Người đến mi thanh mục tú, đôi môi hồng đậm như đoá hồng hoa nở trên làn da tuyết trắng. Nàng lẳng lặng từ khi nào đứng sau đám người. Trên người nàng trang phục thập phần khoẻ khoắn, bộ váy ngắn tử sắc bó sát lấy thân thể để lộ những đường cong chết người. Chỉ mới mười bảy tuổi đã có thần sắc của tuyệt sắc giai nhân, so với nữ hài đanh đá Phương Lam Nhi thật như trời với vực. Đó là loại trang phục thường dùng trong giới sát thủ, chỉ sơ sài che chắn những địa phương hiểm yếu ngoài ra hờ hững vô tâm, khi chiến đầu sẽ không bị vướn víu, thuận tiện cực kỳ trong cận thân giao chiến. Nàng nhẹ nhàng bước đến tên thủ vệ, mái tóc theo gió phiêu động. Khi đi qua người, một mùi hương nhẹ nhàng truyền đến mũi Thiên Mệnh.
Nàng vứt ra túi tiền lớn, lên tiếng. “ Sai đại ca, số này đủ rồi chứ!?”
Tên kia gật đầu lia lịa, ánh mắt dán sát những đường cong, chỉ bằng thứ kia cũng đáng giá hơn đống ngân lượng trên tay.
“ Dừng đã!” Thiên Mệnh thấy nàng muốn bỏ đi bất giác lên tiếng. Khuôn mặt xinh như hoa nhíu mày nhìn hắn.
“ Ta...ta chỉ muốn biết tên ngươi!” Hắn không hiểu tại sao lại lấp bấp không nói nên lời.
Nữ nhân kia thấy biểu tình khẽ cười, đôi môi mấp máy. “ Miêu Cửu U.” Sau đó mất hút trong không gian thông đạo.
“ Miêu Cửu U.” Thiên Mệnh thờ người nhìn theo bóng lưng nàng. Đột nhiên bị Phương Lam Nhi bên cạnh thúc mạnh vào bên sườn. “ Ngẫn ra làm gì chứ? Đừng nói với ta ngươi thích nàng đó!?” Nữ hài này đúng rãnh rỗi, suốt ngày không cãi nhau với Lam Thần sẽ đi trêu chọc Thiên Mệnh.
“ Làm gì có chứ.” Hắn vội vàng chối nhưng Phương Lam Nhi lại bám lấy không buông, sau cùng còn chọc hắn đến đỏ mặt.
Hai người một hồi náo loạn, sau phải nhờ Lam Thần lên tiếng mới giúp hắn vứt được nàng, cả ba cùng nhau bước vào truyền tống trận.
Nơi Thiên Mệnh xuất hiện một mảnh xanh mướt vạn dặm thảo nguyên, xung quanh cũng đứng không ít người nhưng kỳ lạ là ngoài tiểu bạch viên còn bám trên vai thì cả Lam Thần vùng Phương Lam Nhi đều đã không thấy đâu. Ngay khi hắn vòn đang loay hoay thì bên trên lại có kẻ xuất hiện, người này bắt chước theo bộ dáng của Đông Lăng Kiếm Thần, lưng hướng mặt trời, ngạo nghễ đạp không, mãi cho đến khi y ra khỏi vầng dương người bên dưới mới thấy rõ dung mạo.
Người đến mài kiếm mắt sáng, khuôn mặt tuấn dật nhưng lại càng thêm vẻ cao ngạo. Bạch bào điểm lên thúy trúc lục sắc, tà áo nhẹ nhàng phiêu phù theo gió, khí chất kĩ nhàn nhạt như tiên nhân. Y trông chỉ mới hai mươi hai nhưng khí tức trên người khủng bố đến đáng sợ, ít nhất cũng phải đến Trùng Sinh cảnh. Là Kiếm Thần Đông Lăng đệ tử thần truyền.
Hắn lại học theo sư tôn mình, dùng linh khí truyền âm.
“ Tự giới thiệu, ta gọi Trúc Sở Tiêu, Đông Lăng Kiếm Thần thần truyền đệ tử, hiện thân tại đây để chủ trì cửa này khảo hạch. Sư tôn ta với Cuồng Bá Quyền Thánh là sinh tử chi giao, nay vị kia thọ nguyên cạn hết mà vẫn lạc. Sư tôn không đành lòng nhìn ông ta truyền thừa đứt đoạn mới theo di nguyện phát xuống Thiên Bảng Lệnh triệu tập một ngàn thiên tài trên đại lục đến đây. Quy tắc cửa này khảo hạch cũng rất đơn giản, trong ba ngày thu thập đủ mười tấm Thiên Bảng Lệnh liền thông qua.” Nói rồi y vươn tay rút ra trúc kiếm phía sau, một nhát hoành không xanh biếc kiếm quanh chém ra thay cho pháo hiệu.
“ Ta tuyên bố. Khảo hạch bắt đầu.”
Y vừa dứt lời thì bẻn dưới vô số tiếng hô lớn, đám người ở đây không phải thiên kiêu chi tử cũng xuất thân danh gia, tính tình kiệt ngạo bất tuần, vô số người đã có trước đó mâu thuẫn nên liền bằng vào dịp này một phen chém giết đã tay.
Thiên Mệnh thấy người xung quanh hắn cũng đã bắt đầu lao vào nhau loạn chiến thành đoàn, bản thân lại né Đông né Tây thoát ly, muốn chạy đến một mảnh rừng cây phía xa. Hắn tuy ngốc nhưng cũng hiểu bản thân mình thực lực ở nơi đây là thuộc vào tầng chót nhất, biện pháp tốt nhất vẫn nên họp mặt với hai người Lam Thần, cùng nhau tổ đội tác chiến liền sẽ có cơ hội nhiều hơn.
Kỳ thực, cũng có nhiều kẻ nghĩ như hắn, không phải tất cả mọi người đều tự tin thực lực bản thân, ở đây lại không có quy tắc, tùy tiện chém giết, nếu không khéo liền sẽ bỏ mạng. Bọn họ đều đã bỏ ra cái giá lớn để tìm hiểu thông tin, biết được khi truyền tống liền sẽ ngẫu nhiên địa điểm xuất hiện nên cũng riêng phần mình chuẩn bị một số “ vật phẩm” phụ trợ, cốt yếu để nhanh nhất tìm ra vị trí của nhau, khi đó khả năng sống sót sẽ cao hơn rất nhiều.
Thiên Mệnh đạp ra Thần Xà Quyết, Xà Đằng Tẩu Lộ, thân thể như con rắn đang trườn trên đất, uyển chuyển lướt qua vô số người. Vạn Pháp Quy Tông bao hàm toàn bộ thiên hạ tuyệt kỹ, chỉ cần hắn nhìn thấy liền hiểu được biến hoá mà sao chép kỹ năng của đối phương, lúc này Thần Xà Quyết của hắn sợ rằng còn tinh thuần hơn mấy tên cao tầng Trương gia. Nhưng không đi được mấy bước thì phía trước đã hiện ra bức tường người ngăn cản. Thực lực nơi này chênh lệch không nhiều nên muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu sợ sẽ rất khó, đám người cứ thế đánh thành một đoàn chắn trước mắt Thiên Mệnh.
Ngay lúc hắn đang phân vân chợt quỷ diện nhân Phá Sát lăng không mà lên, khi đạt đến độ cao đứng song song Trúc Sở Tiêu mới dừng lại. Y phát ra tiếng cười tà, sau đó thân thể co lại, linh khí vận chuyển điên cuồng trong nội thể. Sau một khắc, bên ngoài thân thể xuất hiện vô số gai nhọn, sắc bén như kim thiết hình thầnh vòng tròn bao lấy y, thoạt nhìn qua như cầu gái khổng đang lơ lửng giữa không trung.
“ Cuồng Ma Nhất Kích, Vạn Tiễn Tề Phát.”
Y một tiếng quát lớn, vô số gai nhọn đồng loạt bắn ra tứ phía, ghim trúng không ít người trên mặt đất, tiếng chửi rủa vang lên như sấm. Phá Sát vậy mà như không quan tâm, còn mở miệng kêu ngạo.
“ Ta Cuồng Huyết Tộc, Phá Sát, hôm nay đến không vì truyền thừa nhảm nhí gì đó, chỉ cầu "luận bàn" cùng thiên hạ anh tài.”
Bắc Hoang tứ đại tộc đều là ẩn cư nơi thâm sơn, mỗi ngày cùng hung thú huyết chiến nên vẫn giữ nguyên bản năng cuồng bạo. Cuồng Huyết Tộc này chính là nổi tiếng nhất khoản đó, vừa đản sinh liền mang theo nhục thân cường đại, huyết mạch cao cấp, lấy chiến đấu làm niềm vui, kích thích bản thân đến đỉnh phong chính là tôn chỉ của tộc.
Trúc Sở Tiêu thấy y như vậy cũng không khỏi cười nhạt, mặc dù y không liên quan Cuồng Huyết Tộc nhưng cũng loại kia tính cách, cao ngạo bất tuần, không hợp ý liền ra tay giết người nên đối với Cuồng Sát này có chút tán thưởng trong lòng.
Bức tường người phía trước Thiên Mệnh cũng có phần nới lỏng do có kẻ đã bị trúng gai sắc kia. Xà Đằng Tẩu Lộ thoáng chốc vọt đến mảnh rừng rậm, Thiên Mệnh hoàn toàn khuất bóng. Chỉ để lại phía sau Phá Sát trở thành vạn nhân mục tiêu, rất nhiều kẻ nhầm hắn công đến. Đám người một ngày chém giết mãi đến tối mới thôi, đó thực lực chênh lệch không nhiều nên số người chết chưa quá vài chục.
Thiên Mệnh trong đêm hành tẩu như ngân xà dưới ánh trăng, còn định tiềm đám người Lam Thần đột nhiên nghe thấy có tiếng đánh nhau truyền đến, vội nắp vào tán cây quan sát.
Chỉ thấy trong sân có ba người bộ dáng quái dị đang vây một thanh niên nam tử. Y hờ hững chẳng thèm để mắt, chỉ nhẹ phê phẩy quạt xếp trong tay. Khí thế kia lãnh ngạo đến cực điểm.
Tên dẫn đầu bà người kia một thân ăn mặc rách rưới nhưng cũng là người có tiếng trên đại lục, tên gọi Lâm Khuyển. Hắn tiến lên vài bước mở miệng nói.
“ Nghe nói Cơ nhị thiếu ngươi không sánh bằng một góc ca ca. Tu vi miễn cưỡng coi là tạm được nhưng mà hôm nay lấy một chọi ba, e rằng bỏ mạng vô ít. Bọn ta cũng thật không muốn đắc tội Cơ giá, chỉ bằng ngươi giao ra Thiên Bảng Lệnh chúng ta liền thả ra đường sống.”
Cơ Liệt gập lại quạt xếp, âm trầm nói.
“ Chỉ là ba con chó không biết sống chết. Có tư cách gì để bản thiếu giao ra Thiên Bảng Lệnh đây!?”
Lâm Khuyển tức đến máu huyết sôi trào nhưng vẫn cố gắng kiềm ném nói ra mấy lời.
“ Bọn ta chỉ là kính trọng Cơ đại công tử uy danh mới muốn nhân nhượng ngươi. Đừng có không biết điều.”
“ Nể uy danh!? Ha ha ha. Theo ta thấy các ngươi sợ hắn thì có. Không cần tiếp tục nói nhiều nữa. Hôm nay, bản công tử sẽ tự mình giết chết ba con chó các ngươi là xong.”
“ Ngông cuồng. Huynh đệ chúng ta lên!” Lâm Khuyển thét lớn, cầm theo đại đao tiến lên, hai tên thủ hạ phía sau liền nối gót.
Chỉ thấy Cơ Liệt khoé miệng nhếch lên, quạt xếp mở ra phất một cái ba người đã ngây lập tức bị một trận hàn phòng thổi đến ngã xấp trên đất.
“ Nguyên tố công kích!? Ngươi là Khống Nguyên cảnh!? Lâm Khuyển hai mắt trợn trừng sợ hãi. Lần này truyền thừa thấp nhất Ngưng Thần Cảnh, cao nhất cũng chỉ là Ngưng Thần Cảnh, Thập trọng. Vậy mà kẻ này lại là Khống Nguyên cảnh, không phải trực tiếp gian lận, là bá chủ nơi đây sao.
“ Ngươi gian lận. Ngươi gian lận.” Lâm Khuyển biết trước mắt loại cường giả này chạy trốn liền vô ít nên đã sợ hãi nói loạn.
Cơ Liệt mỗi bước bước ra đều như trực tiếp bóp mạnh trái tim hắn. Mãi đến khi hắn đến trước mắt hai tên thủ hạ đang ôm ngực nằm trên đất liền cười lạnh.
“ Đáng tiếc, khiếp này các ngươi theo nhầm chủ nhân rồi.” Cơ Liệt hữu trảo giơ cao muốn đem họ đánh chết nhưng lại chợt như nghĩ đến gì đó liền đình chỉ hành động.
“ Tên kia, ngươi có muốn sống không!?” Hắn nhìn về phía Lâm Khuyển đang sợ hãi lê lết trên đất, hỏi ra.
Ngươig nó nghe thấy được sống liền dập đầu lia lịa. “ Ta muốn sống. Chỉ cần ngài tha cho ta mọi chuyện ta đều hứa với ngươi. Nguyện vì Cơ công tử trung thành cả đời.”
Cơ Liệt một tràng điên cuồng cười lớn. Tay hoá ra băng kiếm quăng đến trước mắt Lâm Khuyển. “ Ngươi, cầm lấy. Cắt đầu bọn chúng cho ta.”