Thốn Mang

Chương 162: Sư huynh Huyết Nguyệt



Tác giả: Ngã Cật Tây Hồng Thị
- Xin lỗi, thị trưởng tiên sinh!
Lý Dương mỉm cười gật đầu với thị trưởng tiên sinh biểu thị xin lỗi rồi lập tức đi về hướng bọn Điền Lâm và Hắc Nham.
Thị trưởng tiên sinh miệng đang hơi hé ra, những lời vừa muốn nói chỉ đành nuốt lại vào bụng. Thị trưởng tiên sinh đột nhiên cảm thấy có chút ngượng ngùng, dù sao hắn cũng xem như là tâm điểm của bọn ký giả, Lý Dương bỏ mặc y sau đó đi về hướng mấy cao thủ mà An Toàn cực phái đến, chuyện này để cho y nhất thời có chút khó chịu.
Lily sau lưng Lý Dương mỉm cười rồi lập tức đi tới trước mặt thị trưởng và cùng thị trưởng bắt đầu nói chuyện vui vẻ với nhau.
Điền Lâm nháy nháy mắt ra hiệu với Lý Dương, trên mặt Lý Dương lập tức lộ ra một nụ cười.
- Hi, tên tiểu tử Điền Lâm ngươi, nháy mắt cái gì chứ? Đã mười năm trôi qua rồi mà vẫn như thanh niên vậy!
Lý Dương đi tới trước mặt mấy người Điền Lâm rồi cười mắng nói.
Lời nói Lý Dương vừa xuất ra, Hắc Nham, Điền Lâm, Mông Điền và Đàm Kim bốn người đều không khỏi cảm khái vạn phần.
Mười năm trôi qua rồi!
Lý Dương tại cơ sở nghiên cứu sinh mệnh dưới lòng đất cũng chừng hơn một năm, sau đó tại Mỹ quốc sáng tạo Cực Thối đạo quán và làm những việc khác mất thêm bốn năm, tại Tiên Thiên Thái Cực Âm Dương đại trận dưới ốc đảo Ma Quỷ Vực Lý Dương cũng bị vây khốn sáu năm nữa.
Mười năm! Một đời người lại có thể có được mấy cái mười năm chứ.
Đám bạn bè năm xưa bây giờ đều đã trở nên thành thục, tên hoa hoa công tử Điền Lâm cũng có vợ có con rồi. Tiểu Bảo, con trai của Hắc Nham thậm chí cũng đã lên tiểu học. Đàm Kim tuy tuổi không còn nhỏ, gần đây cũng có bạn gái rồi. Tổ trưởng Mông Điền mặc dù không kết hôn nhưng tốt xấu gì cũng có con gái nuôi Mông Danh, năm đó Mông Danh đã chuẩn bị thi đại học, bây giờ đã tốt nghiệp đại học và lấy chồng sinh con, tổ trưởng Mông Điền cũng có cháu ngoại.
Các huynh đệ đều đã thành gia lập nghiệp. Nhưng bọn họ ai cũng đều nhớ đến ngườI huynh đệ trong quá khứ là Lý Dương.
Có lẽ trong mấy người, chỉ có Lý Dương là vẫn còn độc thân một mình như cũ!
- Đi, chúng ta tìm chỗ nào mà ăn uống nói chuyện cho thoải mái nào!
Lý Dương cười lớn rồi kéo bốn người mở đường tiến đi.
Vệ sĩ của Lý Dương lập tức đẩy lui những người đang vây quanh ra.
Thị trưởng tiên sinh bên cạnh vẫn đang nói chuyện rất vui vẻ với Lily, nhưng vừa nhìn thấy Lý Dương rời đi đã liền lập tức đi về phía Lý Dương nói:
- Mộc Dịch tiên sinh, tối nay ngài có thời gian không? Tối nay tại khách sạn Shangrila, những nhân vật có tiếng tăm trong xã hội thượng lưu của Thượng Hải đều đợi Mộc Dịch tiên sinh đến dùng bửa tẩy trần!
- Thị trưởng tiên sinh, ta không có thời gian, xin lỗi!
Lý Dương căn bản không để ý đến thị trưởng này, hắn trực tiếp dẫn theo bốn vị huynh đệ mà nhanh chóng ly khai.
- Mộc Dịch tiên sinh, chúng ta đã vì ngài chuẩn bị xe cộ ổn thỏa rồi!
Thị trưởng tiên sinh vội chạy đến tiếp tục nói.
Lý Dương hơi nhíu mày, hôm nay hắn chỉ muốn cạn ly cùng các hảo huynh đệ đã mười năm không gặp, ôn lại các chuyện trong quá khứ, sao gã thị trưởng này lại phiền phức thế nhỉ?
- Thị trưởng tiên sinh, tập đoàn Tuyết Lan ta chẳng lẽ cả một chiếc xe mà cũng không chuẩn bị được sao?
Lý Dương lạnh nhạt nói.
Thị trưởng lập tức sửng sốt.
Tập đoàn Tuyết Lan có giả trị hơn năm trăm tỷ đô la, cái này là còn chưa tính công ty bảo an Tuyết Lan có giá trị khó tính, một tập đoàn lớn như vậy làm sao có thể ngay cả xe cũng không chuẩn bị chứ? Những lời này của Lý Dương tuyệt đối là hoàn toàn không xem thị trưởng vào đâu, dù sao xe cũng là do chính phủ chuẩn bị để biểu thị sự hoan nghênh của Thượng Hải đối với Lý Dương, nó tịnh có ý nói Lý Dương không thể tự chuẩn bị xe được. Lý Dương lại nói như vậy khiến trong lòng thị trưởng cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận.
Nhưng… cái Lý Dương cần lại là hiệu quả này. Hắn không có đủ nhẫn nại với những chuyện xã giao nhạt nhẽo.
Tổ trưởng Mông Điền thấy Lý Dương làm như vậy thì không khỏi lắc đầu mỉm cười. Y hiểu rõ địa vị của Lý Dương hiện nay, căn bản chẳng cần để ý đến một thành phố. Hắn cũng không có khuyên bảo Lý Dương đi tham gia dạ tiệc tại khách sạn, dù sao hiện tại y cũng muốn cùng Lý Dương nói chuyện thật thoải mái.
Qúa nửa các vụ làm ăn từ mỏ dầu của tập đoàn Tuyết Lan là ở Trung Quốc, ngoài ra còn có một vài vụ làm ăn khác. Số tiền mà hắn đầu tư vào quốc nội chừng hơn một trăm tỷ đô la, một lượng đầu tư lớn như vậy vào quốc nội, tại một thành phố trung tâm kinh tế như Thượng Hải đương nhiên cũng có một vài công ty con.
Người phụ trách của công ty con đã sớm chuẩn bị ổn thỏa tất cả.
Lý Dương bỏ mặc đám người đến hoan nghênh mà dẫn bốn người Điền Lâm "lén lút" rời đi từ cửa sau của sân bay.
Trong xe.
- Lý Dương, ngươi sống thật không tồi a! Nhìn xem, đám người bên ngoài kia đều là đang đợi ngươi đó. Nhiều "bánh trái" (từ lóng, chỉ các FAN hâm mộ nữ, thường dùng trên mạng thegioitruyen.com - ko dám đảm bảo là chính xác 100% đâu đó – dịch giả MTQ) như vậy, ngươi thật là quá hạnh phúc đấy!
Điền Lâm từ trong xe nhìn thấy đại đội thanh niên nam nữ tụ tập ngoài phi trường, khẩu khí kèm theo chút hâm mộ nói.
Lý Dương cười mắng:
- Ngươi cứ thử đi? Hạnh phúc ư? Ài, kỳ thực những minh tinh cũng rất đáng thương, thậm chí ngay cả sinh hoạt riêng tư cũng bị lộ ra. Cho dù chỉ đi ra đường cũng phải trang điểm, thật là đáng thương a!
Lý Dương cảm thán.
Lý Dương còn tốt, bản thân có thế lực lớn, đám ký giả còn chưa có đủ thực lực để tìm hiểu đời tư của hắn. Thậm chí nơi cư trú Lý Dương cũng chỉ có một số người được biết, lại thêm bên cạnh Lý Dương lúc nào cũng có đám vệ sĩ, căn bản chẳng có ký giả nào có thể chụp được ảnh Lý Dương.
- Bất quá, đợi khi đám thị trưởng tiên sinh ra khỏi sân bay, đám "bánh trái" kia mà phát hiện thần tượng của mình không ở đó, không biết sẽ có chuyện gì xảy ra?
Đàm Kim vừa cười vừa nói.
Mấy người nghe xong thì lại nhìn về hướng cả vạn người đang chờ đợi, trên người không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Lý Dương cảm than nói:
- Ai, kỳ thật cái gọi là "người có tiếng tăm" không phải vẫn là người thường sao, có cái gì đẹp mắt đâu chứ? Bây giờ đám hài tử này còn trẻ tuổi, đợi khi bọn chúng thành thục rồi thì sẽ bất tất cả những việc này bất quá chỉ là sự bồng bột tuổi thiếu niên mà thôi.
Đích xác đám người đang chờ đợi kia đã phần đều là những nam nữ hài trẻ tuổi.
Chạng vạng tối, tại Phúc Tân tửu lâu.
Một tửu lâu rất quen thuộc. Năm đó khi Lý Dương còn ở An Toàn cục tổ số chín, mỗi khi cả mấy người tụ tập thì đa số là tại tửu lâu này. Bữa tiệc tẩy trần của Lý Dương khi mới gia nhập vào An Toàn cực tổ số chín cũng là tại đây. Cũng sau bữa tiệc tẩy trần lần đó, Lý Dương đã cứu được Khương Tuyết, đó là lần đầu tiên Lý Dương và Khương Tuyết gặp mặt.
Lý Dương trong một phòng được "bao" của nhà hàng, hắn rất cảm khái khi nghĩ đến những ngày ở trong An Toàn cục, nghĩ đến chuyện huấn luyện, nghĩ đến mỗi đêm cùng Khương Tuyết nói chuyện qua điện thoại, nhất thời cảm xúc dâng tràn.
Bốn người Mông Điền cũng đều bắt đầu nhớ lại chuyện năm xưa, khi đó rất nhiều người ở cùng một chỗ, mà bây giờ mỗi người một nơi khắp đại giang nam bắc của đất nước, mấy người Điền Lâm cũng là ở gần đây nên mới có thể đến kịp, còn bọn Đàm Mộc đều ở quá xa nên không kịp đến.
- Nào, cạn!
Lý Dương đột nhiên nâng ly lớn tiếng nói.
Bọn người Mông Điền nhìn nhau rồi lập tức nâng ly lớn tiếng nói:
- Cạn!
Một ly liệt tửu cứ như vậy một hơi là hết.
- Ha ha, thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt một cái mười năm đã trôi qua!
Lý Dương ê a nói.
- Đúng vậy, tổ trưởng Mông Điền vừa mới ẵm cháu ngoại! Năm đó khi chúng ta ở cùng một chỗ, Mông Danh bất quá là một tiểu nữ hài mà thôi, bay giờ đã gả làm vợ người ta rồi.
Đàm Kim gật đầu cười nói.
Lý Dương sửng sờ, hắn lập tức nói với Mông Điền:
- Tổ trưởng, thật không ngờ tiểu nha đầu Mông Danh đó cũng đã lấy chồng sanh con rồi. Nào, tổ trưởng, ta kính huynh một ly, chúc mừng huynh được ẵm bảo bối tôn tử!
Mông Điền cũng cười ha hả nâng ly cùng Lý Dương một hơi cạn ly. Mông Điền cũng đã năm mươi tuổi rồi, nhưng dáng vẻ y chỉ giống người ba bốn mươi, bởi vì… Mông Điền đã đạt đến Kim Đan cảnh giới.
Năm đó Mông Điền đã là ngũ cấp cao thủ đỉnh phong, khổ tu trọn mười năm. Cuối cùng đã đạt tới Kim Đan cảnh giới. Tuổi thọ tự nhiên được kéo dài ra, xem ra trông còn trẻ ra không ít.
- Lý Dương, cô gái vừa từ phi cơ bước xuống, sau đó cùng thị trưởng nói chuyện có phải là bạn gái của ngươi không đó? Huynh đệ chúng ta trừ Đàm Kim vừa mới có bạn gái ra, tất cả ai cũng đã kết hôn rồi. Ngươi chắc cũng không bị bỏ quá xa chứ!
Điền Lâm cười hì hì nói. Người hắn ám chỉ chính là Lily.
- Đó là sư muội ta! Nó tên là Lily, vợ của một huynh đệ ta.
Lý Dương giải thích:
- Bạn gái? Kết hôn, chuyện đó đối ta quá xa vời!
Hắc Nham lập tức trợn tròn mắt Điền Lâm.
Điền Lâm cũng biết vừa rồi là mình đùa không đúng, là huynh đệ sanh tử lúc trước, hắn đương nhiên hiểu rõ tính cách của Lý Dương, hắn sẽ không bao giờ tìm cô gái khác. Chỉ là Điền Lâm hôm nay quá cao hứng nên đã quên mất cái tật nói mà chẳng chịu suy nghĩ năm xưa.
- Không sao, chỉ là đùa thôi ma, chẳng có gì ghê gớm cả. Hôm nay tâm tình ta rất tốt, nào, uống rượu!
Lý Dương đã mười năm không gặp các huynh đệ lâu năm nên muốn cụng ly.
- Không nói nữa, chúng ta uống rượu, chúng ta uống rượu!
Đàm Kim lập tức kéo lấy Lý Dương và bắt đầu cùng Lý Dương uống.
Năm người ai cũng vui vẻ nói cười về chuyện của mình trong mười năm qua và không ngừng uống rượu, họ náo nhiệt cho đến tận khuya mới tan.
Đêm nay, Lý Dương cảm thấy rất thống khoái, thống khoái phi thường.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Trong biệt thự riêng của Lý Dương.
- Sư bá, người dậy thật sớm a! Đúng rồi, lúc nào chúng ta đi Côn Luân tiên cảnh đây?
Lý Dương vừa đi xuống lầu liền hỏi Vương Thông luôn.
Vương Thông lúc này đang ở trong sân viện tùy ý đánh ra một bộ quyền pháp để hoạt động hoạt động gân cốt.
- Côn Luân tiên cảnh?
Vương Thông thu thế và xoay người nhìn lại phía Lý Dương
- Đừng vội, chúng ta vừa mới tới Thượng Hải thì đã có người đem tin tức truyền tới Côn Luân tiên cảnh rồi, chắc rằng tối nay sẽ có người đến dẫn đường!
Lý Dương nghi hoặc nói:
- Ồ? Thông báo bằng biện pháp gì vậy? Chẳng lẽ là điện thoại?
Nói đến đây, Lý Dương cũng nở một nụ cười.
Vương Thông cười nói:
- Tiểu tử nhà ngươi, làm sao có thể là điện thoại chứ? Nói cho chính xác thì Côn Luân tiên cảnh và địa cầu không thuộc cùng một không gian, điện thoại căn bản không có thể xuyên qua được. Cái này là ngọc giản truyền tin. Phụ thân ngươi lúc trước đã để lại đây một khối ngọc giản, một khi phát hiện tin tức của ngươi, thì sẽ có người đập nát nó, phụ thân con ở bên kia sẽ biết được và lập tức phái người đến đón ngươi đi!
Lý Dương gật gật đầu.
Sau bữa trưa.
Lý Dương nằm trên ghế sofa trong phòng khách mà nhắm mắt dưỡng thần.
- Lý Dương!
Âm thanh của Hạng Vũ vang lên trong đầu Lý Dương, Lý Dương lập tức tập trung chú ý.
- Bá Vương, có chuyện gì sao?
- Liễm Tức thuật của ngươi bây giờ cũng có chút tinh thâm hơn so với trước, cho dù là cao thủ Thiên Tiên kỳ có lẽ cũng nhìn không thấu. Bất quá ta nhắc nhở ngươi một điểm, Liễm Tức thuật của ngươi mặc dù không tệ, nhưng khi gặp cao thủ cấp bậc La Thiên thượng tiên thì sẽ bị phát hiện đó.
Lời nói của Hạng Vũ có vẻ rất khẳng định.
Lý Dương khẽ nhíu mày rồi lập tức hỏi:
- Bá Vương, bên trong Côn Luân tiên cảnh kia không có cao thủ cấp La Thiên thượng tiên chứ? Sau khi cao thủ Đại Thành kỳ phi thăng mới là Thiên Tiên, trên Thiên Tiên một trăm cấp mới là La Thiên thượng tiên, cao thủ như vậy làm sao có thể chạy đến Côn Luân tiên cảnh chứ? Côn Luân tiên cảnh mặc dù cũng xưng là "tiên cảnh", nhưng trên thực thế cũng chỉ là nơi của tu chân giả mà thôi.
- Khó nói lắm, theo đạo lý, trong Côn Luân tiên cảnh thông thường là không có tiên nhân, nhưng làm sao chắc chắn được? Quan trọng nhất chính là tán tiên, vượt qua mấy lần thiên kiếp thì công lực của tán tiên sẽ tương đương với La Thiên thượng tiên rồi. Trước mặt bọn chúng, ngươi cũng sẽ bị nhìn thấu.
Hạng Vũ lại đả kích Lý Dương.
Lý Dương cười nói:
- Bá Vương, người đã để tôi tiến vào Côn Luân tiên cảnh thì nhất định sẽ có biện pháp để đám cao thủ này không tìm tôi gây phiền phức chứ!
Hạng Vũ cười vang nói:
- Thông minh, đúng vậy, bản Bá Vương đích xác là có biện pháp, thần thức của Bổn Bá Vương vượt xa tán tiên, cho dù là thần thức của Đại La kim tiên cũng không bằng bản Bá Vương, vì thế bọn chúng không cách nào phát hiện ra thực lực của bản Bá Vương.
- Bá Vương, ngài hãy nói đi, rút cục là có biện pháp gì mới có thể để cho đám cao thủ đó không thể phát hiện được tôi là tu ma giả đây?
Lý Dương sốt ruột hỏi.
Hạng Vũ cười ha hả nói:
- Ừm, vô luận là La Thiên thượng tiên hay là tán tiên vượt qua sáu lần thiên kiếp đều là siêu cấp cao thủ. Thiên kiếp của Tán tiên lần sau khó hơn lần trước, độ qua lần thứ sáu thật sự là rất khó, có lẽ trong Côn Luân tiên cảnh, cao thủ như vậy cũng chỉ có một vài người mà thôi. Về phần La Thiên thượng tiên, bọn chúng muốn hạ phàm thì phải được Tiên giới cho phép, vì thế La Thiên thượng tiên hạ phàm càng là hiếm thấy. Nói cách khác… ngươi không cần lo lắng!
Lý Dương lập tức muốn mắng cho Hạng Vũ một trận, từ nãy đến giờ căn bản đều cũng là những lời nhảm.
- Toàn bộ Côn Luân tiên cảnh, cao thủ như vậy cũng chỉ có hai ba kẻ mà thôi, đối với một tu ma giả mà ngay cả Độ Kiếp kỳ cũng chưa đạt đến, ngươi nói xem liệu bọn chúng có để ý không? Hắn đã không để ý ngươi, ngươi lo lắng gì chứ?
Hạng Vũ hỏi ngược lại.
Lý Dương lại phản bác:
- Ai biết mấy tên siêu cấp cao thủ đó nghĩ gì chứ? Nếu bọn chúng muốn tìm tôi gây phiền thì sao? Ngài hãy nói cho ta biện pháp đi! Nếu không khi bọn chúng động thủ, tôi chết chắc!
Lý Dương cũng đã biết thần thức của nguyên thần Hạng Vũ tuy mạnh nhưng thực lực tự vệ của bản thân thật sự bị hạn chế trong giới hạn cao thủ Đại Thành kỳ.
Nếu cao thủ cấp bậc La Thiên thượng tiên xuất thủ thì Hạng Vũ cũng không có bất cứ biện pháp nào để ngăn cản. Huống chi Hạng Vũ cũng sẽ không xuất thủ trước mặt những cao thủ đó, nếu không khí tức của hắn mà bị phát tán ra thì Tiên giới cảm ứng được, khi đó Hạng Vũ coi như xong!
- Rất đơn giản, Bổn Bá Vương thi triển liễm tức thuật, hoàn toàn đem khí tức tu ma giả của ngươi ẩn tàng đi!
Hạng Vũ cuối cùng cũng nói ra đáp án.
Đáp án này thật sự khiến cho Lý Dương tức đến hộc máu.
- Đơn giản vậy sao?
Lý Dương hỏi ngược lại.
Hạng Vũ nói:
- Chỉ là đơn giản vậy thôi, ai bảo ngươi nghĩ cho phức tạp lắm vào. Đem lý giải về thiên đạo và thần thức nguyên thần của Bổn Bá Vương ra thi triển liễm tức thuật, cho dù là Đại La kim tiên có lẽ cũng chẳng phát hiện ra thân phận tu ma giả của người!
Hạng Vũ dương dương đắc ý nói.
Lý Dương không khỏi bất đắc dĩ cười cười, bất quá đây cũng là sự thật. Hạng Vũ tuy không dám hấp thu quá nhiều năng lượng, chỉ có thể giữ thực lực trong giới hạn Phi Thăng kỳ, nhưng thần thức của nguyên thần Hạng Vũ có cấp bậc thật sự là Ma Vương hậu kỳ, thậm chí còn cao hơn! (tại Phàm Nhân giới mấy ngàn năm, Hạng Vũ vẫn có tiến bộ - tác giả)
Đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài cửa vang lên.
- Lý Dương, người trong Côn Luân tiên cảnh đã đến rồi!
Âm thanh của Vương Thông vang lên. Lý Dương lập tức đứng lên.
Một thanh niên mặc đồ thể thao màu trắng tiến tới.
Thanh niên này vừa nhìn thấy Lý Dương, hai mắt bèn sáng lên:
- Vị này chính là Lý Dương sư đệ ư? Quả nhiên rất giống với sự tưởng tượng của sư tôn, chào đệ, ta là Huyết Nguyệt, sư huynh của đệ!
Dứt lời một luồng đao khí từ trong tay thanh niên này bay ra và lượn vòng quanh.
Lý Dương vừa nhìn đao khí thì lập tức không hoài nghi gì nữa, hắn lập tức cười dài một tràng nói:
- Ta chính là Lý Dương, chào huynh, Huyết Nguyệt sư huynh!
Nhóm dịch của chúng tôi nguyện chia sẻ bản dịch cho tất cả các trang web nhưng ngoại trừ "4vn.eu". Ai thấy bên đó lấy truyện xin thông báo cho dịch giả
Tập 5: Côn Luân tiên cảnh

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv