Mấy chủ tớ Từ Hiển, tuy là lần đầu gặp mỹ nữ tắm tiên nhưng cái tố-chất-bản-năng như một phản ứng rất chi là tự nhiên, liền nấp vào bụi cây trước mặt, tụm đầu dõi mắt nhìn về phía hồ nước.
Thiểm Điện Báo thì thầm:
- Chủ Nhân, gái kìa… Làm sao bây giờ?
Thiên Hống Sư kéo Liệt Diễm Thử và Thiểm Điện Báo lại và nói:
- Liệt đại ca, Siểm Nhị ca, chúng ta thương lượng chút: Nhị ca tốc độ nhanh nhất nên nhị ca lẻn ra trộm quần áo của nàng giấu đi. Ta sẽ lao vào nước làm nàng hoảng sợ tạo cơ hội để chủ nhân làm anh hùng cứu mỹ nhân… Hắc hắc… Chúng ta được rửa mắt, còn chủ nhân thì ha ha…
- Im miệng, mấy thằng ngốc tụi bay muốn chết à. Nằm im đó, thu liễm khí tức và ngậm miệng lại cho ta. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì các ngươi hãy nhớ lời ta: tốt nhất là đừng nên dây vào phụ nữ. Phụ nữ càng đẹp càng nguy hiểm. Phụ nữ càng xấu thì càng nguy hiểm hơn. Người phụ nữ trước mặt các ngươi kia không phải là đối tượng mà ta và các ngươi có thể ứng phó. Nàng là cao thủ võ quân đỉnh phong đó.
Cô gái như linh cảm thấy điều gì bất thường, đột nhiên quay đầu nhìn lại nơi lùm cây… Nhưng lúc này nơi ấy chỉ có làn sương mờ đục đang lượn lờ bay bay…
Cô ta lặng lẽ thả thần thức ra tra xét xung quanh, nhưng tuyệt nhiên không thấy có sinh vật nào đang ở gần.
Thần thức của cô ta đụng tới làn sương mù thì như chìm vào hư không, không tra được gì.
Nhưng linh cảm mách bảo cô ta là hình như có ánh mắt ai đó đang nhìn lén mình…
Với kinh nghiệm thâm niên làm biên tập viên cho nhà xuất bản, Từ Hiển quá rõ cái tình huống ngắm gái kiểu này.
Mấy cô nàng như ả kia rặt một kiểu lạ lùng… không ở nhà tắm mà cứ lao ra hồ, ra suối mà tắm. Đã thế khi tắm cứ thích khỏa thân ngâm mình khơi khơi giữa thanh thiên bạch nhật.
Lỡ dại có chàng nào vô tình đi ngang qua hoặc bị rơi xuống hồ đúng chỗ cô ả tắm thì i như rằng hắn ta bị phán xét là: đồ dâm tặc, háo sắc này nọ rồi kiểu gì các ả cũng rượt đuổi đòi chém đòi giết các kiểu…
Nên khi vừa phát hiện ra cô ả đang tung tăng giữa hồ như thế, dù muốn dù không gì cũng lỡ rồi, có chạy cũng bị mang tiếng… mà ngắm ngắm nhìn nhìn thì thật là phi lễ…
Nhưng vấn đề ở đây là “báu vật của đời” ngay trước mắt mà không nhìn thì thật không đáng mặt nam nhân. Bỏ lơ mà đi thì khác nào hắn coi khinh, rẻ rúng mỹ nhân.
Cuộc đời này có những nghịch lý kiểu vậy. Xem thì bị gán cho tội háo sắc, là dâm tặc, mà không xem thì bị cho là khinh thường, là sỉ nhục người ta – chẳng lẽ người ta không đẹp, không đáng để hắn ngắm nhìn, v.v…
Đại loại là như vậy.
Giải quyết tình huống này, hắn quyết định chọn xem, xem cho kĩ, xem cho hết ý, xem cho tận hứng để thành tâm thể hiện ý thức tôn vinh cái đẹp, trân trọng kì bảo của tạo hóa, nhưng xem phải lấy-ẩn-mà-không-lộ làm chủ, xem trong vô hình, trong im lặng, xem cùng tâm thức “kính nhi viễn chi”. Một công đôi việc, vẹn cả đôi đường.
Chính vì thế, vừa thấy cảnh xuân là hắn liền câu thông Mê Vụ Trận Bàn tạo màn độc vụ giăng phủ trong phạm vi hẹp tầm trăm trượng đủ để che lấp không gian xung quanh chủ tớ nhà hắn. Từ ngoài nhìn vào, không phải cao thủ võ Hoàng, võ Đế thì không ai có thể nhìn ra chân diện mục của tập đoàn Hiển-Linh-Liệt-Siểm-Hống đang mở mắt to hết cỡ thu cận cảnh mỹ nữ tắm tiên.
Nếu một mình hắn, hắn có thể dùng Mê Vụ Quyết thân hóa mê vụ - thuấn tức di thiên lý đi mất, nhưng đằng này bên cạnh hắn lại có 3 thằng ngốc đực Liệt, Siểm, Hống và Tiểu Linh Nhi. Hắn chỉ đành bố mê trận ẩn thân mở to mắt hết cỡ để xem cho hết bộ phim tài liệu người-thật-việc-thật đang công chiếu miễn phí giữa hồ.
Hắn chọn ẩn thân ngay và liền là một hành động sáng suốt thể hiện tinh thần đại nghĩa. Hắn vừa bảo toàn danh tiếng của bản thân và đám đám thuộc hạ để tránh những phiền phức không cần thiết, và đồng thời giữ gìn được khí tiết cho cô gái.
Cô được tắm tận hứng vui vẻ như ý thích bản thân, không vướng bận áo quần, không bị làm phiền, không xấu hổ vì biết bản thân bị mấy thằng đực rựa ngắm nghía sạch sẽ từ trên xuống dưới.
Người xưa có câu: “không biết thì sẽ không sợ”. Cô gái thoải mái. Hắn cũng cảm thấy lương tâm vô cùng thoải mái vì đã làm một việc tốt nhất trong đời.
Tuy nhiên, là một cao thủ võ quân đỉnh phong, cô gái dù không phát giác ra được gì, nhưng linh tính mách bảo có điều bất thường khiến cô không còn hứng tiếp tục tắm nữa.
Cô nhanh chóng ngụp lặn vài lần rồi đứng dậy đi về phía bờ đá nơi để quần áo. Toàn thân cô trôi nổi giữa hư không, nhưng linh khí như mây tụ lại che mờ những điểm nhạy cảm của thân thể. Cô vẫy tay một cái thu lấy quần áo. Cảnh xuân trong chớp mắt được che phủ… Những đường cong gợi mở ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp vải mỏng bó sát người.