Thốn Mang

Chương 229: Hắc hoa chi tráo



Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
Ngày Thủy Tinh cung mở ra cuối cùng cũng đã tới rồi!
Thủy Tinh cung ngàn năm mới có một lần, hôm nay chính là ngày mở cửa, bên ngoài Thủy Tinh cung mấy ngàn tu ma giả đang chen lấn, hiển nhiên đám người này kẻ nào cũng muốn tiến vào trong Thủy Tinh cung nhìn xem, đương nhiên trong đó cũng có một vài cao thủ muốn vào để thử vận khí, xem xem mình có thể đoạt được Hồn lệnh hay không.
- Tránh ra!
Một tiếng hét lớn vang lên, mấy chục tráng hán thân cao hai mét lao đến tách đám tu ma giả ra thành hai hàng, các tu ma giả xung quanh cũng không hề phản kháng, bởi vì đám người này chính là người của tam đại môn phái. Năm đó Tiên Ma đại chiến, thập đại môn phái chỉ còn lại có tam đại môn phái, quyền thế của tam đại môn phái các tiểu tông phái khác căn bản chẳng thể so sánh được.
- Đó là Xích Nhãn trưởng lão! Người đang phi hành trên không trung nhất định là ba người Xích Nhãn trưởng lão, Thanh Phong chân nhân và Hắc Mộc thượng nhân. Ý? Sao lại có bốn nhân ảnh vậy?
Một tu ma giả nghi hoặc nói.
Chỉ thấy trên bầu trời Hắc Ma thành có bốn thân ảnh đang trực tiếp lao về phía Thủy Tinh cung như những đạo lưu quang.
Đại môn của Thủy Tinh cung đã được mở ra, nhưng vẫn chưa hề có một người nào tiến vào, bởi vì ba đại siêu cấp cao thủ của Hoàng Tuyền hải còn chưa tiến vào bên trong, những người khác làm sao dám tiến vào chứ? Cường giả vi tôn, tôn ti là vô cùng trọng yếu.
- Vậy người thứ tư kia là ai? Sao bọn Xích Nhãn trưởng lão tựa hồ như rất cung kính với y nhỉ?
Đám người bàn tán ồn ào cả lên, các tu ma giả luôn cung kính các cường giả và xem trọng thực lực, một siêu cấp cao thủ bình thường không thể không có danh tiếng gì như vậy, nhưng nhìn thái độ của bọn Hắc Mộc thượng nhân đối đãi với Lý Dương, hiển nhiên Lý Dương cũng phải là một siêu cấp cao thủ nào khác.
- A, người thứ tư kia ta biết, đó chính là vị cao thủ chỉ bằng một quyền đã giết chết Hàn Phong trưởng lão của Tu La môn, lần đó ta đã tận mắt nhìn thấy.
Đột nhiên một tu ma giả kinh ngạc kêu lên.
- Lý Dương huynh đệ vào trước đi!
Nụ cười của Thanh Phong chân nhân vô cùng thân thiết. Lão khiêm nhướng nói với Lý Dương.
Lý Dương trong lòng thầm cười lạnh:
- Quả nhiên là vô cùng giả dối, lần trước khi ba người bọn chúng nói chuyện chính tên Thanh Phong chân nhân này đã đề nghị giết ta. Bây giờ đối mặt với ta mà vẫn cứ cười như không vậy.
Trong lòng Lý Dương cảm thấy vô cùng khinh bỉ, nhưng hắn vẫn nở nụ cười xán lạn nói:
- Không, ba vị vào trước đi. Đối với Hồn lệnh ta cũng không để ý lắm.
- Nói nhiều như vậy làm gì? Hồn lệnh là dành cho người có duyên, bốn người chúng ta cứ mỗi người chọn một con đường riêng, chẳng thể gặp được nhau, ai đoạt được thì sẽ là của người đó.
Hắc Mộc thượng nhân cười lạnh nói, tiếp đó hắn lập tức bước từng bước lớn mà tiến vào bên trong.
Lý Dương lập tức gật đầu nói:
- Như vậy là tốt nhất.
Tiếp đó hắn cũng tùy tiện bước vào trong của lớn.
Xích Nhãn trưởng lão và Thanh Phong chân nhân cũng bước từng bước lớn vào trong.
Vừa bước vào trong Thủy Tinh cung bốn người Lý Dương đã đứng ngay trên một quảng trường, một quảng trường rất lớn, xung quanh còn có giả sơn, thủy trì... không gì là không có. Tiếp đó là đại điện của Thủy Tinh cung, còn hai bên đại điện và phía sau là các khu phòng ở và các khu lặt vặt khác.
Thanh Phong chân nhân, Hắc Mộc thượng nhân và Xích Nhãn trưởng lão đã chọn ba con đường khác nhau rồi mau chóng lao vào.
Lý Dương lại không hề chạy, hắn cười lạnh mà nhìn theo ba cái bóng kia.
- Hừ, nhìn thì có vẻ ba người các ngươi đã chọn ba con đường khác nhau, nhưng chắc chắn là đã định ra kế hoạch tập hợp trong một mật thất nào đó rồi, sau đó thì hợp lại thành tấm bản đồ và tìm Chiến Thần Ngõa.
Lý Dương đối với kế hoạch của ba người thì rất rõ ràng.
- Đáng tiếc a, ta phải đi thẳng đến chỗ Chiến Thần Ngõa rồi!
Lý Dương mỉm cười, thân hình hắn lướt đi như một cơn gió, sau nháy mắt đã chẳng thấy đâu nữa.
- Đúng, đi lối này!
Hạng Vũ hệt như một chiếc xe nhẹ quen đường mà chỉ dẫn Lý Dương, năm đó Hạng Vũ đã ở tại Thủy Tinh cung một thời gian rất dài, đối với đường đi lối lại trong Thủy Tinh cung vô cùng rõ ràng.
Lý Dương rất là thoải mái, có được thông đạo bí mật mà chỉ có cũng chủ Thủy Tinh cung mới biết được, không giống bọn Thanh Phong chân nhân phải đi qua rất nhiều con đường quanh co.
- Vù!
Thân ảnh Lý Dương lóe lên, loáng cái đã chui vào bên trong.
- Lật cái giường lên rồi tiến vào thông đạo!
Hạng Vũ ra lệnh một tiếng, Lý Dương lập tức giống hệt như một con khỉ mà đưa tay phải ra rồi lật cái giường lên, tiếp đó thân thể hệt như một làn gió bay thẳng vào bên trong.
Một mật thất khổng lồ.
Lý Dương rẽ phải, khi chọn đường hắn chẳng hề có chút do dự nào, thân thể hắn như hỏa thành một đạo thiểm điện, lóe lên một cái thì đã tiến vào phía sâu trong đám mật thất của Thủy Tinh cung.
- Bá Vương, đây là cái gì?
Lý Dương nhìn lên tường, trên bức tường này có gắn một cái bàn cờ cực lớn.
- Dùng song pháo của bên đen ăn song mã bên đỏ đi!
Hạng Vũ ra lệnh một tiếng.
Lý Dương sửng sốt, nhưng hắn vẫn làm theo lệnh, hắn trực tiếp dùng con pháo mà ăn con mã. Khi hai con pháo ăn xong hai con mã, đột nhiên…
- Roẹt roẹt…
Nơi bàn cờ trên bức tường bắt đầu chậm rãi co lên, sau một lát đã xuất hiện một cánh cửa đá.
- Lý Dương, đẩy cánh cửa đá ra, tiếp đó là đến nơi mà Thủy Tinh cung thường cất giữ đồ vật rồi.
Hạng Vũ vừa cười vừa nói.
Lý Dương lập tức đẩy cánh cửa đá ra, đột nhiên…
Bên trong mật thất phía sau có vô số đạo quang hoa chói mắt bắn ra, đó là quang hoa có màu đen như nước sông Hắc Long giang, đen sì, nếu chưa nhìn qua thì có lẽ khó mà tưởng tượng được.
- Oành!
Cánh cửa đá bỗng đột nhiên đóng lại, nhưng Lý Dương không hề quan tâm, tất cả lực chú ý của hắn đều dồn vào bên trong cái hắc sắc quang tráo trước mắt.
Một hắc sắc quang tráo khổng lồ phát ra những tia quang hoa hắc sắc, bên trong quang tráo chính là một đôi chiến ngõa hắc sắc, các đường cong trên chiến ngõa tựa hồ như hoàn mĩ, bên trong hắc sắc quang tráo nó lóe lên những ánh sáng ngân sắc nhàn nhạt. Chiến ngõa này dài đến tận đầu gối, còn có cả một miếng chắn đầu nhọn nhọn để bảo hộ đầu gối nữa.
- Con mẹ nó, nếu đi Chiến Thần Ngõa vào rồi dùng đầu gối thúc kẻ khác một cái, khi đó còn không chọc cho hắn thủng một lỗ lớn trên người sao?
Lý Dương cũng đã nhìn thấy, cái phần nhọn hoắt để che đầu gối trên Chiến Thần Ngõa kia hoàn toàn là ngân sắc thuần túy.
Hạng Vũ tự hào nói:
- Lý Dương, Chiến Thần Ngõa này chính là vũ khí lợi hại nhất của bản Bá Vương, ngươi xem những làn sóng dập dờn trên Chiến Thần Ngõa xem.
Lý Dương lập tức nhìn chằm chằm vào những gợn sóng đó.
Quả nhiên những gợn sóng đó có chỗ thâm ảo của nó.
- Những gợn sóng này, Bá Vương, ta cảm giác, ân, nói thế nào nhỉ? Nó giống như những luồng khí lưu hỗn độn đang vận chuyển vậy, nhưng những gợn sóng này lại có quỹ tích vận chuyển khác với quỹ tích của luồng khí lưu hỗn độn. Tuy quỹ tích khác nhau nhưng Lý Dương lại có cái cảm giác đó, cảm giác đó rất huyền ảo, khó mà nói ra rõ ràng được.
Hạng Vũ cười lớn nói:
- Ha ha, thông minh, đây chính là Chiến Thần Ngõa mà Xi Vưu đại tôn đích thân tạo ra, quỹ tích vận chuyển bên trên kì thực vẫn luôn luôn biến hóa, quỹ tích của những gợn sóng này chính là chỗ trân quý chân chính của Chiến Thần Ngõa.
- Ồ?
Lý Dương cả kinh.
Xi Vưu đại tôn đích thân tạo ra! Quỹ tích của những gợn sóng đó lại là chỗ trọng yếu nhất của Chiến Thần Ngõa.
- Lý Dương, Như Phong Tựa Bế dùng để phòng ngự có hiệu quả cực tốt, tin rằng ngươi cũng đã thể hội được sâu sắc rồi hả?
Hạng Vũ vừa cười vừa nói.
Lý Dương gật gật đầu, Như Phong Tựa Bế dùng để phòng ngự, giảm bớt lực công kích đích xác có hiệu quả rất tốt.
Hạng Vũ tiếp tục nói:
- Những gợn sóng này chính là do Xi Vưu đại tôn dùng những thể hội của người về Như Phong Tựa Bế và Phá Sơn Liệt Không rồi dụng hợp cả hai thứ lại mà tạo thành. Cho nên Chiến Thần Ngõa này có thể làm giảm bớt lực công kích đến, lực công kích đi, uy lực cũng có thể đề cao.
Lý Dương lập tức trợn tròn hai mắt.
Bản thân đối với "Như Phong Tựa Bế" và "Phá Sơn Liệt Không" cũng chỉ lĩnh ngộ được một chút mà thôi. Nhưng không ngờ Xi Vưu đại tôn lại có thể đem hai tuyệt học này dung hợp lại thành một, tạo ra những gợn sóng huyền ảo đến như vậy, Lý Dương tận mắt nhìn thấy những gợn sóng này không lúc nào là ngừng vận chuyển, hiển nhiên rất là huyền diệu.
- Bất quá, muốn đạt đến mức để cho công kích lực tăng lên gấp mười lần và làm lực công kích của đối phương yếu đi mười lần thì chỉ có như vậy vẫn còn chưa đủ.
Hạng Vũ nói.
Lý Dương lập tức tỉnh ngộ, không phải Hạng Vũ đã từng nói qua, đôi Chiến Thần Ngõa này đã từng chịu tổn thất, bây giờ chỉ còn là trung phẩm ma khí, uy lực đương nhiên không thể bằng được thời kì mạnh nhất.
- Bá Vương, rút cục như thế nào thì mới có thể khiến cho Chiến Thần Ngõa hồi phục lại thành thượng phẩm ma khí?
Lý Dương hỏi.
Hạng Vũ cười nói:
- Đừng gấp, trước hết ngươi hãy luyện hóa Chiến Thần Ngõa đã, đến lúc đó bản Bá Vương tự khắc sẽ giúp ngươi.
Lý Dương vừa muốn xuất thủ thì trong lòng đột nhiên chấn động.
Hắn nghĩ đến một chuyện, Chiến Thần Ngõa này là vũ khí mà Bá Vương Hạng Vũ thích nhất, hơn nữa tuy Chiến Thần Ngõa chỉ còn là trung phẩm ma khí, nhưng một khi nó được sửa chữa lại thì sẽ lại trở thành thượng phẩm ma khí, một bảo bối như vậy, để Hạng Vũ đưa cho mình…
- Bá Vương, Chiến Thần Ngõa này là vũ khí mà ngài thích nhất, ta sao có thể…
Hạng Vũ cười ha hả nói:
- Tên tiểu tử ngươi còn có lòng đó, ha ha, ngươi có ý nghĩ này thì bản Bá Vương đã mãn ý lắm rồi, thôi, người hãy thu lấy đi, sau này bản Bá Vương trở lại Ma giới thì khác có ma khí tốt để dùng, điểm này ngươi không phải lo.
- Thật sao?
Lý Dương hỏi ngược lại.
Hạng Vũ khẳng định:
- Đương nhiên là thật, hơn nữa nếu ngươi không luyện hóa Chiến Thần Ngõa thì Chiến Thần Ngõa sẽ không thể hồi phục lại thành thượng phẩm ma khí. Chiến thấn ngoa chỉ có ở trên ngươi ngươi mới có thể hồi phục lại thành thượng phẩm ma khí. Bởi vì điều kiện để hồi phục lại thành thượng phẩm ma khí chỉ có trên người ngươi mới có!
- Ồ? Điều kiện gì vậy, Chiến Thần Ngõa chỉ có ở trên người ta mới có thể hồi phục lại thành thượng phẩm ma khí?
Lý Dương kinh ngạc hỏi.
Hạng Vũ cười ha hả nói:
- Tiểu tử, đừng nói lời thừa nữa, còn không mau thu lấy đi?
Lý Dương không hỏi thêm nữa, hắn hít sâu một hơi.
- Xoẹt!
Đao mang đột nhiên bắn ra.
- Bùm!
Đao phách mạnh mẽ đánh thẳng vào cái hắc sắc quang tráo, nhưng hắc sắc quang tráo đó lóe lên một trận quang hoa, một loạt những gợn sóng hình thành, công kích của Lý Dương không ngờ đã hoàn toàn bị hóa giải, quang tráo chẳng hề động đậy chút nào.
- Chuyện gì vậy? Hắc sắc quang tráo này là cái gì thế nhỉ, không ngờ lại có sức phòng ngự lợi hại như vậy?
Lý Dương kinh ngạc thốt lên.
Uy lực đao phách của bản thân Lý Dương rất rõ, tuy mới chỉ là Độ Kiếp tiền kì nhưng đao phách của hắn có thể… giết chết Đại Thành kì cao thủ, khi dùng thậm chí còn có thể đánh ngang với cao thủ cấp Thiên Tiên.
- A!
Hạng Vũ đột nhiên kinh ngạc thốt lên.
Lý Dương lập tức hỏi:
- Bá Vương, ngài sao vậy?
Qua một hồi Hạng Vũ cười khổ nói:
- Lý Dương, có lẽ, có lẽ ngươi không phá được quang tráo này ra đâu!
- Tại sao?
Hạng Vũ bất đắc dĩ nói:
- Bởi vì bản Bá Vương nhớ lại chuyện năm xưa có liên quan đến hắc sắc quang tráo này rồi, hơn nữa…
Hạng Vũ không những nhớ lại chuyện về hắc sắc quang tráo, biết bản thân Lý Dương không thể phá tan quang tráo mà còn phát hiện ra bọn Thanh Phong chân nhân cũng đã tới rồi.
- Rút cục là có chuyện gì vậy?
Lý Dương vội vã hỏi.
Hạng Vũ giải thích:
- Ngươi hãy lánh đi trước đi, bọn Hắc Mộc đã đến rồi, ngươi hãy đi đến góc tường bên phải, đá vào hai mảnh gạch vụn bên dưới ba lần.
Lúc này Lý Dương cũng đã phát hiện ra khí tức của bọn Thanh Phong chân nhân đang đến gần hắn, hắn lập tức bay đến góc tường bên phải rồi làm theo lời Hạng Vũ nói mà đá vào hai mảnh gạch vụn dưới chân ba lầnl.
- Oành!
Dưới chân Lý Dương đột nhiên xuất hiện một động khẩu, Lý Dương chẳng thể ngăn nổi mà rơi thẳng xuống dưới.
- Ha ha, Chiến Thần Ngõa!
Động khẩu đó vừa mới đóng lại thì cánh cửa đá đã bị mở ra, đồng thời thanh âm của bọn Thanh Phong chân nhân cũng vang lên.
- Bùm!…Bùm!…Bùm!…
Một trận đánh nhau kịch liệt vang lên, hiển nhiên ba người Thanh Phong chân nhân đã bắt đầu tranh đoạt, bất quá cả mật thất chính là một đại trận, những khối đá được dùng để xây dựng cũng không phải những khối đã bình thường, trong đó có ma sát khí không ngừng vận chuyển, do đó năm lực phòng ngự của gian mật thất dùng để bảo hộ Chiến Thần Ngõa này là rất mạnh, ba người đánh nhau nhưng gian mật thất vẫn chẳng bị ảnh hưởng gì.
Lý Dương lặng lẽ vận chuyển linh thức bao trùm phía trên.
Lúc này, Hắc Mộc thượng nhân, Xích Nhãn trưởng lão và Thanh Phong chân nhân đều đã thu y phục vào trong thể nội, trên người mặc toàn chiến giáp. Hắc Mộc thượng nhân mặc hắc sắc chiến giáp, Xích Nhãn trưởng lão mặc huyết hồng sắc chiến giáp, Thanh Phong chân nhân mặc thanh sắc chiến giáp.
Ba ngươi hóa thành những đạo tàn ảnh, tiếng quyền cước đấm đấm đá vào nhau không ngừng vang lên, đột nhiên…
- Hắc Hoa tráo!
Thanh âm của Xích Nhãn trưởng lão đột nhiên vang lên, tuy Xích Nhãn trưởng lão và hai người kia giống nhau, cũng đều là tán ma độ qua sáu lần thiên kiếp, nhưng luận về thực lực, Xích Nhãn trưởng lão lại hơi cao hơn hai người kia một chút, cho nên khi đánh nhau Xích Nhãn trưởng lão vẫn có thể chú ý đến Chiến Thần Ngõa.
- Hắc Hoa tráo!
Hắc Mộc thượng nhân và Thanh Phong chân nhân cũng lập tức ngưng lại rồi tỉ mỉ quan sát cái quang tráo đang tán phát ra những tia quang hoa hắc sắc kia. Đích xác, đây đích xác là Hắc Hoa tráo.
- Hắc Hoa tráo đã từng được người thi pháp dung nhập ma nguyên lực vào trong, chỉ khi ma nguyên lực của chúng ta vượt hơn được người thì pháp thì mới có thể phá vỡ được Hắc Hoa tráo, nếu không, căn bản không thể phá vỡ quang tráo này.
Thanh Phong chân nhân hiểu rất rõ về Hắc Hoa tráo nên bèn lập tức nói.
Hắc Mộc thượng nhân lập tức dùng thần thức thăm dò bên trong.
- Ma nguyên lực hùng hậu thật! Đây rút cục là do ai bố trí đây, không ngờ lại có ma nguyên lưc hùng hậu như vậy?
Hắc Mộc thượng nhân biến sắc, hiển nhiên hắn đã bị sự cường đại của ma nguyên lực trên Hắc Hoa tráo làm cho chấn kinh rồi.
Tuy quá nửa ma sát lực trong thể nội tu ma giả dùng để tôi luyện nhục thể, nhưng vẫn còn có một bộ phận nhỏ được lưu giữ lại trong tâm tạng để nuôi giữ chân hỏa hay bố trí trận pháp gì đó.
- Ừm, đích xác là rất hùng hậu, có lẽ, cho dù là ba người chúng ta hợp lại cũng chẳng thể phá nổi.
Xích Nhãn trưởng lão trên mặt lộ ra vẻ khó coi.
Thanh Phong chân nhân đột nhiên nói:
- Như vậy đi, ba người chúng ta cùng đồng thời đưa ma nguyên lực vào để phá Hắc Hoa tráo này, khi công lực không đủ thì chúng ta sẽ đợi đến khi hồi phục lại, tóm lại ma nguyên lực mà ba người chúng ta đưa vào tất phải nhiều ít như nhau, chỉ cần có người đưa vào ít hơn thì sẽ bị hai người còn lại vây công!
- Ta đồng ý!
Xích Nhãn trưởng lão và Hắc Mộc thượng nhân suy nghĩ một chút rồi đều đồng ý, bọn họ cũng chẳng có lòng muốn gian lận, dù sao dưới sự quan sát thăm dò của thần thức, ai đưa vào nhiều ít thế nào thì tất cả đều rõ. Hơn nữa cả ba người đều không phải là kẻ ngốc, ai cũng không chịu thiệt.
- Lý Dương a, ba ngươi bọn chúng thật là ngốc nghếch a, nguyên thần ấn kí mà bản Bá Vương lưu lại trên Chiến Thần Ngõa còn chưa thu hồi, cho dù bọn chúng có phá được Hắc Hoa tráo thì cũng chẳng thể luyện hóa được Chiến Thần Ngõa.
Hạng Cười cười giễu cợt nói.
Trên Chiến Thần Ngõa còn có nguyên thần ấn kí của Hạng Vũ, trừ khi bọn Thanh Phong chân nhân có nguyên thần mạnh hơn Hạng Vũ, nếu không thì sẽ chẳng thể luyện hóa thành công.
- Đúng, ta không gấp, ta không phá nổi Hắc Hoa tráo nhưng bọn chúng có thể phá được, đến lúc đó, đợi bọn chúng tiêu thoát gần hết công lực để phá Hắc Hoa tráo ra, bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau…
Lý Dương cười nói.
Tập 7: Kim sắc huyết dịch

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv