Thôn Phệ Tinh Không

Chương 94: Từ Hân



- Đội trưởng gọi điện cho ta lúc này làm gì?
Bên ngoài gió lạnh rít lên, những bông hoa tuyết bay đầy trời, nhưng lúc này trong đầu La Phong lại hiện lên rất nhiều ý nghĩ, cuối cùng hắn hít sâu một hơi nhẹ giọng nói:
- Gọi lại!
Reng… reng… reng…
- Alô, La Phong.
Thanh âm đội trưởng Cao Phong truyền đến.
- Đội trưởng, có việc gì à?
La Phong cười nói.
Thanh âm Cao Phong trầm xuống:
- Ngươi thấy giải thưởng cực lớn đó chưa. Cả hàng ức đó, tuyệt đối sẽ làm cho vô số vũ giả đỏ mắt. Trong đó còn đặc biệt nói là… Hung thủ rất có thể là vũ giả thực lực chiến thần, hoặc là tinh thần niệm sư! Ngươi ngàn vạn lần không được công khai thân phận tinh thần niệm sư của mình, nếu không sẽ gặp phải phiền phức lớn… Dù sao tiểu đội Hỏa Chùy chúng ta và tiểu đội Hổ Nha vốn có cừu oán, trong bốn người chết lại có đội trưởng Hổ Nha Phan Á. Một khi thân phận tinh thần niệm sư của ngươi công khai, rất dễ làm cho người ta hoài nghi ngươi. Đến lúc đó ngàn vạn người sẽ nhìn vào ngươi mà tra. Cho dù ngươi có cẩn thận tới mấy cũng gặp phải tình huống ngoài ý muốn.
- Ta hiểu rồi. Nhưng dù sao cũng không phải do ta làm, ta sợ gì chứ. Nhưng đội trưởng, thực lực hung thủ rất mạnh, lại làm bốn người đó trước khi chết không kịp truyền thân phận hung thủ cho cặp vợ chồng kia, quả là lợi hại.
La Phong tỏ vẻ tán thưởng.
- Đúng là rất lợi hại.
Cao Phong cũng tán thưởng.
La Phong nói tiếp:
- Hơn nữa Phan Á đã chết cũng là việc tốt. Tiểu đội Hỏa Chùy chúng ta sau này cũng không lo phiền toái gì nữa.
- Ừ, chuyện này có lợi với chúng ta. Ta bây giờ chỉ nhắc ngươi một chút, cẩn thận, cẩn thận, vô cùng cẩn thận! Dù sao chuyện này liên quan quá lớn. Chút nữa ta cũng sẽ nhắc đám Trần Cốc, ngươi yên tâm… ai dám đem tin tức này ra, ta không tha cho chúng đâu.
- Được rồi, ngươi chừng nào thì về Căn Cứ Thị? Vật liệu của đám quái thú do chúng ta săn giết, vẫn còn để đó, chờ ngươi về cùng nhau quyết định xử trí như thế nào đó.
La Phong mỉm cười nói:
- Vốn ta còn muốn ở khu hoang dã một thời gian nữa, nhưng đội trưởng Hổ Nha đã chết rồi, ta cũng không có việc gì nữa, hai ngày nữa ta về.
- Ừ, gặp lại sau.
Thanh âm Cao Phong từ trong đồng hồ thông tin truyền ra.
- Gặp lại sau.
La Phong cúp điện thoại, vẻ mặt lập tức nghiêm lại.
Điện thoại này thoạt nghe thì có vẻ đội trưởng rất nhiệt tâm quan tâm nhắc nhở mình. Lúc đầu nghe đội trưởng nói, mình cũng đích xác thấy ấm áp trong lòng. Nhưng khi xem xét mọi việc cẩn thận một chút sẽ phát hiện ra một điểm: bốn người kia trong tiểu đội Hỏa Chùy hẳn là đều đoán ra mình.
Nhưng bốn người họ, cũng không có chứng cớ rõ ràng! Bốn người họ làm như thế nào mới có thể để La Phong tin họ chứ? "Phương pháp tốt nhất là làm ta tin họ, nếu không họ cũng không gọi điện thoại cho ta. Không gọi điện thoại, không trao đổi với ta, tự nhiên không thể tìm được chứng cớ xác thực." La Phong nhíu mày "Nhưng đội trưởng lại gọi điện thoại cho ta có vẻ như quan tâm an ủi… Nếu ta không đề phòng một chút, cộng thêm tâm lý ức chế đầy áp lực, trước mặt người quan tâm tới mình, không biết chừng sơ sảy buột miệng nói ra."
La Phong nghĩ vậy, không khỏi ớn lạnh! Đích xác, một thanh niên không đến 20 tuổi, vừa mới giết một đại nhân vật, lại đụng phải 'giải thưởng cực lớn", bình thường đều rất khẩn trương. Lúc này bằng vào giao tình với tiền bối, được trưởng bối quan tâm, sẽ dễ dàng làm thanh niên đó cảm động, ý nghĩ nóng lên, không biết chừng đem bí mật nói ra! "Dùng các loại phương pháp tra hỏi, ngược lại sẽ khiến cho ta cảnh giác hơn."
"Còn loại quan tâm này, lại làm cho người ta buông lỏng cảnh giác. Một khi ta nói ra bí mật, có lẽ đội trưởng sẽ sử dụng trang bị ghi âm, ghi lại lời nói của ta." La Phong hít mạnh một hơi "Kết hợp với việc ta giết tiểu đội Hổ Nha, kết hợp với thân phận ta là tinh thần niệm sư, lại kết hợp với việc, cha mẹ Lý Uy đã xác định lúc trước ta là một trong những vũ giả cách hiện trường khá là gần, lại thêm đoạn băng ghi âm, trên đời làm sao có trùng hợp nhiều như vậy. Nhiều chứng cớ như vậy, cơ hồ trăm phần trăm xác nhận thân phận hung thủ rồi."
La Phong hít mạnh một hơi… Đích xác, nếu chính miệng mình thừa nhận, thì rất phiền phức.
May mà mình từ bé đã gánh áp lực lớn, luôn luôn cố gắng muốn trở thành vũ giả. Dưới áp lực trường kỳ, khiến cho tâm lý mình có khả năng chịu đựng không yếu ớt như những thanh niên bình thường không đến 20 tuổi.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, tuyết càng lúc càng lớn, đất trời một màu trắng xóa, đồng thời nhiệt độ cũng giảm xuống tới mức kinh người, chẳng mấy chốc đã hoàng hôn rồi.
Trong căn phòng xơ xác.
La Phong khoanh chân ngồi đó: "Hôm nay tổng cộng tiếp hai cú điện thoại! Một cái của đội trưởng, một cái của Ngụy Thanh. Đội trưởng hoàn toàn quan tâm dặn dò… còn Ngụy Thanh thì một bộ kinh ngạc." Lúc trước buổi sáng, Ngụy Thanh gọi điện thoại tới chỉ nói một câu "Mẹ nó, Tên Điên, đội trưởng lúc trước nói với ta, bảo là chúng ta đều phải cẩn thận một chút, không được tiết lộ việc ngươi là tinh thần niệm sư, bốn người đó chẳng phải là ngươi giết đó chứ?"
Điện thoại của Ngụy Thanh, điện thoại của đội trưởng, đều làm cho La Phong hoài nghi.
Đương nhiên, cũng chỉ là hoài nghi thôi! Có lẽ đội trưởng thật sự chỉ quan tâm tới mình, có lẽ Ngụy Thanh thật sự xem mình là huynh đệ sinh tử, mới thẳng thắn như vậy.
"Con người, quả là khó coi thấu nhất. Dù sao lòng người cũng ở sâu trong người."
"Khi đứng trước núi vàng khổng lồ, huynh đệ tương tàn, vợ chồng bất hòa, phụ tử tuyệt giao… những việc như thế này ta thấy hà rầm trên mạng! Huống chi lần này một khoản tiền khổng lồ hàng ức!" La Phong vừa thông qua đồng hồ, tiến vào mạng xem một vài bài viết trên diễn đàn, đã phát hiện ra cả thế giới bây giờ đang điên cuồng ra sao trước giải thưởng như vậy.
Đêm, còn lạnh hơn cả ban ngày.
La Phong rúc người vào góc tường, trong lòng còn lạnh hơn. Từ khi hoài nghi đội trưởng Cao Phong và Ngụy Thanh, tâm tính của La Phong bắt đầu biến đổi… Lúc trước hắn rất sáng sủa, giống như vũ giả bình thường. Khi có thể cùng các huynh đệ khác trong tiểu đội vũ giả cùng nhau vào sinh ra tử, cảm giác rất thoải mái. Hắn đã sớm coi những người khác trở thành huynh đệ tốt của mình.
Nhưng bây giờ…
"Họ là huynh đệ ta, hay muốn đem ta đổi lấy món thưởng lớn? Có lẽ, chỉ vì không đủ chứng cớ, mới không làm như vậy." Ánh mắt La Phong lạnh đi.
"Ta đang nghĩ loạn gì thế!"
"Đúng là nghi ngờ loạn xạ." La Phong lắc đầu. Hắn rốt cục phát hiện ra dưới áp lực của giải thưởng hàng ức, tâm tính mình không khỏi biến hóa… Hắn không xác định người khác sẽ không động tâm vì số tiền này. Dù sao đây cũng tới cả ngàn ức. Do đó hắn luôn luôn đa nghi! Cho dù La Phong biết đa nghi như vậy là không ổn, nhưng hắn không thể không làm như vậy! E rằng mục đích của Duy Ny Na Polainas đã đạt được rồi… La Phong vô tình lâm vào các loại áp lực do giải thưởng cả ngàn ức mang đến.
"Không nghĩ nữa, không nghĩ lung tung nữa."
La Phong lập tức cúi đầu nhìn xuống đồng hồ, nhè nhẹ click một cái nút, bắt đầu nhìn những tin tức trên màn hình đồng hồ thông tin. Đột nhiên hắn lật tới danh bạ điện thoại. Những cái tên trong sổ điện thoại làm lòng La Phong yên tĩnh… trong những cái tên này, có hảo huynh đệ "Ngụy Văn" chơi đùa với nhau từ thời mặc quần yếm.
