Thôn Phệ Tinh Không

Chương 3: Thành Thị Giang Nam



- Virus RR vừa xuất hiện đã nhanh chóng lan truyền ra toàn cầu. Tất cả sinh mạng trên toàn cầu… bất kể là nhân loại hay chim bay cá nhảy, chỉ cần có hô hấp thì đều lây virus RR.
- Khi nhân loại phát hiện ra sự tồn tại của virus RR thì đã muộn.
- Virus RR lây lan gây nên tỉ lệ tử vong cực cao, đạt tới gần 30%. Dựa theo thống kê sau này, chỉ vỏn vẹn ba tháng, ngoại trừ vô số động vật tử vong, dân cư toàn cầu đã giảm đến gần hai tỉ. Ba tháng này là cơn ác mộng. Các nhà khoa học toàn cầu hoàn toàn không có cách nào chống lại loại virus này.
- Nhân loại còn sống gần năm tỉ người, những người sống sót trong cơ thể đều tự nhiên sinh ra kháng thể.
- Sau ba tháng ác mộng, toàn cầu đều đắm chìm trong bi thống vô tận.
La Phong chậm rãi nói:
- Trong quá trình này, năm tỉ nhân loại còn sống phát hiện ra thân thể họ trở nên tốt hơn, hầu như mỗi người đều tăng trưởng gần gấp đôi về sức mạnh, tốc độ, sức sống tế bào và độ đàn hồi của da; cho dù một người thường cũng có thể dễ dàng phá vỡ kỷ lục thế giới về môn cử tạ và chạy một trăm mét của thế giới lúc trước.
- Song… tai nạn lúc này mới bắt đầu.
- Nhân loại trước nay sống rất dễ chịu, điều kiện thân thể lại được gia tăng nhiều như thế, vậy thì những loài chim thú trúng phải virus RR mà còn sống thì sao? Chúng vốn luôn tuân theo quy luật cá lớn nuốt cá bé của thiên nhiên, lần này thân thể biến hóa làm cho thực lực của bọn chúng được đề cao hơn nhân loại nhiều. Hơn nữa, một bộ phận quái thú đáng sợ còn có trí tuệ.
- Tháng 9 năm 2015, trong hải dương vô tận, một số sinh vật bắt đầu phát động công kích. Vô số chim bay cá nhảy lột xác thành "quái thú" bắt đầu tấn công nơi cư trú của nhân loại.
- Máu tanh, điên cuồng.
- Trong cuộc và chiến tranh giữa nhân loại và quái thú, mọi người kinh hoàng phát hiện ra, vũ khí nóng mà họ luôn nghĩ rằng rất mạnh chỉ có hiệu quả rất thấp với đám quái thú này. Còn những quái thú phi cầm lợi hại và những quái thú họ nhà thú thì căn bản không sợ đạn, viên đạn bắn vào trên người chúng thậm chí còn không phá nổi lớp da. Dù tố độc của viên đạn nhanh tới đâu, với phản ứng thần kinh và tốc độ cơ bắp rất nhanh của quái thú, chúng vẫn dễ dàng né tránh.
- Cho dù nhân loại sử dụng vũ khí hạt nhân công kích, cuối cùng lại hoảng sợ phát hiện…
- Phòng ngự của quái thú quá mạnh. Chỉ có khu vực trung tâm nơi vũ khí hạt nhân công kích mới có nhiều quái thú chết, còn ở những vùng lan ra quái thú lại không chết. Uy lực của vũ khí hạt nhân mạnh hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng, mặc dù giết được một nhóm quái thú, nhưng bức xạ hạt nhân lại làm cho quái thú sinh ra những con quái vật đáng sợ hơn. Nổi danh nhất năm đó Huyết Yêu Thiên Lang, con này có khả năng bay, nó đã đồ sát trên trăm vạn nhân loại. Lúc đó nhân loại mới biết… bức xạ hạt nhân có thể làm một bộ phận quái thú sinh ra biến dị, xuất hiện những con cực kỳ đáng sợ.
- Trong quái thú có những con cực kỳ đáng sợ, giữa nhân loại cũng xuất hiện nhiều cường giả. Con Huyết Yêu Thiên Lang lúc trước cuối cùng bị một siêu cường giả nhân loại cũng có thể bay đánh cho trọng thương phải bỏ chạy, đó cũng là người được xếp thứ hai trên thế giới hiện giờ, Lôi Thần.
- Vào thời điểm quyết định, cường giả này đã cứu được vô số dân chúng bình thường, trợ giúp quân đội chống lại đám quái thú. Trong khoảng thời gian này cũng xảy ra rất nhiều câu chuyện xúc động lòng người.
- Còn nhà khoa học nhân loại Khắc La Đức Sâm Nạp lại dựa vào thi thể quái thú, cùng với kim loại màu lam phát hiện trên mặt trăng, phát minh ra hợp kim còn cứng rắn hơn kim cương, đó là hợp kim Khắc La. Binh khí làm từ hợp kim này có thể phá vỡ lớp da và vảy của quái thú, nhờ nó mà cường giả nhân loại không còn phải dùng tay không giao đấu.
La Phong nhớ rõ từng chi tiết trong giai đoạn lịch sử này.
- Trong quá trình chiến tranh, vô số thành thị bị phá hủy.
- Tại Hoa Hạ ta, quốc gia khẩn cấp xây dựng sáu căn cứ lớn, sau đó di dời vô số dân cư vào sáu căn cứ này. Nói về cường giả… nước ta cùng với Ấn Độ vốn rất giỏi yoga, là hai quốc gia nhân loại có số lượng siêu cường giả nhiều nhất. Còn Hoa Kỳ, Âu Minh, Tô Nga thì dẫn đầu về thành tựu khoa học kỹ thuật.
- Vì quái thú trong hải dương rất nhiều, cho hên hầu như tất cả đảo quốc đều bị diệt.
- Cho đến bây giờ, hải dương vẫn là lãnh địa của quái thú.
- Trong cuộc chiến tranh giữa quái thú và nhân loại, trên Địa Cầu chỉ có nước ta, Ấn Độ, Hoa Kỳ, Âu Minh, Tô Nga là có thể tự bảo vệ, những quốc gia khác sớm đã tan tành. Tại thời điểm quyết định, năm quốc gia lớn đã thành lập liên minh Địa Cầu. Liên quân của liên minh Địa Cầu đã giúp đỡ cho các nơi trên khắp toàn cầu thành lập rất nhiều căn cứ nhân loại.
- Chiến tranh giữa quái thú và nhân loại bắt đầu từ tháng chín năm 2015. Đến tháng ba năm 2021, pháo UHF laser đã được nghiên cứu chế tạo thành công. Sau khi liên tiếp giết chết hơn mười con quái thú cấp S và hai con quái thú cấp SS, cuộc chiến quy mô lớn giữa nhân loại và quái thú cuối cùng cũng chấm dứt.
La Phong bùi ngùi thở dài:
- Cuộc chiến suốt năm năm đó là cuộc chiến đáng sợ nhất. Trong cuộc chiến đó, nhân loại tử vong gần 1 tỉ, chỉ có năm nước duy trì được chế độ "quốc gia", còn tất cả quốc gia khác cùng với những dân cư còn sống đều tiến vào các căn cứ nhân loại, sống chung với những nước khác.
- Cho đến bây giờ…
- Nhân loại vẫn chiếm ưu thế, nhưng quái thú trong hải dương quá nhiều, hải dương vẫn là lãnh địa của quái thú.
- Từ năm 2013 tới năm 2021, thời gian tám năm đó được gọi là thời kỳ Đại Niết Bàn trong lịch sử nhân loại.
La Phong ngồi trên sofa, chậm rãi nói.
Boong… Boong… Boong… Boong… Boong…
Tiếng chuông vang lên, đồng hồ treo trên tường đánh năm lần, đã là năm giờ chiều rồi.
"Thời kỳ Đại Niết Bàn." - La Hoa cũng bồi hồi.
- Anh à! Nói thật, em còn vẫn không thể tưởng tượng được. Trước thời kỳ Đại Niết Bàn, có trên hai trăm quốc gia trên toàn cầu, khi đó dân cư là bao nhiêu? Chỉ có 7 tỉ mà thôi. Có những quốc gia thật sự quá nhỏ, e rằng một con quái thú lợi hại cũng có thể diệt cả một nước.
La Phong gật đầu:
- Do đó, bây giờ toàn cầu chỉ còn lại năm cường quốc lớn cùng với 23 thành thị mà thôi.
Cả Địa Cầu, tổng cộng có năm quốc gia lớn, đó là Hoa Hạ quốc, Ấn Độ, Hoa Kỳ, Âu Minh quốc, Tô Nga quốc. Năm quốc gia này cùng với các nơi khác như châu Nam Mỹ, châu Phi… hình thành 23 căn cứ nhân loại, cũng chính là 23 thành thị.
Hoa Hạ quốc tổng cộng có sáu căn cứ nhân loại lớn, cũng chính là sáu thành thị lớn bây giờ.
Nhà La Phong ở khu Nghi An thuộc Dương Châu thành, một trong bát đại vệ thành của thành thị Giang Nam.
Cả thành thị Giang Nam có gần hai trăm triệu dân, còn dân cư của Dương Châu thành thì hơn mười triệu người. Dân cư của căn cứ nhân loại thành thị Giang Nam, chủ yếu là do dân cư của tỉnh Giang Tô, Chiết Giang lúc trước di chuyển tới, đương nhiên cũng có một bộ phận dân cư từ An Huy.
- Thật là lâu.
Cậu em trai La Hoa nhìn về phía đồng hồ treo tường:
- Bây giờ đã là năm công nguyên thứ 2056, thời kỳ Đại Niết Bàn đã qua 30 năm rồi. Trong xã hội nhân loại, việc đến võ quán tu luyện gần như là việc mà mỗi người phải làm, nhờ vậy xã hội nhân loại mạnh hơn 30 năm trước nhiều.
La Phong gật gật đầu.
Ba mươi năm, nhân loại quả thật có nhiều cường giả hơn, khoa học kỹ thuật cũng tiến bộ hơn. Thế nhưng, trong đám quái thú cũng sinh ra không ít con rất đáng sợ.
----- o O o -----
Kẹt!
Cửa phòng mở ra. Một cặp vợ chồng trung niên đi vào. Y phục trên người nam tử trung niên đều đẫm mồ hôi, còn có vài vệt sơn, cả người có vẻ khá mỏi mệt. Còn phụ nữ trung niên không cao lắm, trên tay xách một cái làn đựng đồ ăn, trong làn có một chút rau, thịt.
- Ba! Mẹ!
La Phong lập tức đứng lên. Cặp vợ chồng này chính là cha mẹ hắn.
Cha hắn là La Hồng Quốc, còn mẹ là Cung Tâm Lan.
- Ha ha! Ừm, tiểu Phong, con cứ đọc sách đi, không cần lo cho cha!
La Hồng Quốc vội cười nói. Con trai đã sắp thi đại học, vì vậy ông coi việc ôn tập là quan trọng nhất.
La Hồng Quốc cúi đầu xuống, liền thấy chén nước sôi để nguội trên bàn, không khỏi cảm thấy ấm lòng. Mỗi lần ông trở về đều có nước sôi để nguội chuẩn bị sẵn sàng. Ông nhấc chén nhựa lên, uống ừng ực cạn sạch, rồi thở phì một hơi thoải mái.
- Ông mau đi tắm, trông người đầy mồ hôi mồ kê kìa!
Mẫu thân Cung Tâm Lan cười nói.
- Ha ha!
La Hồng Quốc cười rồi lập tức đi lấy quần sạch, sau đó đi vào phòng vệ sinh nhỏ hẹp mà tất cả mọi người trong gia đình đã sử dụng nhiều năm.
Cung Tâm Lan cười nhìn hai con trai:
- Tiểu Phong, tiểu Hoa, hôm nay mẹ sẽ làm thịt kho tàu cho các con.
- Món đó con thích ăn nhất đấy.
Em trai La Hoa lập tức kêu lên.
La Phong cũng không khỏi mỉm cười. Nhìn mẫu thân đeo tạp dề đi nấu cơm chiều, hắn hiểu rõ… mỗi lần về mẹ đều tranh thủ lúc tan tầm buổi chiều mới đi mua đồ ăn, vì lúc này đồ ăn rẻ hơn buổi sáng nhiều. Nhưng rau thịt buổi chiều cũng không còn tươi như buổi sáng. La Phong lại nhìn vào phòng vệ sinh, trong lòng thầm nói: "Ta nhất định phải đạt được danh hiệu võ giả, đến lúc đó, mỗi lần mẹ đi chợ cũng không cần mua đồ ăn buổi chiều, ba cũng không cần phải đi làm mấy việc lắp đặt thiết bị khổ sở đó nữa."
Trong lòng La Phong luôn có một khát vọng, đó là có thể để cho cha mẹ nghỉ ngơi, an tĩnh hưởng thụ ánh mặt trời, ăn những đồ ăn ngon.
- Tiểu Phong!
La Hồng Quốc đã tắm xong, đang đi tới:
- Cha có việc muốn nói với con.
- Chuyện gì vậy cha?
La Phong nhìn cha.
La Hồng Quốc mỉm cười:
- Là như thế này, tiểu Phong, cha chưa từng hỏi con có dự tính gì sau khi tốt nghiệp trung học, bây giờ có thể nói cho cha biết không?
La Hồng Quốc rất ít khi nói chuyện với con trai, vì ông không muốn tạo áp lực cho con. Ông biết, con trai luôn rất cố gắng, cũng luôn rất giỏi.
La Hồng Quốc vừa mở lời, động tác nấu cơm xào rau của mẫu thân Cung Tâm Lan cũng chậm lại một chút. Cha mẹ nào cũng rất quan tâm tới tiền đồ của con.
- Cha, con nghĩ như thế này.
La Phong nói thẳng:
- Về thành tích văn hóa, con tin rằng cũng không khó lắm để vào được trường Quân Đội 1 của Giang Nam. Bây giờ con đã đạt được danh hiệu học viên cao cấp của võ quán, khi vào trường Quân Đội 1 của Giang Nam sẽ trực tiếp trở thành đối tượng được bồi dưỡng sĩ quan. Cha mẹ và cũng có thể được vào ở thẳng trong tiểu khu gia đình của quân khu.
Làm lính cũng chia cấp độ.
Bây giờ Hoa Hạ quốc đang chiêu binh, nhưng binh lính bình thường thì không có nhiều lợi ích. Còn những người còn trẻ nếu là học viên cao cấp của võ quán, nếu có thể thi vào trường Quân Đội 1 của Giang Nam thì được xem là "văn võ song toàn", quốc gia nhất định sẽ bồi dưỡng, đồng thời chia cho họ một căn nhà ở tiểu khu gia đình thuộc quân đội.
Căn nhà của cấp sĩ quan, đương nhiên điều kiện sẽ tốt gấp hàng chục hàng trăm lần phòng thuê rẻ tiền.
- Nếu không thi đậu vào trường Quân Đội 1 của Giang Nam thì sao?
La Hồng Quốc nói:
- Tiểu Phong, con không nên tạo áp lực quá lớn cho mình!
- Thành thị Giang Nam tổng cộng có hai trường quân đội trọng điểm. Vì việc thi đại học cũng khó nói, cho nên con cũng không dám chắc chắn vào được trường Quân Đội 1, nhưng vào trường Quân Đội 2 thì tuyệt đối không thành vấn đề.
La Phong hiểu rõ thành tích của mình. Bình thường khi thi, mình đều có kết quả cao hơn so với mức chính quy khoảng 50 điểm. Còn trường Quân Đội 2, chỉ cần đạt tới mức chính quy là có thể đậu rồi.
Hiện nay, thi đại học không còn phân ra bản nhất bản nhị, chỉ có hệ chính quy và chuyên khoa. Từ mức chính quy trở lên là hệ chính quy, còn dưới nó chính là chuyên khoa.
- Ở trường Quân Đội 2, có danh hiệu học viên cao cấp của võ quán cũng sẽ được bồi dưỡng sĩ quan, đối đãi cũng sẽ không tệ.
La Phong cười nói.
Tỉ lệ thi đỗ vào hệ chính quy là… trong mười người chỉ có hai người đậu.
Thế nhưng, học sinh trung học có thể đạt được danh hiệu học viên cao cấp của võ quán, phải trên ngàn người mới có một người.
- Ừm, con tự tin là được rồi. Nhưng mà tiểu Phong, đừng gây áp lực cho mình nhiều quá! Ta và mẹ con chỉ cần sống an ổn là tốt rồi.
La Hồng Quốc khẽ gật đầu.
- Con đó, tạo áp lực quá lớn cho mình rồi.
- Không có chuyện gì đâu.
La Phong cười hì hì:
- Con không có áp lực gì đâu, thanh niên mà, phải xông xáo lên chứ.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng La Phong lại thầm nghĩ: "Cha mẹ, em trai, chờ ta thi đại học xong, các người chẳng mấy chốc sẽ có thể sống những ngày an lành rồi. Chờ ta đạt được danh hiệu võ giả, các người cũng sẽ không phải sống khổ sống sở nữa."
- Đưa chén lên thôi, chuẩn bị ăn cơm, cơm chiều xong rồi!
Cung Tâm Lan cười thúc giục.
- Được rồi.
La Hồng Quốc cười đứng lên, chuẩn bị lấy chén.
- Rau cải thơm quá ta.
La Phong bên cạnh nồi đun nước ngửi ngửi, cũng giúp đỡ việc lau chén.
- Con ngửi thấy mùi thịt kho tàu, oa…
Em trai La Hoa cũng hưng phấn kêu to, nắm bánh xe, lăn chiếc xe lăn tới gần bàn ăn.
Một nhà bốn người, ăn uống vô cùng vui vẻ.
----- o O o -----

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv