La Phong nhanh chóng đi dọc theo thang lầu xuống dưới, từ lầu sáu đi một mạch xuống lầu một, tới cửa sau tửu điếm.
"Hả? " La Phong nhìn quanh bốn phía.
"Chung quanh không có một bầy quái thú cỡ lớn nào cả, hơi phiền toái." La Phong nhíu mày. Hắn nhìn quanh có thể thấy một vài con quái thú, nhưng mấy con quái thú này số lượng quá ít, căn bản không phù hợp với yêu cầu kế hoạch. Dù sao mình cũng muốn để bảy người còn lại trong tiểu đội Lôi Đình nhận định rằng hai người Trương Trạch Hổ và Lý Hiểu bị quái thú giết chết.
Lập tức La Phong đi dọc theo con hẻm ra ngoài. Chạy tới cuối con hẻm, liếc mắt đã phát hiện gần đó đang có một đoàn Độc Giác Dã Trư, ít nhất cũng phải mấy trăm con. Nếu vũ giả bình thường gặp phải chúng chỉ lo trốn không kịp, nhưng La Phong lại khẽ mỉm cười.
"Chính là chúng nó." La Phong nhanh chóng đến gần.
- Hống…
Không ít con Độc Giác Dã Trư dán mắt vào vũ giả nhân loại này. Đột nhiên vang lên tiếng gầm phẫn nộ của một con Độc Giác Dã Trư nghe rất ghê rợn. Đây là thủ lĩnh của đám Độc Giác Dã Trư! Nhất thời cả đám Độc Giác Dã Trư tung bốn vó, điên cuồng xông vào La Phong. Trong lúc nhất thời cả đường phố đều chấn động.
Ầm ầm… đám Dã Trư chạy điên cuồng!
"Mẹ nó, ta còn chuẩn bị phải trước hết giết chết một hai con quái thú, để chúng cừu hận ta. Không ngờ lại dễ dàng đuổi giết ta như vậy." La Phong quay đầu bỏ chạy, chẳng mấy chốc hắn rẽ vào con đường hẻm.
Ầm ầm…
Đường hẻm cũng khá là rộng. Hai con Độc Giác Dã Trư cũng có thể sóng đôi chạy. La Phong chạy trước như bay, đám Độc Giác Dã Trư phía sau điên cuồng đuổi giết.
- Vèo! Vèo!
Hai quang mang đen huyền bay ra phía sau một vòng rồi lại bay trở về bên người La Phong. Nhất thời trong hai con Độc Giác Dã Trư chạy đầu thì một con bị mất mạng tại chỗ, còn một con khác thân thể cũng có một vết thương rất lớn. Trong lúc nhất thời tiếng gầm của đám Độc Giác Dã Trư càng thêm phẫn nộ, hiển nhiên đang vô cùng giận dữ.
"Càng phẫn nộ càng tốt!" La Phong chạy nhanh như chớp dọc theo cửa sau tửu điếm, lao lên lầu.
Ầm ầm…
Một con Độc Giác Dã Trư cũng điên cuồng nhảy theo. Thang lầu bê tông thật ra cũng rất chắc, vài chục năm qua mà vẫn còn có thể chịu được cú nhảy của đám Độc Giác Dã Trư. La Phong cố ý khống chế tốc độ, đại khái chỉ cách xa đám dã trư khoảng mười thước, cứ thế lên thẳng mục tiêu lầu sáu!
Tới lầu sáu, La Phong dùng tinh thần niệm lực khống chế, Khai Sơn Đao của Trương Trạch Hổ và súng máy của Lý Hiểu đều lơ lửng, súng máy còn kéo cả một dây đạn thật dài.
Súng máy trôi nổi trước người La Phong, Khai Sơn Đao cũng thế.
- Hống…
Đám quái thú giống như hồng thủy ầm ầm nhảy lên lầu sáu. Một con lập tức chạy dọc theo hành lang, điên cuồng lao vào La Phong.
"Đến đây đi!"
La Phong nhếch mép cười, trong mắt nổi lên sắc thái hơi điên cuồng, tinh thần niệm lực bấm cò súng. Nhất thời nòng súng máy to đùng gầm lên. Những viên đạn điên cuồng phun ra, bắn vào những thân thể Độc Giác Dã Trư một cách điên cuồng. Còn lực công kích của những con Độc Giác Dã Trư đang vọt lên cũng rất ghê gớm, lực công kích của viên đạn căn bản không thể làm chúng dừng lại được!
Vèo! Vèo!
Khai Sơn Đao lơ lửng lập tức điên cuồng múa lên. Yết hầu những con Độc Giác Dã Trư bị xẹt qua, thân thể Độc Giác Dã Trư không còn được khống chế va vào các vách tường,
- Ầm ầm…
Vách tường bị va phải sụp đổ. Bằng vào những viên đạn súng máy và uy lực Khai Sơn Đao, thật sự một hơi giết chết vài chục con Độc Giác Dã Trư, thi thể trải đầy hành lang.
- Hống…
Một tiếng gầm phẫn nộ.
Một con Độc Giác Dã Trư khổng lồ cả bộ lông ánh lên màu bạc, lấm tấm màu đen chợt xuất hiện.
Nhưng lúc này Khai Sơn Đao và súng máy đã rơi xuống cạnh hai thi thể trong phòng. Còn bản thân La Phong đã sớm nhanh chóng nhảy ra từ một cửa sổ ở căn phòng phương bắc, nhảy xuống dưới!
Vèo!
La Phong từ lầu sáu lao xuống như một tia lửa điện. Một luồng tinh thần niệm lực tác dụng vào tấm bảo vệ tay, sinh ra lực đẩy, giúp giảm xung lượng rơi xuống. La Phong dễ dàng dừng trên nóc vuông của một căn nhà hai tầng, rồi nhanh chóng lướt đi như bay, nhảy vào một con đường hẻm, chẳng mấy chốc đã hoàn toàn biến mất.
…
- Hống…
Đám quái thú Độc Giác Dã Trư đã chết mất vài chục con lúc này vô cùng phẫn nộ, điên cuồng tìm kiếm vũ giả nhân loại ghê tởm bên trong tửu điếm đổ nát. Chúng không tìm được tên vũ giả nhân loại đó, nhưng lại phát hiện ra hai thi thể vũ giả nhân loại thơm ngon. Đám Độc Giác Dã Trư lập tức điên cuồng cắn xé thi thể huyết nhục nhân loại.
Đối với Độc Giác Dã Trư thì huyết nhục của nhân loại quả là mỹ vị.
Còn phần lớn đám Độc Giác Dã Trư đều căn xé những thi thể của đám Độc Giác Dã Trư đã chết! Đối với những con quái thú có hoàn cảnh sinh tồn tồi tệ thì chúng rất ít khi có dịp ăn được thịt nhân loại, mà phần lớn thời gian đều ăn thi thể quái thú khác, nên dã tính thú tính của đám quái thú rất mạnh, ăn thi thể đồng tộc cũng là việc rất bình thường.
Chẳng mấy chốc, bất luận là thi thể nhân loại, hay thi thể Độc Giác Dã Trư, đều biến thành một đống xương vụn.
----- o O o -----
La Phong lặng lẽ quay về chỗ ở của mình trước kia, lặng lẽ quan sát.
"Khoảng chừng hai giờ sau, bảy người tiểu đội Lôi Đình cũng về rồi." Phạm vi tầm mắt La Phong rốt cục cũng thấy được bảy người đó. "Đúng vậy, trong cả Thành Thị 003 tùy ý đều có thể nghe được tiếng gầm quái thú. Lúc trước khi cuộc chiến đấu phát sinh ở trong tửu điếm, còn tiểu đội Lôi Đình thì ở xa vài dặm, nên không có gì lạ khi họ không phát hiện ra."
…
Cửa chính tửu điếm, tiểu đội Lôi Đình bảy người hăng hái cười đùa trở về.
- Một đao của thiếu gia quả là tuyệt đẹp. Chính xác xẹt qua yết hầu con cấp thú tướng "Tấn Lang".
Đội trưởng Hổ Nha cười nịnh, nhưng nụ cười của hắn đột nhiên cứng lại.
- Hả?
Đội trưởng Hổ Nha nhìn về phía tửu điếm. Những người khác trong tiểu đội Lôi Đình cũng đều nhìn về phía tửu điếm.
- Mùi máu tươi!
Lão giả họ Lưu đi thẳng vào trong tửu điếm. Những người khác cũng đi theo.
- Mùi máu tươi càng lúc càng đậm.
- Nơi này đã phát sinh trận đấu đại quy mô, một hai con quái thú không có mùi máu đậm như vậy.
Đội trưởng Hổ Nha nhíu mày.
Trung niên chột mắt bên cạnh lập tức ấn vào đồng hồ thông tin, hô:
- Hổ tử, A Hiểu! Hổ tử, A Hiểu, hai người các ngươi mau mau đáp lời. Phát sinh chuyện gì rồi?
Bốn người Tiểu đội Hổ Nha đều biến sắc.
- Đội trưởng, họ không đáp lời.
Trung niên chột mắt nhìn về phía đội trưởng.
- Không biết chừng họ không chú ý tới chấn động của đồng hồ.
Tráng hán đầu trọc không kìm được nói.
Vũ giả có cảm giác linh mẫn như thế, sao lại không cảm giác được?
Đội trưởng Hổ Nha trầm thấp tới:
- Chúng ta lên xem.
- Đi, lên đó xem.
Lão giả họ Lưu cũng lên tiếng nói, nhất thời bảy người tới chạy lên thang lầu. Nhưng nhìn những dấu vết trên thang lầu trước mắt, bảy người đều hơi biến sắc. Rất hiển nhiên thang lầu vừa trải qua những cú đạp rất mạnh, không ít những nơi xi măng đã bị đạp cho vỡ ra.
- Mọi người cẩn thận một chút.
Vô cùng cẩn thận, bảy người từ từ di chuyển.
Cho dù chậm hơn nữa, thì chẳng bao lâu họ cũng đã tới lầu sáu.
- Vù!
Bảy người Tiểu đội Lôi Đình đều hít mạnh một hơi. Từ tầng trệt tửu điếm tới đây, rõ ràng lầu sáu là nơi hỗn loạn nhất. Một khoảng hoang tàn, đến cả một vài vách tường của những căn phòng tửu điếm cũng bị va chạm sụp đổ. Mặt đất đầy vết máu, còn có vô số thi thể xương gẫy, phần lớn đều là hài cốt của quái thú.
Bảy người Tiểu đội Lôi Đình lòng đều trầm xuống. Họ biết… Trương Trạch Hổ và Lý Hiểu dữ nhiều lành ít.
- Xem kìa, trên tường có một lỗ.
- Nơi này có không ít vỏ đạn, hẳn là A Hiểu bắn súng ở đây, cố ngăn cản bầy quái thú. Đáng tiếc quái thú quá nhiều.
Mọi người chẳng mấy chốc phát hiện ra rất nhiều dấu vết.
Một lát sau, tất cả mọi người đều đã thấy dưới đất bày đầy những mảnh rách của quân phục tác chiến, thanh Khai Sơn Đao bị đạp tới mức biến dạng, cả cây súng máy cũng hoàn toàn biến dạng, cùng với chút ít hài cốt nhân loại.
- Khai Sơn Đao của Hổ tử, còn có súng của A Hiểu.
- Hai bộ quân phục tác chiến này…
Quân phục tác chiến chắc vô cùng. Mặc dù bị đám Độc Giác Dã Trư cắn xé, đã trở nên rách nát, nhưng có thể phân tích rất rõ dấu vết. Chính là quân phục tác chiến của Trương Trạch Hổ và Lý Hiểu.
- Sao lại thế?
Tráng hán đầu trọc không kìm được nghiến răng nói.
- A Hiểu ở trong phòng sao lại xui xẻo như vậy, gặp phải bầy quái thú đi kiếm thức ăn?
- Đi, chúng ta xuống lầu!
Lão giả họ Lưu đột nhiên hạ lệnh.
- Xuống lầu?
Trung niên chột mắt, tráng hán đầu trọc, A Đông đều cả kinh, nét mặt pha chút giận dữ.
Đội trưởng Hổ Nha nhíu mày quát:
- Được rồi, sửa sang di vật của Hổ tử và A Hiểu một chút, chúng ta cùng xuống lầu!
Đội trưởng lên tiếng, họ đương nhiên không dám phản đối.
…
Một lát sau, tại đại sảnh lầu một tửu điếm, bảy người tiểu đội Lôi Đình đều tập trung lại.
- Mọi người hẳn đều biết cả.
Đội trưởng Hổ Nha Phan Á nói trầm trầm.
- Với tính cảnh giác cao của Hổ tử và A Hiểu, cho dù có bầy quái thú xông vào tửu điếm, hai người họ cũng có phần lớn cơ hội trốn thoát! Cho dù không thể chạy trốn, theo lý thuyết, cũng có thể khi vừa phát hiện nguy cơ, thông qua qua đồng hồ cho chúng ta biết!
Những đội viên hơi biến sắc, không khỏi đều gật đầu.
- Đúng.
Lão giả họ Lưu gật đầu nói.
- Đáng nghi nhất là hai người đó trước khi chết không hề liên lạc với chúng ta. Do đó ta lo là có người cố ý bày đặt, hơn nữa lưu lại hiện trường lừa đảo. Do đó ta mới bảo mọi người xuống lầu thương nghị.
Các đội viên Hổ Nha không khỏi nhìn lão giả họ Lưu vẻ xem trọng.
Có thể trong nháy mắt phán đoán, rồi đưa ra quyết định, đúng là gừng càng già càng cay.
- Đây là một khả năng, còn có một khả năng khác… đó là trong bầy quái thú có quái thú cấp thú tướng! Phát hiện ra dấu vết của hai người họ, rồi âm thầm tập kích. Sau đó vô số quái thú xông lên… dưới tình huống khẩn cấp hỗn chiến, hai người họ không có cơ hội liên lạc với chúng ta.
Lão giả họ Lưu nói thêm.
Bốn người Tiểu đội Hổ Nha nhìn nhau.
Trên mặt thanh niên lai lộ ra chút lo lắng. Lão giả họ Lưu nhỏ giọng cười nói:
- Yên tâm, thiếu gia. Cho dù có người bày đặt cục diện này, cũng sẽ không nhằm vào ngươi. Vũ giả cấp chiến thần khinh thường việc dùng thủ đoạn như vậy, còn vũ giả cấp chiến tướng thì căn bản không dám đến trêu vào thiếu gia.
- Lưu tiền bối, tính tới việc an toàn của thiếu gia, hay là chúng ta về Căn Cứ Thị đi.
Đội trưởng Hổ Nha Phan Á mở lời.
----- o O o -----