"Không biết A Văn bây giờ như thế nào rồi." La Phong không khỏi khẽ mỉm cười, hồi ức về mấy việc thú vị với Ngụy Văn năm đó.
Trong danh bạ điện thoại, có không ít bạn học thời trung học.
Cũng có một vài tên bằng hữu Cực Hạn Vũ Quán.
Có tên cha mẹ, đệ đệ.
"Ba mẹ, đệ đệ." Ánh mắt La Phong trở nên nhu hòa "Bất luận làm sao, mọi người đều sẽ sống tốt! Lần này, con nhất định sẽ về."
Đột nhiên ánh mắt La Phong dừng lại ở một cái tên - Từ Hân! Lúc trước mình gặp Từ Hân ở Thương Thành Liên Minh HR, lúc nói chuyện phiếm với Từ Hân, đã lưu lại điện thoại của nhau. Nhưng lâu lắm rồi, mình lại chưa bao giờ chủ động gọi điện thoại.
- Bấm số điện thoại Từ Hân.
La Phong nói.
Không biết tại sao, lần quay số điện thoại này, lại cảm thấy trong lòng lo lắng… Có một ngày, thân phận hung thủ của mình bị công khai, Từ gia rốt cuộc sẽ không cho phép Từ Hân lui tới với mình nữa.
- Alô.
Thanh âm Từ Hân từ trong đồng hồ thông tin truyền ra
- Là La Phong à?
- Đúng, là ta.
La Phong cảm thấy ấm áp.
- Rất hiếm nhỉ, ngươi là đại vũ giả mà cũng nhớ đến việc gọi điện cho ta à.
Từ Hân trêu chọc
- Sao, về Căn Cứ Thị rồi chứ?
- Đang kẹt ở khu hoang dã, chỉ vì đêm nay buồn quá, do đó…
La Phong vừa nói đến đây, đột nhiên thấy hơi xấu hổ.
Đêm buồn?
Sao giống như tìm gái, đêm buồn tìm gái.
- E hèm.
Từ Hân ho khan một tiếng
- Không ngờ La Phong ngươi cũng phong lưu như vậy.
- Phong lưu? Ặc… Ngươi bây giờ học đại học như thế nào rồi, ta không được học đại học, nên rất tò mò.
La Phong lập tức nói sang chuyện khác. Cứ như vậy… Hai người nói chuyện phiếm trong điện thoại. Có lẽ là vì lần đầu tiên nói chuyện qua điện thoại, lại là giữa đêm khuya yên tĩnh, do đó hai người hàn huyên rất lâu.
Đến khi cúp điện thoại, La Phong mới phát hiện… cuộc điện thoại này đã hàn huyên tới nửa giờ.
- Chẳng lẽ, đây là nấu cháo điện thoại mà người ta nói? Quả nhiên, nửa giờ cũng đủ để cháo chín rồi.
La Phong cảm thấy vui vẻ trong lòng. Lần đầu tiên nói điện thoại với một cô gái mà mình thầm mến nửa giờ, đích xác sẽ làm người ta rất vui.
Lúc trước khủng hoảng do giải thưởng cả ngàn ức mang đến, tâm tình nặng nề do đa nghi mang đến… tất cả đều không còn gì nữa! Từ lúc trước hốt hoảng, âm u đa nghi, bây giờ biến lại thành tâm tình của một nam sinh thuần phác vui sướng đang thầm yêu… Loại tâm tính biến hóa này làm tâm linh La Phong như được gột rửa.
La Phong dần dần bình tĩnh lại.
Đó là một loại bình tĩnh trước đó chưa từng có. Sau khi trải qua thay đổi tâm tính rất nhanh, đã tới một sự bình tĩnh tuyệt vời. Dù sao tâm tính người bình thường có mấy khi có thể trải qua loại thay đổi rất nhanh như vậy?
Lòng yên tĩnh, như mặt nước phẳng lặng!
- Loại cảm giác này thật sướng.
La Phong rất hưởng thụ loại cảm giác bình tĩnh trước đó chưa từng có này. Hơn nữa lúc này, hắn có một loại xúc động - Hắn muốn luyện đao! Vù! Hắn lập tức rút Huyết Ảnh Chiến Đao sau lưng ra.
Dưới đêm giá rét, đêm mà vì giải thưởng cực lớn đã làm vô số người sôi sục, La Phong đang ở khu hoang dã Thành Thị Số 003, trong một chung cư hoang vu, một mình một người bắt đầu luyện Cửu Trùng Lôi Đao, với tấm lòng yên tĩnh như mặt nước phẳng lặng trước đó chưa từng có, mỗi một đao chém ra đều có cảm giác khoan khoái vô cùng.
Một đao… Hai đao…
Tinh thần niệm lực La Phong tỏa ra khắp nơi một cách tự nhiên, mỗi một đao đều khiến cho những động tĩnh rất nhỏ chung quanh đều bị tinh thần niệm lực điều tra rõ ràng.
Hàn quang như tuyết bay tung khắp phòng…
----- o O o -----

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv