Đảo mắt trái phải, thấy tất cả mọi người đều chăm chú nhìn điệu múa kinh diễm trên đài của Nhan Điệp Y, Mộc Thần Thu lặng lẽ đứng dậy, bước thật nhanh ra ngoài.
Hắn đi ra bên ngoài, men theo con đường sỏi đá trong viện, bài hát khiến lòng hắn có chút đau nhói, tuy rằng bản thân hắn biết rõ rằng việc này là hoài niệm người đã mất, nhưng vẫn là không thể buông bỏ được.
Dù sao thì, Hinh Nhi cũng là người con gái mà hắn đã từng yêu.
Hinh Nhi ra đi do chiến tranh, trong trận hỗn chiến đó không may trúng đạn mà mất mạng, lúc đó, hắn đang đi theo Mộc lão gia ra bên ngoài làm ăn, lúc trở về thì chỉ thấy bài vị của cô, nơi Hoàng Tuyền xa thẳm, chỉ thấy màu xanh âm u.
Có lúc hắn cảm thấy Nhan Điệp Y có điểm giống với Hinh Nhi, nhất là dáng vẻ bướng bỉnh lúc nói chuyện, trông có vẻ chẳng biết sợ trời đất là gì. Nhưng Nhan Điệp Y lại bình tĩnh ung dung hơn Hinh Nhi nhiều, thậm chí là lúc phải đối mặt trước cái chết, cô ấy có năng lực bảo vệ bản thân.
Trời thật lạnh, Mộc Thần Thu lại đứng chôn chân trong gió, tựa như không cảm thấy lạnh chút nào. Chỉ là hắn cảm thấy ánh mắt mình đang thật mơ hồ, dùng lực nhắm mắt rồi mở mắt, đột nhiên phát hiện Hinh Nhi đang nở nụ cười tiến về phía mình.
Hắn thấy bản thân rất nhẹ, tựa như đang nằm mơ một giấc mộng đẹp.
Trong giấc mộng ấy có hình dáng Hinh Nhi lúc trưởng thành, không còn là dáng vẻ đơn thuần của nha đầu nữa, mà là dáng vẻ dịu dàng ưu nhã của một người con gái.
Có lẽ là do hắn quá nhớ cô rồi, nhiều năm trôi qua như vậy, chỉ luôn cảm thấy cô ấy chỉ là đang rời xa mình thôi, mà chưa hề rời xa thế giới này.
Mộc Thần Thu mở rộng vòng tay, ôm chặt lấy Nhan Điệp Y vào lòng.
“Mộc thiếu…anh…”
Nhan Điệp Y bị sự đột ngột này dọa cho sợ hãi, cái ôm của Mộc Thần Thu nóng như lửa đốt, cả người cô đều bị kéo vào trong lòng hắn, giãy dụa thoát ra cũng không được.
“Buông tay! Buông tay ra đi!”
Mộc Thần Thu càng ôm càng chặt, Nhan Điệp Y bị siết chặt đến mức không thể thở được, hết cách, cô chỉ đành đánh vào bên dưới xương sườn của hắn, phẫn nộ: “Dù cho tôi không phải tiểu thư khuê các, nhưng lời người đời thì đáng sợ, xin ngài tự trọng!”
Mộc Thần Thu chỉ cảm thấy người mình có chút đau nhức, không nhịn được mà lùi về sau một bước, ôm lấy xương sườn mà đứng thẳng người lên.
Bấy giờ hắn mới nhìn rõ, gương mặt kia nào phải Hình Nhi, mà là gương mặt tức giận của Nhan Điệp Y!
Nhan Điệp Y tức giận nhìn Mộc Thần Thu, cô không hiểu sao hắn lại làm hành động như vậy. Cho dù cô treo biển hành nghề ở Dạ Lại Hương đi chăng nữa, thì cũng chỉ là bán nghệ mà thôi, đến Khưu Bách Vũ cũng phải lịch sự mà đối xử với cô, còn việc tiếp xúc thân mật với nam nhân trưởng thành như thế này thì là lần đầu tiên.
Chỉ là chút tức giận khi đó, nhưng về sau vẫn ôm theo hi vọng. Mộc Thần Thu không hề nho nhã, bình tĩnh như Khưu Bách Vũ, khắp người hắn tựa như được bao bọc bởi sự nguy hiểm, khiến cô thấy sợ hãi nhưng lại không ngần ngại tiến sâu vào tìm sự thật phía trong.
Hoặc có lẽ là bởi vì Mộc Thần Thu coi cô là gái trăng hoa, trong lòng cô mới không vui như vậy.
“Thật xin lỗi, là tôi đường đột rồi.”
Mộc Thần Thu nhìn ánh mắt thanh nhã của Nhan Điệp Y, trong lòng lại thêm chua xót, càng tiếp cận cô, hắn lại phát hiện cô có quá nhiều điểm giống Hình Nhi, tầm mắt hắn tối sầm lại, chỉ thấy chân nhũn ra đứng không vững, lảo đảo qua lại, phải bám vào thân cây gần đó mới đứng vững.
“Mộc thiếu?”
Nhan Điệp Y thấy Mộc Thần Thu lảo đảo, liền vội bước lên đỡ hắn, trong khoảnh khắc nắm lấy bàn tay hắn, liền cảm nhận được tay có chút nóng, không nhịn kinh ngạc hỏi: “Anh sốt à?”
Cô không đợi Mộc Thần Thu trả lời, cô đã đưa tay lên trán hắn, quả nhiên là rất nóng. Lúc này Nhan Điệp Y mới để ý, mặt của Mộc Thần Thu đã đỏ ửng lên, ánh mắt không còn vẻ sắc lạnh như lúc mới gặp nữa, mà có chút hỗn loạn.
Sợ rằng vì vết thương do đạn bắn sáng nay, Nhan Điệp Y nghĩ đến đây, sự tức giận vừa rồi cũng tan đi theo gió, cô đỡ lấy cánh tay của Mộc Thần Thu, đỡ hắn đến bậc đá bên lề đường, quan tâm hỏi: “Có cần tìm đại phu giúp anh xem không?”
“Không cần, tôi không sao.”
Mộc Thần Thu tự nói với bản thân mình, đây là Nhan Điệp Y không phải là Hinh Nhi, rồi tách tay cô ra, đứng lên rời đi.
Kết quả là vừa đứng lên thì tầm mắt bỗng trở nên tối sầm lại, phát sốt trong thời gian lâu như vậy khiến hắn có chút chóng mặt, một bước đi cũng không vững, liền đổ người xuống nền đất kia.
“Cẩn thận!”
Nhan Điệp Y nhanh tay kéo hắn lại, Mộc Thần Thu lại cứ vung tay cô ra, cố gắng mà đứng dậy, Nhan Điệp Y không nhịn được nữa, hét lên: “Anh còn vùng tay ra nữa, có tin tôi đánh ngất anh luôn bây giờ không?”
Bị cô dọa như thế, Mộc Thần Thu liền cảm thấy kinh ngạc, nhìn cô gái đang trợn tròn hai mắt kia, thế mà lại có thể ra dáng uy nghiêm đến vậy. Hắn chớp mắt vài cái, cuối cùng trùng mắt xuống, đáp: “Tôi thực sự không sao cả, vết thương cũng đã thoa thuốc tê rồi, thế nên mới choáng váng vậy thôi.”
Tuy là miệng nói như thế, nhưng ngữ điệu cũng đã không còn khỏe khoắn như trước nữa.
“Vậy thì, để tôi đỡ anh đến phòng khách nghỉ ngơi!”
Thấy thái độ của hắn ôn hòa hơn, ngữ khí của Nhan Điệp Y cũng nhẹ nhàng hơn. Mộc Thần Thu không đáp lại, xem chừng có vẻ âm thầm đồng ý rồi.
Lúc này, tất cả người làm của Dạ Lai Hương đều ở sảnh lớn nói chuyện, tự nhiên sẽ không có ai chú ý đến bọn họ, Nhan Điệp Y đỡ Mộc Thần Thu vào phòng khách mà Khưu Bách Vũ chuẩn bị cho cô, đặt hắn ngồi xuống ghế lót lông mềm. Thấy Mộc Thần Thu có vẻ ngày càng không ổn, trán cũng nóng hơn, Nhan Điệp Y ôm chăn ra đắp ngay ngắn cho hắn, sau đó chạy đi nhúng khăn vào nước lạnh đắp lên trán hắn.
“Thật sự không cần tìm đại phu sao?”
Thấy Mộc Thần Thu choáng váng đến mức ngủ thiếp đi, Nhan Điệp Y giúp hắn tháo hai chiếc cúc bên ngoài chiếc áo choàng, ngón tay vô tình đụng vào cổ hắn, vẫn nóng, rồi không nhịn được mà lo lắng.
Ban đầu Mộc Thần Thu vẫn còn yên tĩnh, qua một lúc liền ngủ không yên. Gương mặt hắn vẫn ửng đỏ, trán đã lấm tấm mồ hôi, vì sốt cao mà miệng lưỡi cũng khô lại, sắc môi cũng không tươi tắn như bình thường. Nhan Điệp Y ngồi bên cạnh hắn, chốc chốc lại lau mồ hôi, chốc chốc lại đỡ hắn dậy uống chút nước.
“Mẫu thân…”
Đột nhiên nghe thấy tiếng Mộc Thần Thu, Nhan Điệp Y ghé sát tai lại bên miệng, lúc này mới nghe rõ hắn đang nói gì.
Lúc Giang gia bị diệt môn, chắc hắn cũng chỉ là đứa trẻ hai, ba tuổi thôi nhỉ? Lúc đó hắn có mặt ở hiện trường hay không, rồi sao có thể thoát ra được? Nhan Điệp Y nghĩ, mật đoàn(1) bên cạnh hắn có quá nhiều, nếu cô muốn tìm chân tướng của thảm án diệt môn đó, bắt buộc phải ra tay từ hắn.
Chỉ là, có vẻ Mộc Thần Thu không muốn hợp tác với cô. Hắn đóng vai Huyết Ảnh, tự thân tự mình, muốn trở thành bạn đồng hành với hắn, thật không dễ dàng.
“Mẫu thân, đừng, đừng chết…”
Giọng điệu của Mộc Thần Thu mang theo sự van nài, giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó. Trong con mắt đang nhắm chặt đó, con ngươi như đang chuyển động, xem ra là gặp phải ác mộng rồi.
Trong lòng Nhan Điệp Y đột nhiên xuất hiện cảm giác thương xót, Mộc Thần Thu lúc này nhắm chặt hai mắt, lông mày như dính liền lại với nhau, đôi môi cứ mấp máy muốn nói gì đó, tựa như đứa trẻ yếu đuối không ai giúp đỡ, thế nên cô liền đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai hắn mà thủ thỉ: “Không sao đâu, đừng sợ, không sao…”
Tất cả chỉ là giấc mơ thôi! Nếu như thật sự là sự thật, vậy thì thật tốt biết bao nhiêu.
Tiếc là bao nhiêu mạng người hai nhà Giang gia, Nhan gia đều một đi không trở lại, nếu như thật sự vì che giấu bí mật gì đó, vậy thì, cái giá phải trả cũng quá đắt rồi.
Có lẽ là sự an ủi của cô thực sự có hiệu nghiệm, Mộc Thần Thu cũng trở nên yên tĩnh hơn, không còn nói mớ nữa, hơi thở cũng đều đặn hơn.
Nhan Điệp Y thấy Mộc Thần Thu ngủ ngon hơn, không nhịn được mà nở nụ cười trên khóe môi.
“Hinh Nhi…”
Mộc Thần Thu cử động thân mình, nhanh tay nắm lấy cổ tay Nhan Điệp Y, không yên phận mà nắm chặt. Cái tên mà hắn nói ra, Nhan Điệp Y nghe đến sững sờ, muốn rút tay ra, lại sợ kinh động đến hắn, cuối cùng đành ngồi im không dám động đậy.
Hinh Nhi là ai? Là người con gái hắn yêu nhất sao?
(1): Tổ chức bí mật