầu thì lại thì đã thấy thi thể đầy đất đều là quân lính của mình. Vốn ban đầu còn tưởng đám thuộc hạ là muốn xem mình biểu diễn nhưng giờ hắn mới minh ngộ, bản thân chính là đã mắt bẫy.
Phía sau năm đạo trường tiên đánh tới. Tam Lang vừa nghe tiếng gió liền nhận thấy nguy cơ, chậc vật né trái né phải nhưng cuối cùng vẫn bị một đạo ngân tiên đánh trúng, miệng phun ra tiên huyết.
Trước mắt lúc này lại xuất hiện một Lam Thần, y tay cầm ngân tiên đứng cùng một đám già trẻ, trên tay mỗi người đều cầm chắc trường tiên. Quay đầu nhìn lại phía sau, cũng một Lam Thần đứng đó nhưng tên này lại bày ra một thế thủ kỳ quái. Nội tâm minh ngộ, chỉ biết trách bản thân ngông cuồng.
“ Lũ hèn hạ.” Tam Lang gầm thét như dã thú. Hắn lúc này biết rõ không còn đường thoát, liều mạng bùng phát linh lực, muốn cùng đám người liều chết.
Trở lại nửa canh giờ trước, Lam Thần nằm trên giường bệnh nghe được tiếng vó ngựa liền muốn ra ngoài ứng chiến nhưng bị Trần Thiên Mệnh ngăn lại. Y biết thương tích hắn chưa khỏi nên kịch liệt phản đối. Cả hai tranh cãi một hồi, Lam Thần nảy ra cao kế, dùng dị dung thuật để Thiên Mệnh giả làm hắn đi đánh lạc hướng Tam Lang, sau đó bản thân lại thừa cơ đánh lén ba tên hộ vệ, cuối cùng cứu thoát toàn bộ nhóm người bị bắt. Kết cục chính là giống như hiện tại.
Tam Lang lấy một chọi bảy, nhanh chóng rơi xuống hạ phong, bị ngân tiên đâm thủng ngực, trực tiếp chết tươi.
Trần Thiên Mệnh lúc này cũng tháo bỏ lớp dị dung, trách ra mấy lời.
“ Ngươi đúng là hiếu sát. Ta sẽ không giúp ngươi nữa.”
Lam Thần lên tiếng giải thích.
“ Hắn ta làm đủ chuyện ác, chỉ bị một kích xuyên tâm là quá nhẹ cho hắn rồi.”
Trần Thiên Mệnh lại ngắc lời.
“ Ta chính là chưa từng nhìn thấy họ làm chuyện ác, chỉ thấy ngươi từ đầu đến giờ đã giết quá nhiều người. Giúp ngươi cứu người là làm chuyện tốt nhưng giờ lại thành ra trợ giúp kẻ xấu hại người.” Hắn ngưng lại một chút, nhìn qua đám thi thể lam sắc quân bị nhất kích xuyên tâm nằm ngỗn ngang đầy đất.
Lam Thần nhìn thấy ánh mắt thương xót của y dành cho đám người lại càng thêm tức giận.
“ Ngươi thương xót bọn chúng. Vậy ai thương xót cho người nhà ta đây. Toàn bộ gia trang của ta không dưới ngàn người giờ chỉ còn mấy người ở đây.” Ngón tay chỉ vào những người cầm trường tiên phía sau. “ Ngươi nói xem, tại sao chúng giết người của ta thì được còn ta lại không thể. Kẻ sống nơi thâm sơn như ngươi sao biết được đám người Vạn Hồn Đỉnh kia đã làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý chứ. Ngươi giúp ta cứu người, xem như ta nợ ngươi một ân tình, ngày sau gặp lại tất sẽ báu đáp nhưng hôm nay đáng tiếc không thể cùng đường rồi.”
Lam Thần nói rồi phất lấy tay áo, quay người bỏ đi.