Thôn Phệ Tinh Không

Chương 318: Động Thủ



Ba người La Phong uống rượu không coi ai ra gì.
Nặc Lam Sơn đứng bên cạnh trông mặt rất khó chịu, mà hai tên đầu trọc Dong Binh Vũ Trụ cũng rất bực bội.
Vì trong vũ trụ, việc bảo trì tôn kính cường giả là lễ tiết cơ bản nhất. Trước mắt họ, ba thanh niên này đã quá kiêu ngạo cuồng vọng.
- Việc này…
Hai người Hà Nhược và Bố Lôi Mỗ nhìn nhau, không dám lên tiếng.
- Rượu này rất khá! Nếu mua ngoài đời thật tối thiểu giá cũng đắt gấp trăm lần?
Lôi Thần tán dương
- Hơn nữa còn rất khó mua được.
Hồng cũng nói.
- Ưu điểm của Vũ Trụ Giả Định quả là nhiều!
La Phong tán dương.
Nặc Lam Sơn đứng cạnh cái bàn, cơ mắt giật giật, mục quang trông như rắn độc nhìn lướt qua ba người ngồi bên cạnh, đột nhiên khẽ quát một tiếng:
- Ba tên tiểu gia hỏa không hiểu lễ tiết.
Ba người La Phong vẫn không nhìn hắn
- Ta cho các ngươi biết, trong Vũ Trụ Giả Định cũng phải tôn kính cường giả!
Vù! Hắn vung chân phải như một thanh đại trảm đao, xé gió, nhanh như chớp đá xéo về phía La Phong.
- Dám động thủ?
La Phong gầm khẽ một tiếng, thân thể nghiêng hẳn ra sau, đồng thời cánh tay trái vội ngăn trở cước này.
Bùng!
Chân phải Nặc Lam Sơn nện thẳng vào trên cánh tay La Phong.
La Phong cả người thuận thế lùi phắt lại, lảo đảo lui vài bước, đồng thời đôi mắt sáng ngời.
Nhìn chằm chằm vào bình rượu, chén dĩa bên cạnh. Bình rượu, chén đĩa chợt lơ lửng bay lên, rồi nhanh chóng bay tới.
- Đánh!
Lôi Thần gầm lên một tiếng.
- Hừ!
Hồng cũng nhanh như chớp xông lên.
Tất cả mọi người tố chất thân thể đều là 'Chiến tướng sơ cấp", ai sợ ai?
- Cẩn thận, sức mạnh hắn bộc phát mạnh hơn.
La Phong vội hô.
Lúc trước La Phong đã có chuẩn bị tâm lý về việc Nặc Lam Sơn bạo khởi. Nhưng một cước vẫn vượt qua sức tưởng tượng của La Phong. Lúc này cánh tay trái của hắn đau đớn khó chịu.
- Đấu với ta sao?
Nặc Lam Sơn vung chân đá về phía Lôi Thần đang vọt tới đầu tiên. Còn Lôi Thần thì eo lưng xoay nhẹ, như một cái bánh quai chèo, tránh thoát cước này, nắm tay hắn ngược lại đảo qua một vòng cung như máy ly tâm gia tốc, quỷ dị rít lên đấm vào Nặc Lam Sơn.
Nặc Lam Sơn cau mày, chân trái quỷ dị bổ ra một cú chém ngang. Cắt về phía eo lưng Lôi Thần, sinh ra một luồng kình khí chấn động.
- Hừ.
Thân thể Lôi Thần chợt mềm nhũn, tựa như một cây bông. Thân thể đã quấn thẳng vào trụ chân trái của Nặc Lam Sơn, đồng thời chuẩn bị sát kỹ vây chặt.
- Nhu kỹ?
Sắc mặt Nặc Lam Sơn như nổi loạn.
Oanh!
Cơ bắp chân trái cuộn lên, đá thẳng lên cao, đồng thời trông tựa như một con đại mãng xà, nhanh chóng tuột ra khỏi sự bó buộc.
- Ầm ầm!
Một luồng tiếng động đáng sợ xé gió. Chân phải Hồng như một thanh gai nhọn đâm thằng vào đầu Nặc Lam Sơn.
Nặc Lam Sơn dữ tợn cười, vọt thẳng tới trước. Thân thể hắn hơi rùn xuống một chút, đã dễ dàng né qua cước này! Nhưng chân phải Hồng đang đâm ra lại trong nháy mắt chuyển thành đạp xuống dưới, đạp thẳng vào đầu Nặc Lam Sơn!
- Biến!
Nặc Lam Sơn quát một tiếng, đầu đã đánh thẳng tới. Cổ lão thoáng cái trở nên thô to gấp hai ba lần.
- Ầm!
Đỉnh đầu và chân phải Hồng cứng chọi cứng. Cả người Hồng mất đi trọng tâm bắn ra xa. Còn Lôi Thần lại dùng hai tay như tình nhân vuốt ve, mười ngón tay khẽ phất động, giống như một trận gió hiu hiu thổi thẳng về phía gương mặt đã đỏ lên của Nặc Lam Sơn. Nhưng nhìn kỹ lại, thì lại cảm thấy mỗi một cây ngón tay giống như một con mãng xà.
- Xoẹt xoẹt…
Hồng lại một lần nữa vọt tới sát người, hai đấm một quyền giống như sóng biển lớp lớp đánh tới, quỷ dị vô cùng.
- Phá thần
La Phong đứng gần đó quát khẽ một tiếng. Một đạo niệm lực nhỏ tí như một cây kim thêu, đâm thẳng vào óc Nặc Lam Sơn.
- Biến!
Nặc Lam Sơn quát lớn một tiếng, đôi mắt trợn lên, song chưởng bành trướng quỷ dị, đồng thời mang theo một luồng ý cảnh kỳ dị, lần lượt đánh vào song chưởng Lôi Thần, hai đấm của Hồng, đồng thời nện vào ngực hai người, làm Hồng, Lôi Thần thổ huyết đương trường, rồi bị ném thẳng văng đi.
Yên tĩnh.
Trong đại sảnh Sát Lục Tràng rộng mở, không ít người nhìn về phía này.
- Chơi tí thôi, hư hỏng trừ tiền ta.
Nặc Lam Sơn nói, rồi lập tức lạnh giá nhìn về phía ba người La Phong.
La Phong, Hồng, Lôi Thần đều khiếp sợ vô cùng.
Bình thường đối với đối thủ đồng cấp bậc, niệm lực công kích của La Phong hoàn toàn có thể quét ngang, nhưng… lần này vì ở đại sảnh không có binh khí niệm lực, do đó La Phong chỉ có thể thi triển tinh thần công kích.
Thế mà lần này, tựa hồ dường như không ảnh hưởng gì tới Nặc Lam Sơn. Còn Hồng, Lôi Thần, lúc trước trong thời kỳ Đại Niết Bàn, một người là cao thủ nội gia quyền, một người tinh thông yoga cổ và nội gia quyền. Hai người đều rất giỏi cận chiến, lần này lại bị một người đánh bại.
Phải biết là tố chất thân thể, cường độ tinh thần niệm lực mọi người đều giống nhau.
Đây là Vũ Trụ Giả Định, mỗi một người có tố chất thân thể giống như đúc.
- Như ngươi, còn dám dùng tinh thần công kích đối phó ta hử?
Nặc Lam Sơn nhìn La Phong vẫn còn đang khiếp sợ, cười lạnh một tiếng
- Ở Cự Phủ Vũ Đấu Tràng, nếu không có phương pháp ứng đối với tinh thần công kích, sao có thể sống sót, chứ đừng nói muốn thắng cả một ngàn lần, đạt được danh hiệu vũ giả Cự Phủ hử!
Tinh thần niệm lực song phương mặc dù giống nhau, nhưng cường độ ý thức, một cường giả cấp Vũ Trụ cấp chín có danh hiệu Cự Phủ có ý thức rất mạnh.
- Về phần hai người các ngươi.
Nặc Lam Sơn nhìn Hồng, Lôi Thần
- Ta thừa nhận các ngươi không thua ta về chiêu thức cận chiến. Nhưng tiếc rằng, các ngươi phát lực quá tệ. Phát lực của ta gấp hai các ngươi, đừng tưởng rằng nơi này là Mạng Vũ Trụ Giả Định nên có thể xem thường cường giả cấp Vũ Trụ! Cho dù cùng một loại thân thể, cường giả vẫn có thể dễ dàng chà đạp các ngươi.
- Nói hay lắm!
Vị dong binh Vũ Trụ Côn Tây nói.
- Đúng!
- Trong Mạng Vũ Trụ Giả Định, người yếu cũng phải tôn kính cường giả!
- Về phương diện ý thức, kỹ xảo, kinh nghiệm, phát lực vân vân, mấy tên tiểu gia hỏa này đều thua quá xa. Còn ương bướng!
Lập tức cũng có vài vị cường giả cấp Vũ Trụ nói chuyện vẻ hữu hảo
Nhất thời không ít người ở đây nhìn về phía ba người La Phong. Ba tên tiểu gia hỏa dám không tôn kính cấp Vũ Trụ à?
Tôn kính cường giả là lễ nghi cơ bản nhất trong vũ trụ!
- Đáng đời.
- Đáng đời bị giày xéo.
Không ít người nói với nhau.
Ba người Hồng, La Phong, Lôi Thần sắc mặt lạnh giá.
- Nặc Lam Sơn!
La Phong lạnh giá nói:
- Tôn kính cường giả là lễ tiết cơ bản nhất. Lúc trước tại đây, ta chưa bao giờ đắc tội với bất kỳ một cường giả tiền bối nào trong đại sảnh Sát Lục Tràng! Nhưng ngươi, ngươi là tên khốn khiếp, tham lam. Bởi vì ngươi, người của ta đã chết cả ngàn vạn người thì sao?
Người Địa Cầu vì gia tộc Nặc Lam Sơn đích xác đã chết không ít người. Chủ yếu là số người bị lan đến mà chết qua mấy lần chiến đấu. Hơn nữa gia tộc Nặc Lam Sơn đến trái đất làm các Căn Cứ Thị toàn thế giới rối loạn, rất nhiều người phá phách cướp bóc. Trong lúc hỗn loạn còn chết nhiều người hơn.
- Ngươi vừa rồi còn muốn mua ép tinh cầu của ta?
- Giết người của ta, ép mua tinh cầu ta, còn bảo ta phải tôn kính ngươi, chó chết! Nằm mơ đi.
La Phong cúi đầu chửi to.
Sắc mặt Nặc Lam Sơn không ngừng biến hóa, nhưng hắn căn bản không thể bài bác. La Phong đều nói sự thật cả.
Những người xung quanh là những nhân vật máu mặt đến từ một vài nơi ở Hắc Long Sơn đế quốc.
Nguyên lai là như vậy, chẳng trách thanh niên hội này chống lại vũ giả danh hiệu Cự Phủ đó.
- À…
- Chẳng trách.
- Thanh niên này quả có gan.
Những người vây xem không lấy làm lạ. Vốn đã có cừu oán, tự nhiên không nói chuyện tới việc tôn kính hay không.
Nặc Lam Sơn nhìn La Phong, khẽ gật đầu:
- Nói hay lắm.
- Không phải là nói hay, mà là ta có lý! Ta có lý thì lời nói hùng hồn, do đó ta đương nhiên không sợ ngươi, cũng không cúi đầu trước mặt ngươi.
La Phong nhìn chằm chằm vào Nặc Lam Sơn, cười lạnh một tiếng
- Nặc Lam Sơn tiên sinh, nếu ngươi không tham lam, ba huynh đệ chúng ta uống rượu ở đây, ngươi hà tất phải tới ép uổng ba tiểu bối chúng ta?
Nặc Lam Sơn vô cùng tức giận, nhưng không biết phải nên gì, giận tới mức xiết tay chặt lại.
- Sao, lại muốn động thủ à?
Lôi Thần kêu lên.
- Chúng ta đánh không lại ngươi, ngươi là tiền bối cường giả cấp Vũ Trụ cấp chín có 'danh hiệu vũ giả Cự Phủ".
Hồng cũng tranh thủ châm chọc một chút.
- Đại ca, Nhị ca, chúng ta đi thôi.
La Phong nói một tiếng.
- Đi.
Hồng nói.
- Không nhiều lời với người như thế.
Lôi Thần cũng đáp lại.
Ba người La Phong đi thẳng ra ngoài đại sảnh.
Nặc Lam Sơn mặt tái nhợt, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhưng hắn hiểu rõ, hắn thật ra đã rất thèm thuồng Địa Cầu, thèm thuồng bảo tàng trên Địa Cầu. Đã tham, tự nhiên không thể lẽ thẳng khí hùng. Huống chi hắn bây giờ cũng không muốn đem việc này nói ra. Vì hắn không muốn những người khác phát hiện ra bảo tàng trên Địa Cầu!
- La Phong!
Nặc Lam Sơn gọi giật lại vẻ lạnh giá.
La Phong xoay người, nhìn về phía Nặc Lam Sơn, mỉm cười nói:
- Nặc Lam Sơn tiên sinh, ngươi còn có chuyện gì nữa?
- Vừa rồi ta động thủ với các ngươi, có phải là ngươi rất không phục?
Nặc Lam Sơn nheo mắt.
- Đúng, không phục.
La Phong cười lạnh một tiếng
- Ngươi là cường giả cấp Vũ Trụ cấp chín, kinh nghiệm, phát lực, ý thức đều mạnh hơn chúng ta. Tỷ đấu như vậy căn bản không công bằng, còn bảo chúng ta phục sao?
- Cho ngươi một cơ hội.
Nặc Lam Sơn hừ nhẹ một tiếng
- Ta tìm ba thủ hạ đồng cấp đồng giai với các ngươi, lần lượt chiến đấu với các ngươi ba tràng! Chỉ cần trong ba tràng, các ngươi có thể thắng một lần… thì trận cược chiến đấu này, ta cho các ngươi thắng. Ta sẽ cho các ngươi 100 ức đồng Càn Vu. Nếu các ngươi không thắng được trận nào, ngươi bán tinh cầu dưới trướng cho ta.
- Có thể cược chiến đấu, tiền đặt cược là tinh cầu? Không chơi
La Phong nhìn Nặc Lam Sơn. Nặc Lam Sơn giận tới mức ngứa cả răng.
Tên La Phong này quá coi trọng Địa Cầu.
Chẳng lẽ La Phong không biết…
Cho dù có bảo tàng cỡ như phi thuyền tộc cơ giới, với bối cảnh của La Phong, một khi đem ra bán, cũng sẽ bị người ta cướp.
- Đổi lấy 1000 ức đồng Càn Vu mà hắn vẫn không muốn. 1000 ức đồng Càn Vu chứ ít ỏi gì!
Lão vô cùng khát vọng có được quyền pháp định Địa Cầu. Nếu như vậy, cho dù không thể khai quật bảo tàng trên Địa Cầu, nhưng lão cũng có thể đấu giá Địa Cầu, gom những bảo bối đó lại với nhau rồi bán một lần! Có quyền pháp định, có thể làm được rất nhiều việc thuận tiện hơn nhiều, không cần phải lén lút cử hai cấp Vũ Trụ vào Địa Cầu như bây giờ. Loại hành vi này là ăn trộm!
Nhưng cái Nặc Lam Sơn lo lắng nhất là, La Phong lộ ra quyền quản lý Địa Cầu ở Hắc Long Sơn đế quốc. Như vậy vậy, các đại gia tộc Hắc Long Sơn đế quốc sẽ biết đi tới Địa Cầu như thế nào.
Nặc Lam Sơn sợ…
Những đại gia tộc ấy, sinh ra hứng thú với Địa Cầu, cử nhân mã xuất phát tới trùng động, tiến về Địa Cầu.
Dù sao gia tộc Nặc Lam Sơn cũng chỉ là đệ tam gia tộc ở Tạp La đế quốc. Còn các đại gia tộc ở Hắc Long Sơn đế quốc thì lớn hơn nhiều. Bình thường người sáng lập ra nó đều là cường giả Giới Chủ! Nếu các gia tộc đó nhúng tay, gia tộc Nặc Lam Sơn của lão chẳng còn hy vọng gì nữa.
----- o O o -----

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv